Mục lục
Siêu Thần Yêu Nghiệt - Vân Phi Dương (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào

- Đáng giận!

Vân Phi Dương nắm thật song quyền, không để ý đến Lương Âm, trực tiếp đi tới mép cung điện, sau đó nhảy lên, hái Địa Linh Chi đã thành hình xuống, nói thầm:

- Thần Giới chẳng lẽ diệt vong như vậy!

Nghĩ đến đây, hắn quay lại nhìn thi thể khắp nơi trên đất, cũng rốt cuộc cũng minh bạch, vì sao hung thú chết nhiều như vậy lại không có chút máu nào, nơi này khẳng định bố trí Thị Huyết Hồi Quang Trận, huyết dịch là tài nguyên quan trọng duy trì trận pháp.

- Là ai bố trí?

- Cố ý chuẩn bị cho ta sao?

- Thị Huyết Hồi Quang Trận là trận pháp có thể tái hiện hình ảnh trong quá khứ, chỉ có người Thần Giới có khả năng phát động, đây nhất định là cường giả nào đó bố trí, mình trong lúc vô tình lại tới đây, có lẽ không phải trùng hợp, có lẽ tồn tại một loại quan hệ nhân quả nào đó!

- Xem ra, phải đi nghiên cứu lịch sử thần giới một phen mới được.

Vân Phi Dương âm thầm nghĩ, sau đó nắm lấy tay Lương Âm nói:

- Chúng ta đi thôi.

Liên tiếp xuất hiện quái tượng, để tâm thần Lương Âm hoảng hốt.

Vân Phi Dương nắm lấy tay nàng, nàng cũng không giãy dụa mà mặc cho hắn nắm lấy, giờ này phút này nàng chỉ ước mau mau rời khỏi địa phương khủng bố này.

Hai người rời Thạch Điện không bao lâu, thi thể Hung Thú lưu giữ trong điện nhanh chóng khô đi, hóa thành bột phấn ngân sắc, trận pháp cũng sụp đổ, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Ô ô

Thạch Điện vang lên thanh âm quỷ dị, cho người ta một loại cảm giác giải thoát, hình như đã hoàn thành một loại sứ mệnh nào đó, ầm ầm sụp đổ.

- Thả ra ta!

Lương Âm từ trong thác nước nhảy ra, hung hăng hất tay Vân Phi Dương ra, sau đó xấu hổ giận dữ rời đi.

Vân Phi Dương cũng không để ý đến nàng, hắn thủy chung nghĩ đến Thần Giới nơi mình đã từng tu luyện ba ngàn năm chỉ sợ hiện tại đã xong đời, tràng cảnh khi ấy, các cường giả nhao nhao lao vào vòng xoáy phi hồi yên diệt, khắc sâu trong tâm trí hắn!

Bị vòng xoáy khổng lồ thôn phệ sao?

Mặc dù cường giả như Thuần Dương thần, hay như Cửu Thiên Thần Nữ cũng khó có thể chống lại?

Đương nhiên, Vân Phi Dương càng để ý đến một vấn đề, đám người kia đến cùng thấy cái gì, mới có thể xông đi lên chịu chết, chẳng lẽ bên trong vòng xoáy ẩn giấu chí bảo để người ta khó khống chế tham niệm?

- Không có khả năng!

Hắn phủ định ý nghĩ này, thầm nghĩ:

- Cửu Thiên Thần Nữ không xông lên, trong vòng xoáy khẳng định không phải bảo vật!

Mọi người tại Thần Giới đều biết Cửu Thiên Thần Nữ có sở thích cất giữ bảo vật, nàng nắm trong tay Cửu Thiên, cũng là không gian cất giữ bảo vật nổi tiếng.

Năm đó Vân Phi Dương xông Cửu Thiên, đầu tiên muốn học hỏi kinh nghiệm, hai là muốn đi trộm mấy món chí bảo tiện tay đùa giỡn một chút, kết quả bị rất nhiều bảo vật tự chủ vận hành vây khốn, rơi vào đường cùng đành đánh nát tam thiên mới có thể chạy trốn.

Nếu như bên trong vòng xoáy tồn tại Chí Bảo khiến người ta mất đi lý tính, Cửu Thiên Thần Nữ khẳng định sẽ là người đầu tiên xông lên, nhưng chỉ thấy nàng xếp bằng bên dưới, thậm chí ném Đỉnh Cấp Chí Bảo - Cửu Thiên Họa Quyển bình thường coi như sinh ra bên ngoài, cái này quá không thể tưởng tượng nổi!

- A a!

Vân Phi Dương thực sự không nghĩ ra, sau cùng ôm đầu kêu to, thống khổ lớn nhất nhân sinh, nhất định giống như hắn hiện tại, thấy được nguyên nhân tại sao cường giả Thần Giới vẫn lạc nhưng lại như không thấy được gì. Đến cùng tại sao đám người ấy lại liều mình xông vào vòng xoáy? Tại sao?

- Có bệnh.

Lương Âm đi phía trước, lạnh lùng lườm hắn một cái.

- Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa…

Vân Phi Dương khống chế tâm tình, dần dần tỉnh táo lại.

- Vô luận Thần Giới diệt vong, chư Thần vẫn lạc, bên trong vòng xoáy có tồn tại cái gì đối với mình hiện tại không có quan hệ, chỉ có tu vi không ngừng cường đại, mới có năng lực thăm dò nguyên nhân.

Vừa nghĩ đến đây, Vân Phi Dương không hao tâm tốn sức suy nghĩ nữa, vui mừng nói:

- Tìm được Địa Linh Chi rồi, chỉ còn lại Hỏa Dung Thảo.

Hắn mở miệng hỏi Lương Âm:

- Mảnh rừng núi này, có núi lửa hay không?

- Núi lửa?

Lương Âm ngừng chân, hơi suy tư rồi trả lời.

- Không có.

- Phiền phức rồi.

Vân Phi Dương nhíu mày, theo Liễu Nhu nói, Hỏa Dung Thảo chỉ có thể sinh trưởng tại địa phương có hỏa thuộc tính nồng đậm.

Lương Âm nói:

- Ta chỉ biết bên trong Hỏa Viêm Quận có quần thể núi lửa, còn ở nơi đây thì không có.

Vân Phi Dương vui vẻ hỏi:

- Hỏa Viêm Quận ở đâu?

- Ngươi muốn đi?

- Ừm.

Lương Âm chỉ hướng Tây nói:

- Theo phương vị này tiến lên, đi bảy ngàn dặm sẽ đến.

- Bảy ngàn dặm?

Vân Phi Dương trừng to mắt:

- Xa như vậy?

Lương Âm bĩu môi:

- Đông Lăng Quận chúng ta cùng quận gần nhất Thiên Vũ Quận cũng đã có ba ngàn dặm lộ trình rồi.

Vạn Thế Đại Lục rộng lớn vô biên, có hàng trăm hàng ngàn quận, mà quận này cách quận kia rất xa, thậm chí có đại hải ngăn cách, khoảng cách có thể đạt tới đến mấy vạn dặm, võ giả đi bộ từ quận này đến quận khác hầu như không có.

Vân Phi Dương nói:

- Xa hơn ta cũng đi.

- Ngươi muốn đi Hỏa Viêm Quận?

Lương Âm giật mình không thôi.

- Ừm.

Vân Phi Dương nghiêm túc gật đầu.

Dù Hỏa Viêm Quận không có Hỏa Dung Thảo, hắn cũng muốn đi, đi thì mới có đầu mối không đi sẽ không có, dù chứ cứ đi giữa rừng núi tươi mát thế này làm sao tìm được Hỏa Dung Thảo

Dát.

Vân Phi Dương đột nhiên ngừng chân.

Phía trước cách đó không xa có một mảnh bùn đất màu đỏ, trên bùn đất còn phủ đầy tiểu thảo đỏ thẫm, số lượng hơn mười gốc, theo lời Liễu Nhu, thì đúng là thứ mình muốn tìm —— Hỏa Dung Thảo!

- Mẹ nó chứ!

Vân Phi Dương trừng to, nỗ lực xoa xoa hai mắt, lần nữa nhìn lại, phía trước quả nhiên mọc đầy Hỏa Dung Thảo, sau đó suy sụp lẩm bẩm:

- Thì ra đi dạo cũng có thể gặp được thứ mình cần a!

Muốn cái gì tới cái đó, sự việc thoải mái như thế khiến Vân Phi Dương mừng rỡ như điên xông lên. Nhưng sau đó, khi hắn vừa mới đạp chân lên bùn đất màu đỏ, mặt đất đột ngột run rẩy.

Ầm ầm

Bùn đất màu đỏ như dung nham quay cuồng, vị trí trung tâm đột nhiên duỗi ra một cái đầu! Không sai, một cái đầu, hơn nữa còn là một đầu rất to! Cũng có ngũ quan nhân loại, chỉ có con mắt trống rỗng, bộc lộ hồng quang quỷ dị!

Cùng lúc đó, nhiệt độ bốn phía đề cao trong nháy mắt.

- Hồng Nê Viêm Nhân!

Lương Âm thấy thế, thần sắc đại biến.

Vân Phi Dương nửa đường lui lại, lui về phía sau mấy bước, tiếp theo phóng thích Linh lực, trên mặt hiện vẻ ngưng trọng, cái đầu đột nhiên xuất hiện này phát ra khí tức vô cùng cường đại!

Đầu người chầm chậm dâng lên, Hồng Thổ không ngừng tụ tập lại hình thành một thân thể khổng lồ, sau đó lại bắt đầu hình thành tay chân, thể trạng cao chừng bốn, năm mét!

- Hô hô hô

Hồng Nê Viêm Nhân dần dần thành hình, một cỗ khí lãng nóng rực bao phủ bốn phía, hoa cỏ trong nháy mắt khô héo, đất đai khô cạn!

- Chạy mau!

Lương Âm hô, thi triển thân pháp hướng về sau rút lui. Hồng Nê Viêm Nhân là Hỏa hệ sinh vật hiếm thấy, lực chiến đấu không kém hơn nhị phẩm hung thú!

Nhưng mà, nàng chạy không bao lâu, lại phát hiện Vân Phi Dương không chạy, vẫn đứng đó, sau đó la lớn:

- Ngươi ngốc à, còn không chạy nhanh!

Vân Phi Dương không để ý nàng, cũng không chạy trốn.

Bởi vì mười mấy gốc Hỏa Dung Thảo giờ phút này đang ở ngay tại phía sau Hồng Nê Viêm Nhân, hắn nhất định phải lấy xuống một gốc!

Xoát

Đột nhiên, chân Vân Phi Dương đạp thân pháp, ngừng lại một chút rồi vòng ra phía sau đối phương, chịu đựng khí lãng nóng rực, đưa tay chụp vào Hỏa Dung Thảo!

Lương Âm thấy thế, kinh hãi lẩm bẩm.

- Tên này điên rồi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK