Nhớ tới chuyện cũ, Lăng Sa La có lý do hoài nghi Vân Phi Dương đang biểu diễn, có lẽ không trúng độc.
Nhưng.
Hắn biểu diễn cũng được đi.
Chẳng lẽ trăm tên Linh Vương ngã trên mặt đất, bị độc tố ăn mòn đang thống khổ kia cũng đang diễn trò à?
Ngẫm lại không có khả năng.
Vân Phi Dương thống khổ nói:
- Độc thuật của lão gia hỏa này quá mạnh, là ta chủ quan...
"Ha ha ha!"
Thác Nhĩ Đồ cười to:
- Tiểu tử, nhìn trang phục của ngươi thì chắc đến từ Vạn Thế Đại Lục, chẳng lẽ chưa nghe nói qua, độc thuật Nam Cương Vu Tộc ta quán tuyệt thiên hạ!
Đám Trưởng lão đứng sau cười lạnh không thôi.
Không thể phủ nhận.
Vu tộc nhân khẩu ít, chỉ có mấy vạn người, cùng các quận quốc Vạn Thế Đại Lục động một tí là mấy chục vạn, hơn 100 vạn nhân khẩu so ra không đáng giá nhắc tới, nhưng độc thuật Vu tộc lại là kiêu ngạo của bọn họ.
Thật lâu trước đây.
Thời điểm Vu tộc cường thịnh phồn hoa nhất từng xuất hiện Thánh cấp cường giả về độc, để cường giả Vũ Thần kiêng kị.
Một tên Hoàng Cấp mang theo một đám Vương cấp, nhìn qua rất dọa người, nhưng cũng không đáng nhắc tới!
- Phiền phức...
Dạ Phượng Kiều khẽ nhíu mày.
Vốn nàng nghĩ rằng Lăng Sa La lần này trở về, mời được trợ thủ mạnh mẽ, có thể báo thù cho tỷ tỷ, không ngờ vừa mới đối mặt đã ăn hành như thế.
- Lão gia hỏa!
Vân Phi Dương áp chế độc tố, lãnh đạm nói:
- Bớt phách lối, đợi lão tử hóa giải độc tố, tử kỳ của ngươi sẽ tới!
"Hừ."
Thác Nhĩ Đồ cười lạnh một tiếng.
Tất cả Trưởng lão khịt mũi coi thường.
Hoàng Cấp độc dược như Huyết Tan Tán, dù cường giả Thánh cấp muốn hóa giải cũng rất khó, một tên Hoàng Cấp cũng vọng tưởng loại trừ, thật buồn cười đến cùng cực.
Thác Nhĩ Đồ chuyển ánh mắt khóa chặt trên thân Lăng Sa La, thản nhiên nói:
- Nghiệt chướng, bản Tộc trưởng phái người tìm ngươi mười năm, thủy chung không có tin tức, bây giờ tự ngươi trở về, cũng giảm bớt phiền phức.
- Người đâu!
Hắn lạnh lùng ra lệnh.
- Bắt nàng cùng những người này lại, nhốt toàn bộ vào Độc Ma lao!
"Xoát."
Mấy tên trưởng lão đi tới.
Lăng Sa La đỡ Vân Phi Dương, vội vàng lui về phía lui, tâm hoảng ý loạn nói:
- Ngươi đừng…nhanh thu thập bọn họ đi!
Không có Vân Phi Dương.
Nàng tuyệt không tự tin dám một mình đối mặt với Thác Nhĩ Đồ.
Vân Phi Dương bất đắc dĩ nói:
- Ta... Ta thật trúng độc!
- Ngươi...
Lăng Sa La muốn nói, ngươi thật vô dụng, nhưng lời vừa đến khóe miệng, lại nuốt trở về.
Nam nhân này vốn không nên đến Nam Cương, là mình lừa hắn, là mình không nói tỉ mỉ cho hắn biết độc thuật Thác Nhĩ Đồ mạnh bao nhiêu mới rơi vào tình trạng như thế, hiện tại có tư cách gì trách cứ người ta?
Lăng Sa La, Lăng Sa La!
Vì sao ngươi nói dối.
Vì lôi kéo hắn đi vào Nam Cương, chính mình chết thì thôi đi, hết lần này tới lần khác lôi kéo thêm ngôi sao đang tỏa sáng nhất Vạn Thế Đại Lục đi tìm cái chết chung với ngươi chứ!
Trong nháy mắt đó.
Lòng Lăng Sa La đầy hối hận.
Nếu như thời gian quay lại, nàng tuyệt không nói dối, dù vĩnh viễn chôn mối thù này trong lòng, cũng không hy vọng hại nam nhân này.
Trên thế giới, không có thuốc hối hận.
Đám Đại trưởng lão từng bước tới gần, nếu bị ném vào Độc Ma lao thì chắc chắn phải chết!
Lăng Sa La đã từng hi vọng nhìn thấy Vân Phi Dương trúng độc thành dạng này. Bây giờ rốt cục đã được như nguyện, nhưng làm thế nào cũng không vui, thậm chí tâm thần đều loạn.
- Chậm đã!
Nhưng vào lúc này, Dạ Phượng Kiều đi tới, nàng đầu tiên giả bộ nhìn chằm chằm Lăng Sa La một hồi, sau đó nói:
- Nữ nhân này giết tỷ tỷ ta, để ta tới xử trí.
- Nhị bà bà.
Lăng Sa La ngây người nhìn bà, nước mắt tràn mi, nói:
- Ngài cũng tin bà bà do ta giết sao?
Lúc còn nhỏ, nàng thường xuyên theo bà bà đi gặp Dạ Phượng Kiều, tuy quan hệ không phải rất gần, nhưng trong lòng nàng đã xem bà ta như thân nhân.
Người khác hiểu lầm nàng có thể tiếp nhận, nhưng muội muội của bà bà lại nhận định mình là hung thủ, quả thật đả kích to lớn.
"Hừ."
Dạ Phượng Kiều lạnh lùng nói:
- Tỷ tỷ ta xem ngươi như nữ nhi ruột, cực khổ nuôi lớn ngươi, dạy ngươi võ đạo và độc thuật, mà ngươi lại không biết cảm ân, sát hại tỷ ấy, không bằng súc sinh!
- Không... Không phải!
Lăng Sa La khóc đáp.
- Bà bà không phải ta giết!
Nói rồi chỉ hướng Thác Nhĩ Đồ.
- Là hắn, là hắn giết!
- Nói bậy nói bạ!
Dạ Phượng Kiều chưa động, tiếp đó nhìn về phía Thác Nhĩ Đồ, nói:
- Giao nàng cho ta, ta muốn đích thân mang theo thủ cấp của nàng bái tế mộ phần của tỷ tỷ.
"Ba ba."
Thác Nhĩ Đồ vỗ tay vài cái, cười nói:
- Dạ Phượng Kiều, bà biểu diễn rất tốt, nếu không phải hiểu rõ, bản Tộc trưởng có lẽ đã tin.
Dạ Phượng Kiều lạnh lùng hỏi lại:
- Có ý gì?
"Xoát."
Đột nhiên, Thác Nhĩ Đồ phóng ra một bước, ngưng tụ cường thế độc tố trong tay đánh qua.
"Bành —— "
Dạ Phượng Kiều biến sắc, trong lúc vội vã giơ chưởng nghênh đón, nhất thời bị đánh bay ra ngoài, sắc mặt tái nhợt ngã trên mặt đất, lòng bàn tay còn hiện ra chín đầu hắc tuyến.
- Cửu Âm Độc Sát Chưởng!
Nàng căm hận nói:
- Không ngờ ngươi tu luyện thành công!
"Ha ha ha!"
Thác Nhĩ Đồ cười lạnh nói:
- Dạ Phượng Kiều, bà cho rằng bản Tộc trưởng không biết trong lòng bà đang suy nghĩ gì à? Trước mặt ta đùa nghịch tâm kế, còn non lắm, người đâu, bắt bà điên này bắt vào Độc Ma lao luôn cho ta.
Lại có một tên Trưởng lão đi ra.
Trong ánh mắt Dạ Phượng Kiều hiện ra vẻ bất đắc dĩ, bà nhìn qua Lăng Sa La, yếu ớt nói:
- Nha đầu ngốc, con vì sao lại trở về, tỷ tỷ trước khi chết căn dặn con thế nào!
Lăng Sa La sững sờ.
- Nàng quả thực rất ngốc.
Vân Phi Dương lên tiếng.
- Không nhìn ra bà đang bảo vệ nàng.
Lời vừa nói ra.
Lăng Sa La rốt cục hiểu rõ, nguyên lai nhị bà bà tin mình, nguyên lai, bà vừa rồi nói như vậy để cứu mình.
- Nhị bà bà...
Nước mắt Lăng Sa La chảy dài.
"Ai."
Dạ Phượng Kiều thở dài một hơi, nói:
- Hài tử, ta biết, còn muốn báo thù cho tỷ tỷ, nhưng cũng không thể tùy tiện tìm một tên gà mờ tới đây, điều này không những vô bổ, mà cuối cùng còn hại con.
Vân Phi Dương nhất thời sụp đổ.
Lão tử cùi bắp thế à?
Quả thực rất cùi.
Chí ít trong mắt Dạ Phượng Kiều và Thác Nhĩ Đồ là như thế.
- Nhị bà bà!
Ánh mắt Lăng Sa La dần trở nên kiên định lên tiếng.
- Hắn là nam nhân của ta!
Dạ Phượng Kiều khẽ giật mình.
Vân Phi Dương cũng trợn tròn mắt.
Lăng Sa La nắm thật chặt tay Vân Phi Dương, nói:
- Huynh vốn không nên đến Nam Cương, là ta lừa huynh, để huynh cùng thủ hạ rơi vào kết quả như vậy, đời này không làm được nữ nhân của huynh, nếu có kiếp sau, Lăng Sa La ta...
- Đừng nói.
Vân Phi Dương đột nhiên cắt ngang lời nàng, khóe miệng bôi ra vẻ mỉm cười vốn có, nói:
- Đời này được rồi, không cần kiếp sau!
Lăng Sa La khẽ giật mình.
Trong nháy mắt nàng nghĩ đến cái gì, cả kinh hô to:
- Huynh không trúng độc!
"Ha ha ha."
Vân Phi Dương xoa khuôn mặt nhỏ đang ngạc nhiên nàng, nói:
- Độc dược thấp cấp như vậy há có thể hạ độc được nam nhân của nàng?
Nói rồi búng tay một cái.
- Biểu diễn kết thúc.
"Xoát xoát."
Trăm Linh Vương đang thống khổ giãy dụa nhất thời khôi phục, từng người đứng lên, quanh thân bộc phát Vương giả khí tức, nhìn tình huống thi thấy căn bản không có trúng độc!