Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Vân Phi Dương mặc dù ngạnh kháng được cự quyền, nhưng không thể bảo trì kết giới, cuối cùng ầm ầm vỡ nát, chính mình cũng bị thương.
Hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Gia chủ các đại gia tộc cũng thiếu chút thổ huyết theo!
20 trọng thuần linh lực.
Một quyền đánh xuống chẳng những có thể đón lấy, còn né tránh tiêu sái mà phun ra có một ngụm máu, đừng đả kích người như vậy chứ!
Bọn hắn không thể lý giải được.
Vân Phi Dương mặc dù rất mạnh, dù có thể nắm giữ thực lực Vũ Tông, cũng không nên mạnh như vậy.
Hết lần này tới lần khác.
Đều không như bọn họ mong muốn.
Việc này quả thật rất kích thích tâm lý người khác.
Dưới đài.
Đám học sinh tận mắt thấy cũng ngơ ngác.
Nguyên bản bọn họ nghĩ Vân Phi Dương sẽ bị miểu sát, nhưng hắn lại đánh Trương Hằng hoa rơi nước chảy. Bây giờ, người ta lấy át chủ bài đáy hòm ra ngoài, vẫn không thể miểu sát hắn!
- Cái này…
Ánh mắt Bảo Lỵ đờ đẫn.
Nửa năm qua, nàng một mực quan sát Vân Phi Dương.
Tiểu tử kia ngày bình thường tại Tây Uyển Cư trồng rau nuôi lợn, ngẫu nhiên đi luyện võ tháp tu luyện, tạo cho người ta cảm giác rất lười biếng.
Tại sao hôm nay, hắn đứng trên Sinh Tử Đài lại có thực lực khủng bố như thế?
Keng!
Đột nhiên, trong tay Vân Phi Dương xuất hiện kiếm gãy, trong con ngươi lấp lóe vẻ lạnh lùng.
Động kiếm.
Đại biểu cho việc hắn chân chính nghiêm túc.
Nói đùa cái gì thế.
20 trọng thuần linh lực bạo phát, nếu như không chăm chú, quyền kế tiếp hắn sẽ chịu thiệt. Từ trước đến nay, Vân Phi Dương thích ngược người khác, tự nhiên không muốn bị người ngược.
Sau khi thi triển cấm thuật.
Khí chất Vương giả của Trương Hằng lại một lần trở về, thậm chí còn mãnh liệt hơn trước đó.
Hắn giơ tay lên, Linh Tê Nhất Chỉ ngưng tụ, lạnh nhạt nói:
- Chết đi!
"Hưu!"
Ánh sáng ẩn chứa 20 trọng thuần linh lực nổ bắn đến, toàn bộ Sinh Tử Đài chấn động kịch liệt, tùy thời có khả năng vỡ nát!
- Ta chém!
Vân Phi Dương huy kiếm, một đạo kiếm khí bay ra!
Bành
Kiếm khí cùng Linh Tê Nhất Chỉ ầm vang chạm vào nhau.
Ầm ầm!
Sinh Tử Đài không thể chịu đựng hai cỗ lực lượng sinh ra phá hoại, cuối cùng vỡ nát trước mắt mọi người.
Bụi đất tung bay, khí kình lộng hành cuồn loạn.
Trong tâm mọi người đã không cách nào hình dung, bọn họ chỉ có thể ngây ngốc nhìn tràng cảnh trước mặt.
Sơ qua.
Bụi đất bay khắp nơi.
Trương Hằng đứng trong đống vỡ vụn, quanh thân bao phủ khí tức quân lĩnh thiên hạ. Thời khắc đó, Vũ võ giả dưới Vương, đều bị loại khí tức này xúc động, trong lòng bọn hắn có xúc động quỳ xuống cúng bái.
- Khụ khụ khụ.
Vân Phi Dương hiện ra từ trong bụi đất.
Tóc dài tản mát, người đầy tro bụi, trên quần áo có nhiều chỗ vỡ, khí kình to lớn vừa rồi cho hắn lực trùng kích không nhỏ.
- Tên này vẫn còn sống?
Mọi người xém chút ngất đi.
Lần thứ hai chống được 20 trọng thuần linh lực, hắn đến cùng mạnh đến mức nào?!
- Mẹ ta ơi!
Hắc Mao sụp đổ.
- Tu ca!
Ba!
Một bàn tay Diệp Nam Tu đánh tới.
Hắc Mao bụm mặt, hưng phấn kêu gào.
- Ai u, đau đau, không phải đang nằm mơ!
- Còn đứng ngây đó làm gì, hô to cho ta!
- Phi Dương Phi Dương, học phủ mạnh nhất!
Quý Thủy Đường tiếng gào thét truyền xa trên Sinh Tử Đài.
Trước đó.
Loại tiếng la này đổi lấy xem thường của mọi người. Nhưng bây giờ, trên mặt tất cả mọi người có cảm giác nóng bỏng.
Bọn họ không cách nào phủ nhận.
Vân Phi Dương thật sự là người mạnh nhất học phủ!
Một tân sinh nhập học không đầy một năm, đã có thể chống lại Trương Hằng đứng đầu Thiên bảng, nếu như phần năng lực này còn con mẹ nó không đảm đương nổi hai chữ mạnh nhất, ai có thể đảm đương nổi!
Biểu hiện trên mặt Hàn Thế Gia cùng bọn người Mạc Thiếu Khai rất đặc sắc.
Nguyên lai
Gia hỏa mình cừu hận có thực lực chống lại Vũ Tông, chính mình lại còn muốn xem người ta mất mặt.
Vân Phi Dương thể hiện ra thực lực chống lại Vũ Tông.
Nghi vấn, khinh thường tự biến mất!
Để bọn hắn chỉ có thể dâng lên cảm giác bất lực, bọn hắn chỉ lấy tư thái nhược giả ngước nhìn!
Sinh Tử Đài băng liệt, hóa thành phế tích.
Nhưng giao đấu không kết thúc. Bời vì, người bước lên phía trên Sinh Tử Đài, điều kiện kết thúc chỉ có một: phải có người chết.
- Mẹ nó chứ!
Trong con ngươi Vân Phi Dương lấp lóe lửa giận.
Áo bào trắng Oanh Oanh mới may, đã bị phá hư, việc này thật không thể tha thứ được!
Tên này….
Y phục bị phá hư, không thể không tức giận.
Tại sao hắn không nhìn cẩm y Trương Hằng mặc trên người giá trị ngàn lượng, sớm đã không còn một chỗ hoàn chỉnh.
Cá tính Vân Phi Dương như thế.
Hắn mặc kệ y phục người khác nát vụn hay thân thể trần truồn, hắn không thể tiếp nhận được việc y phục tự tay nữ nhân hắn yêu thương bị phá hư!
- A!
Vân Phi Dương nhún người nhảy lên, kiếm gãy trong tay lấp lóe hào quang loá mắt!
- Ta chém!
- Ta chém!
- Ta trảm…trảm…chém!
Hưu hưu hưu!
Vài đạo kiếm khí cuồng bạo từ trên cao lao xuống, mỗi một đạo đều ẩn chứa 15 Trọng thuần linh lực!
15 Trọng.
Cái này mới là lực bạo phát chân chính của hắn!
- Thật mạnh!
Lâm Chỉ Khê nắm thật chặt đôi bàn tay trắng như phấn của mình.
Vân Phi Dương chém ra kiếm khí để cho nàng khiếp sợ, sau cùng khổ sở lên tiếng.
- Nếu như ta vận dụng cấm thuật, cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn.
Nếu như lại giao đấu quyết sinh tử, Lâm Chỉ Khê chỉ có thể nhận thua.
Lần giao đấu trước tuy nàng nhận thua nhưng không có nghĩa, nàng bại bởi Vân Phi Dương mạnh hơn mình. Chỉ bởi vì lúc ấy nàng cũng không có thi triển cấm thuật.
Nhưng.
Bây giờ, nhìn thấy Vân Phi Dương vung ra kiếm khí mạnh mẽ, nàng rốt cục nhận thua.
- Tiểu tử này!
Thần sắc Lâm Nhược Hiên biến đổi.
Hắn có thể tùy ý tiện tay thi triển ra nhiều kiếm khí mạnh mẽ như vậy, thuần linh lực trong thân thể đến cùng có bao nhiêu chứ?
Thuần linh hạch của Vân Phi Dương cực kỳ mạnh mẽ, thuần linh lực cũng rất nhiều, liên tục thi triển Ta Trảm không có gánh nặng!
Vù vù!
Trương Hằng lần nữa giơ tay lên, Linh Tê Nhất Chỉ bay ra.
Bành bành bành bành!
Giữa không trung, phế tích Sinh Tử Đài nổ tung mãnh liệt như pháo hoa, khắp nơi chấn động sinh ra từng đạo liệt ngân.
- Đi mau!
Mọi người nhao nhao kinh hãi.
Bọn hắn như ong vỡ tổ lui nhanh về sau, cho đến khi cách Sinh Tử Đài trăm trượng mới thôi!
Cao thủ các đại gia tộc sinh ra cảm giác bất lực, hai học sinh đánh thảm liệt như vậy, mình còn lăn lộn thế nào nha!
- Ta chém!
- Ta trảm trảm trảm chém!
Vân Phi Dương lần lượt huy kiếm, kiếm khí ẩn chứa 15 Trọng thuần linh lực như đạn pháo đánh tới Trương Hằng.
Kiếm khí giao thoa tràn ngập Sinh Tử Đài sinh ra ánh sáng chói lọi.
Nói thật.
Loại bạo phát điên cuồng này thực sự rất rung động.
Đừng nói Vũ Tông coi như Vũ Tông đỉnh phong, cũng không thể nào không kiêng nể gì mà bạo phát như vậy!
- Đáng giận!
Trương Hằng đánh nát kiếm khí, trong lòng phẫn nộ.
Mình thi triển cấm thuật, tu vi tăng lên gấp đôi trước kia, lại không thể làm gì tên kia, còn bị hắn áp chế gắt gao!
Càng bi kịch là.
Cấm Linh Giải tuy rất mạnh nhưng có thời hạn, giờ phút này Linh lực bàng bạc trong cơ thể hắn đang dần hạ xuống.
Xoát!
Đột nhiên, Vân Phi Dương xuất hiện trên đầu hắn, kiếm gãy mang theo thuần linh lực mạnh mẽ hung hăng bổ từ trên xuống!
Trương Hằng biến sắc, ngưng tụ thuần linh lực, giơ cánh tay lên đón đỡ.
Bành
Kiếm gãy trực tiếp chém trên cánh tay Trương Hằng, ám kình cường đại trong nháy mắt nhập thể nội, lộng hành quấy rối kinh mạch toàn thân hắn.
Phốc!
Trương Hằng phun ra máu tươi, lùi lại sau mấy bước, thống khổ đứng tại chỗ.
Ám kình mạnh mẽ bạo phát trong thể nội, điên cuồng phá hủy kinh mạch cùng lục phủ ngũ tạng hắn, mà thuần linh lực cường đại trong cơ thể hắn cũng dần phai mờ.
Xoát!
Vân Phi Dương xuất hiện trước người Trương Hằng, bắt lấy khí mạch hắn, Linh Niệm chen chúc tiến vào.
Tiểu tử!
Thần hồn trong cơ thể ngươi, lão tử muốn rồi!
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Vân Phi Dương mặc dù ngạnh kháng được cự quyền, nhưng không thể bảo trì kết giới, cuối cùng ầm ầm vỡ nát, chính mình cũng bị thương.
Hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Gia chủ các đại gia tộc cũng thiếu chút thổ huyết theo!
20 trọng thuần linh lực.
Một quyền đánh xuống chẳng những có thể đón lấy, còn né tránh tiêu sái mà phun ra có một ngụm máu, đừng đả kích người như vậy chứ!
Bọn hắn không thể lý giải được.
Vân Phi Dương mặc dù rất mạnh, dù có thể nắm giữ thực lực Vũ Tông, cũng không nên mạnh như vậy.
Hết lần này tới lần khác.
Đều không như bọn họ mong muốn.
Việc này quả thật rất kích thích tâm lý người khác.
Dưới đài.
Đám học sinh tận mắt thấy cũng ngơ ngác.
Nguyên bản bọn họ nghĩ Vân Phi Dương sẽ bị miểu sát, nhưng hắn lại đánh Trương Hằng hoa rơi nước chảy. Bây giờ, người ta lấy át chủ bài đáy hòm ra ngoài, vẫn không thể miểu sát hắn!
- Cái này…
Ánh mắt Bảo Lỵ đờ đẫn.
Nửa năm qua, nàng một mực quan sát Vân Phi Dương.
Tiểu tử kia ngày bình thường tại Tây Uyển Cư trồng rau nuôi lợn, ngẫu nhiên đi luyện võ tháp tu luyện, tạo cho người ta cảm giác rất lười biếng.
Tại sao hôm nay, hắn đứng trên Sinh Tử Đài lại có thực lực khủng bố như thế?
Keng!
Đột nhiên, trong tay Vân Phi Dương xuất hiện kiếm gãy, trong con ngươi lấp lóe vẻ lạnh lùng.
Động kiếm.
Đại biểu cho việc hắn chân chính nghiêm túc.
Nói đùa cái gì thế.
20 trọng thuần linh lực bạo phát, nếu như không chăm chú, quyền kế tiếp hắn sẽ chịu thiệt. Từ trước đến nay, Vân Phi Dương thích ngược người khác, tự nhiên không muốn bị người ngược.
Sau khi thi triển cấm thuật.
Khí chất Vương giả của Trương Hằng lại một lần trở về, thậm chí còn mãnh liệt hơn trước đó.
Hắn giơ tay lên, Linh Tê Nhất Chỉ ngưng tụ, lạnh nhạt nói:
- Chết đi!
"Hưu!"
Ánh sáng ẩn chứa 20 trọng thuần linh lực nổ bắn đến, toàn bộ Sinh Tử Đài chấn động kịch liệt, tùy thời có khả năng vỡ nát!
- Ta chém!
Vân Phi Dương huy kiếm, một đạo kiếm khí bay ra!
Bành
Kiếm khí cùng Linh Tê Nhất Chỉ ầm vang chạm vào nhau.
Ầm ầm!
Sinh Tử Đài không thể chịu đựng hai cỗ lực lượng sinh ra phá hoại, cuối cùng vỡ nát trước mắt mọi người.
Bụi đất tung bay, khí kình lộng hành cuồn loạn.
Trong tâm mọi người đã không cách nào hình dung, bọn họ chỉ có thể ngây ngốc nhìn tràng cảnh trước mặt.
Sơ qua.
Bụi đất bay khắp nơi.
Trương Hằng đứng trong đống vỡ vụn, quanh thân bao phủ khí tức quân lĩnh thiên hạ. Thời khắc đó, Vũ võ giả dưới Vương, đều bị loại khí tức này xúc động, trong lòng bọn hắn có xúc động quỳ xuống cúng bái.
- Khụ khụ khụ.
Vân Phi Dương hiện ra từ trong bụi đất.
Tóc dài tản mát, người đầy tro bụi, trên quần áo có nhiều chỗ vỡ, khí kình to lớn vừa rồi cho hắn lực trùng kích không nhỏ.
- Tên này vẫn còn sống?
Mọi người xém chút ngất đi.
Lần thứ hai chống được 20 trọng thuần linh lực, hắn đến cùng mạnh đến mức nào?!
- Mẹ ta ơi!
Hắc Mao sụp đổ.
- Tu ca!
Ba!
Một bàn tay Diệp Nam Tu đánh tới.
Hắc Mao bụm mặt, hưng phấn kêu gào.
- Ai u, đau đau, không phải đang nằm mơ!
- Còn đứng ngây đó làm gì, hô to cho ta!
- Phi Dương Phi Dương, học phủ mạnh nhất!
Quý Thủy Đường tiếng gào thét truyền xa trên Sinh Tử Đài.
Trước đó.
Loại tiếng la này đổi lấy xem thường của mọi người. Nhưng bây giờ, trên mặt tất cả mọi người có cảm giác nóng bỏng.
Bọn họ không cách nào phủ nhận.
Vân Phi Dương thật sự là người mạnh nhất học phủ!
Một tân sinh nhập học không đầy một năm, đã có thể chống lại Trương Hằng đứng đầu Thiên bảng, nếu như phần năng lực này còn con mẹ nó không đảm đương nổi hai chữ mạnh nhất, ai có thể đảm đương nổi!
Biểu hiện trên mặt Hàn Thế Gia cùng bọn người Mạc Thiếu Khai rất đặc sắc.
Nguyên lai
Gia hỏa mình cừu hận có thực lực chống lại Vũ Tông, chính mình lại còn muốn xem người ta mất mặt.
Vân Phi Dương thể hiện ra thực lực chống lại Vũ Tông.
Nghi vấn, khinh thường tự biến mất!
Để bọn hắn chỉ có thể dâng lên cảm giác bất lực, bọn hắn chỉ lấy tư thái nhược giả ngước nhìn!
Sinh Tử Đài băng liệt, hóa thành phế tích.
Nhưng giao đấu không kết thúc. Bời vì, người bước lên phía trên Sinh Tử Đài, điều kiện kết thúc chỉ có một: phải có người chết.
- Mẹ nó chứ!
Trong con ngươi Vân Phi Dương lấp lóe lửa giận.
Áo bào trắng Oanh Oanh mới may, đã bị phá hư, việc này thật không thể tha thứ được!
Tên này….
Y phục bị phá hư, không thể không tức giận.
Tại sao hắn không nhìn cẩm y Trương Hằng mặc trên người giá trị ngàn lượng, sớm đã không còn một chỗ hoàn chỉnh.
Cá tính Vân Phi Dương như thế.
Hắn mặc kệ y phục người khác nát vụn hay thân thể trần truồn, hắn không thể tiếp nhận được việc y phục tự tay nữ nhân hắn yêu thương bị phá hư!
- A!
Vân Phi Dương nhún người nhảy lên, kiếm gãy trong tay lấp lóe hào quang loá mắt!
- Ta chém!
- Ta chém!
- Ta trảm…trảm…chém!
Hưu hưu hưu!
Vài đạo kiếm khí cuồng bạo từ trên cao lao xuống, mỗi một đạo đều ẩn chứa 15 Trọng thuần linh lực!
15 Trọng.
Cái này mới là lực bạo phát chân chính của hắn!
- Thật mạnh!
Lâm Chỉ Khê nắm thật chặt đôi bàn tay trắng như phấn của mình.
Vân Phi Dương chém ra kiếm khí để cho nàng khiếp sợ, sau cùng khổ sở lên tiếng.
- Nếu như ta vận dụng cấm thuật, cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn.
Nếu như lại giao đấu quyết sinh tử, Lâm Chỉ Khê chỉ có thể nhận thua.
Lần giao đấu trước tuy nàng nhận thua nhưng không có nghĩa, nàng bại bởi Vân Phi Dương mạnh hơn mình. Chỉ bởi vì lúc ấy nàng cũng không có thi triển cấm thuật.
Nhưng.
Bây giờ, nhìn thấy Vân Phi Dương vung ra kiếm khí mạnh mẽ, nàng rốt cục nhận thua.
- Tiểu tử này!
Thần sắc Lâm Nhược Hiên biến đổi.
Hắn có thể tùy ý tiện tay thi triển ra nhiều kiếm khí mạnh mẽ như vậy, thuần linh lực trong thân thể đến cùng có bao nhiêu chứ?
Thuần linh hạch của Vân Phi Dương cực kỳ mạnh mẽ, thuần linh lực cũng rất nhiều, liên tục thi triển Ta Trảm không có gánh nặng!
Vù vù!
Trương Hằng lần nữa giơ tay lên, Linh Tê Nhất Chỉ bay ra.
Bành bành bành bành!
Giữa không trung, phế tích Sinh Tử Đài nổ tung mãnh liệt như pháo hoa, khắp nơi chấn động sinh ra từng đạo liệt ngân.
- Đi mau!
Mọi người nhao nhao kinh hãi.
Bọn hắn như ong vỡ tổ lui nhanh về sau, cho đến khi cách Sinh Tử Đài trăm trượng mới thôi!
Cao thủ các đại gia tộc sinh ra cảm giác bất lực, hai học sinh đánh thảm liệt như vậy, mình còn lăn lộn thế nào nha!
- Ta chém!
- Ta trảm trảm trảm chém!
Vân Phi Dương lần lượt huy kiếm, kiếm khí ẩn chứa 15 Trọng thuần linh lực như đạn pháo đánh tới Trương Hằng.
Kiếm khí giao thoa tràn ngập Sinh Tử Đài sinh ra ánh sáng chói lọi.
Nói thật.
Loại bạo phát điên cuồng này thực sự rất rung động.
Đừng nói Vũ Tông coi như Vũ Tông đỉnh phong, cũng không thể nào không kiêng nể gì mà bạo phát như vậy!
- Đáng giận!
Trương Hằng đánh nát kiếm khí, trong lòng phẫn nộ.
Mình thi triển cấm thuật, tu vi tăng lên gấp đôi trước kia, lại không thể làm gì tên kia, còn bị hắn áp chế gắt gao!
Càng bi kịch là.
Cấm Linh Giải tuy rất mạnh nhưng có thời hạn, giờ phút này Linh lực bàng bạc trong cơ thể hắn đang dần hạ xuống.
Xoát!
Đột nhiên, Vân Phi Dương xuất hiện trên đầu hắn, kiếm gãy mang theo thuần linh lực mạnh mẽ hung hăng bổ từ trên xuống!
Trương Hằng biến sắc, ngưng tụ thuần linh lực, giơ cánh tay lên đón đỡ.
Bành
Kiếm gãy trực tiếp chém trên cánh tay Trương Hằng, ám kình cường đại trong nháy mắt nhập thể nội, lộng hành quấy rối kinh mạch toàn thân hắn.
Phốc!
Trương Hằng phun ra máu tươi, lùi lại sau mấy bước, thống khổ đứng tại chỗ.
Ám kình mạnh mẽ bạo phát trong thể nội, điên cuồng phá hủy kinh mạch cùng lục phủ ngũ tạng hắn, mà thuần linh lực cường đại trong cơ thể hắn cũng dần phai mờ.
Xoát!
Vân Phi Dương xuất hiện trước người Trương Hằng, bắt lấy khí mạch hắn, Linh Niệm chen chúc tiến vào.
Tiểu tử!
Thần hồn trong cơ thể ngươi, lão tử muốn rồi!