Vân Phi Dương ôm Lương Âm, từ trên tường thành nhảy xuống, quỷ mị phóng tới trận doanh địch quân trú đóng.
Ba quận phái người âm thầm đến phá trận, lấy tính cách Vân Đại Tiện Thần, có qua có lại mới toại lòng nhau chứ.
Hắn bồng theo Lương Âm đến, hiển nhiên muốn làm chuyện lớn!
Nghịch Thiên Quyết vận chuyển, Vân Phi Dương che đậy tất cả khí tức phi nhanh trong đêm tối, thi triển nghệ thuật ẩn tàng hoàn mỹ.
Rất nhanh.
Hai người đã đứng bên ngoài doanh trại lâm thời của ba quận đã thấy rất nhiều binh lính tuần tra.
Lương Âm có chút khẩn trương nói:
- Quá nhiều người.
Vân Phi Dương cười một tiếng, nói:
- Ta đi hấp dẫn lực chú ý của bọn chúng, cô phụ trách phóng hỏa nhé.
- A?
Lương Âm có chút mộng.
Tuy mặt ngoài quân doanh chỉ có vài trăm người cảnh giới, nhưng bên trong đồn trú ba mươi vạn đại quân a.
Nàng lo lắng nói:
- Ngươi chớ làm loạn.
Vân Phi Dương xoa khuôn mặt nàng, cười nói:
- Quan tâm chính mình nhiều hơn đi, đừng ở thời điểm phóng hỏa bị người ta bắt giữ.
Lương Âm chân thành nói:
- Ta bây giờ ta, không phải ta lúc trước kia đâu.
Từ khi giác tỉnh thần hồn, hấp thu Tử Viêm, kinh lịch trọng lực Tụ Linh Trận tu luyện, cô gái này chưa từng bày ra thực lực chân chính.
Vân Phi Dương cười nói:
- Vậy giờ hảo hảo biểu hiện đi.
Nói rồi thả nàng ra, một mình hướng quân doanh bay đi, trong tay trống rỗng xuất hiện một thanh trường thương.
- Người nào?
Binh lính phụ trách cảnh giới phát hiện trong tối có người vọt tới.
Xoát.
Nhưng âm thanh vừa ra đã thấy một đạo khí kình mạnh mẽ bay tới, mấy tên lính còn đang ngơ ngác bị mạt sát tại chỗ.
Vân Phi Dương thu hồi trường thương, lăng không bay lên.
- Địch tập!
- Địch tập!
Trong quân doanh truyền đến tiếng binh lính nộ hống, chỉ chốc lát sau đã vang lên tiếng trống trận.
Binh lính bừng tỉnh, bọn họ nhanh chóng mặc giáp trụ xông ra từ trướng bồng, thời gian phản ứng rất nhanh, điều đó có thể nhìn ra quân nhân ba quận được huấn luyện chuyên nghiệp cỡ nào.
- Làm sao?
- Quân doanh địch nhân náo loạn?
Binh lính Thiết Cốt Thành nghe được tiếng trống trận, nhao nhao cảnh giác.
Từ Phàm và Lâm Chỉ Khê đi lên thành lâu, Linh Niệm hai người bao phủ, chợt sắc mặt đều biến đổi. Bởi vì, trong trận doanh địch quân Vân Phi Dương đang cầm thương đứng, bị ngàn tên lính vây quanh.
- Hắn tại sao qua đó rồi?
Từ Phàm xém chút sụp đổ.
Không yên lặng trong thành, chạy đến trận doanh người ta làm gì ?
Lâm Chỉ Khê rất nhanh tỉnh táo lại, bất đắc dĩ lắc đầu.
Chủ động giết ra ngoài, vô cùng phù hợp với tính cách không an phận của tên kia, nhưng ngày càng nhiều binh lính địch quân vây quanh, hắn có thể yên ổn thoát thân sao?
Trong trận doanh ba quận.
Vân Phi Dương đứng thẳng, đầu thương dưới ánh trăng nhàn nhạt lấp lóe ánh sáng, phát ra một cỗ khí tức tử vong nồng nặc.
Ngàn binh lính cảnh giác giơ vũ khí, xung quanh càng nhiều binh sĩ còn đang xông tới, nhưng ban ngày Vân Phi Dương biểu hiện cường thế, để bọn hắn khắc ghi trong lòng, cho nên lúc này bọn hắn chỉ có thể vây quanh chứ cũng không dám giết qua.
Hứa Thứ cầm đầu đám Tướng quân, từ trong doanh trướng đi ra, bọn họ nhìn thấy sát thần ban ngày, một người một ngựa cầm thương xông tới, thần sắc đều khẽ giật mình.
Nói đùa.
Chỗ này trú đóng ba mươi vạn đại quân, một người dám trắng trợn xông tới, cuồng vọng cỡ nào mới dám làm vậy?
Hứa Thứ lạnh lùng quát.
- Người nào trảm kẻ này dưới kiếm, sẽ lập đại công, tăng ba cấp!
Xoát!
Bọn binh lính nhao nhao giơ vũ khí, con ngươi lấp lóe vẻ nóng rực.
Quân nhân quan tâm nhất là quân công, lấy quân công ra dụ dỗ thì tất nhiên có thêm dũng khí.
- Giết!
Đột nhiên, có người tức giận quát.
Gần ngàn tên lính cách gần Vân Phi Dương nhất phẫn nộ xông lại, nhiều người như vậy hành động cùng một chỗ khí thế lan tỏa vô cùng mạnh!
Bên phía Thiết Cốt Thành.
Mắt thấy địch quân giết tới, Lâm Chỉ Khê lo lắng.
Nàng cho rằng Vân Phi Dương nếu không nhanh chóng rút lui, một khi bị kẻ địch vây công thì không còn cơ hội thoát thân, dù sao còn đến hàng vạn binh lính đang từ từ áp sát.
- Hả?
Thần sắc Lâm Chỉ Khê khẽ giật mình.
Bởi vì, trong nháy mắt binh lính giết lên, Vân Phi Dương không những không rời đi, ngược lại tóc đen hóa thành màu trắng, dưới ánh trăng lóe ra hào quang trắng bạc.
- Đây là..
Nàng ngạc nhiên không thôi.
- Vũ kỹ?
Vân Phi Dương rất ngông cuồng, nhưng không phải ngu.
Xâm nhập quân doanh đóng mấy chục vạn đại quân, tự nhiên vô cùng nguy hiểm, cho nên lúc địch quân công tới hắn quả quyết kích phát Cấm Huyết Tế, thực lực tăng vọt đến Vũ Tông đỉnh phong.
Vù vù
Thuần linh lực cuồng bạo bạo phát.
Lấy hắn làm tâm điểm, nháy mắt quét ngang bốn phía, nháy mắt quét bay trăm binh lính vừa vọt tới ra ngoài.
Vân Phi Dương vung trường thương lên, ngang nhiên giết qua.
Bành bành!
Ầm ầm!
Trường thương như rồng, hoành tảo thiên quân.
Một khắc này.
Từ trên cao nhìn xuống có thể nhìn thấy, Vân Phi Dương hóa thành một đạo bạch quang, mạnh mẽ chém giết trong đám người, những nơi hắn đi qua, thi thể cùng máu tươi bay loạn, tràng diện cực hùng vĩ!
Ngân bạch phát phiêu nhiên bay múa, máu tươi chiếu rọi trên không trung, trong thời gian ngắn đã có ngàn người vẫn lạc!
Một người giết vào trụ sở ba mươi vạn đại quân, đây mới là bưu hãn. Thử hỏi, trong thiên hạ còn có ai làm được điều này?
Ở cấp bậc Vũ Tông, không ai làm được!
- Tiểu tử thôi cuồng!
Một trung niên mặc nho y đạp không bay đến, tu vi đạt đến Vũ Tông đỉnh phong!
Người này tên Hoàng Phủ Nhâm, cao thủ Hoàng Phủ gia Mi Sơn Quận, lần này theo quân đến là phụ trách bảo hộ an toàn của Thượng Tướng Hứa Thứ.
Vân Phi Dương đại sát tứ phương trong quân doanh, hắn cuối cùng nhịn không được.
- Ngưng Nguyên chưởng!
Hoàng Phủ Nhâm bay tới, một tay bỗng nhiên vung lên, 50 Trọng thuần linh lực hóa thành chưởng ấn cự đại, từ trên cao trấn áp.
Xoát!
Vân Phi Dương thi triển Quỷ Bộ, nhanh chóng né tránh.
Ầm ầm
Chưởng ấn cường thế ngang nhiên áp xuống, không những không trúng mục tiêu, còn ngộ sát không ít binh lính phe mình.
- Đều cút đi!
Hoàng Phủ Nhâm rơi trên mặt đất, con ngươi lấp lóe sát cơ quát.
Binh lính ba quận dừng tiến công, đồng loạt lui lại, loại cao thủ cấp bậc này quyết đấu, bọn họ không dám tham dự. Bởi vì, lúc nào cũng có khả năng bị ngộ sát.
Trong quân doanh xuất hiện một mảnh đất trống.
- Chết!
Bàn tay Hoàng Phủ Nhâm nâng lên một chút, thuần linh lực cuồng bạo bạo phát hóa thành một đầu Ngưu Thú cự hình thực chất hóa, nó ngửa đầu nộ hống, ầm vang tiến lên.
Đây là ngũ phẩm vũ kỹ Man Ngưu Trấn Hoang Quyết!
Ầm ầm!
Ngưu Thú cuồn cuộn xông tới, khắp nơi rung động kịch liệt, binh lính ba quận sợ hãi.
Một tên võ tướng nhịn không được sợ hãi than:
- Không hổ là cao thủ Hoàng Phủ gia, thi triển vũ kỹ chấn nhiếp nhân tâm như thế!
Chấn nhiêp nhân tâm?
Vân Phi Dương cười, cười rất khinh thường.
Xoát!
Đột nhiên, hắn nâng tay lên, thuần linh lực bỗng nhiên bạo phát, trước mắt bao người hóa thành một đầu Cự Tượng.
- Mẹ ta ơi!
Đại quân ba quận nhao nhao trừng to mắt.
Khóe miệng võ tướng kia kịch liệt co quắp, bởi vì thể trạng Cự Tượng Vân Phi Dương hóa thành cao chừng mười trượng, cuồn cuộn xông tới Ngưu Thú ba bốn trượng!
Còn không chỉ cao độ. Sau khi Cự Tượng xuất hiện, khí tức bạo phát hoàn toàn nghiền ép Ngưu Thú.
Mà đây mới gọi là chấn nhiếp nhân tâm!