Quân doanh.
Bên trong Tiểu hình Trọng lực Tụ Linh Trận.
Diệp Nam Tu, Hắc Mao, Khúc Vãn Ca từng người trợn to hai mắt.
Bọn họ cúi đầu nhìn đan dược tròn trịa trong tay, khó có thể tin nói:
- Đan dược trực tiếp đột phá Vũ Sư?
Có phải đang nằm mơ không?
Có phải trong khoảng thời gian này tu luyện quá mức nên sinh ra ảo giác?
Vân Phi Dương cười nói:
- Không ăn?
- Ăn! Ăn! Ăn!
Ba người ba miệng một lời, vội vàng nuốt vào.
Đan dược vào miệng lập tức tản mát ra mùi thơm thanh đạm, tinh thần nhẹ nhàng khoan khoái.
Sau một khắc.
Sắc mặt ba người đại biến.
Bời vì, đan dược hóa thành năng lượng dung nhập kinh mạch, bộc phát ra Linh lực bàng bạc, chúng nó dần ngưng tụ đi vào đan điền, cũng cuối cùng bao khỏa Linh Hạch.
Một khắc đồng hồ sau.
Cường đại Linh lực bao phủ quanh Linh Hạch bỗng nhiên vỡ vụn, tạo thành thuần linh hạch càng cường đại!
Nói cách khác.
Ba người Diệp Nam Tu thuận lợi đột phá Vũ Sư!
Toàn bộ quá trình đơn giản không tưởng nổi. Thậm chí, bọn họ đều không có bất kỳ cảm giác gì, cứ như vậy đột phá.
Tu vi đạt đến Vũ Sư, để ba người phát ngốc.
Một tháng tu luyện đột phá Vũ Đồ, đã để bọn hắn hưng phấn vài đêm khó ngủ.
Bây giờ trong một khắc đồng hồ, từ Vũ Đồ đột phá đến Vũ Sư, rung động mang đến trực tiếp đánh tan nội tâm bọn hắn, hết thảy đều không chân thực, phảng phất như một giấc mộng!
- Tu ca!
Ba! Ba!
- Đau!
Hắc Mao và Khúc Vãn Ca bụm mặt, nước mắt ào ào chảy xuống.
Ha ha ha!
Diệp Nam Tu che mặt, ngửa đầu cười to, nước mắt từ giữa khe hở ngón tay chảy ra.
Đối với bọn hắn, đời này có thể đột phá Vũ Đồ đã là nằm mơ rồi. Nhưng vẻn vẹn một khắc đồng hồ, đã từ Vũ Đồ đột phá đến Vũ Sư.
Hết thảy, đều bởi vì Vân Phi Dương.
- Ô ô…
Ba người khóc vọt tới, ôm đùi Vân Phi Dương khóc lớn.
- Phi Dương ca, đời này chúng ta sinh là người của ngươi, chết là quỷ của ngươi!
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Bọn người Diệp Nam Tu là đám đầu tiên nhận biết khi hắn mới vừa vào Quý Thủy Đường, bây giờ đã qua một năm, đã từng uống rượu, từng đánh qua một trận, quan hệ như huynh đệ.
Vân Phi Dương đối đãi nữ nhân hào phóng, tự nhiên cũng sẽ không bạc đãi huynh đệ.
Huống hồ.
Những người này còn là thủ hạ mình.
Bọn họ cường đại mới có thể theo mình lập công huân bất thế.
Đan dược đề bạt Vũ Sư biến thái, nhưng tạm thời hắn chỉ định cho ba người Diệp Nam Tu phục dụng, cũng dặn bọn họ không được truyền ra ngoài.
Binh lính đội tiên phong thì hắn tạm thời không có ý định cấp cho.
Thứ nhất.
Nếu để cho bọn họ đều đột phá Vũ Sư, tin tức tất nhiên không giấu được, đan dược một khi truyền đi sẽ dẫn tới phiền phức không tất yếu.
Đây là tất nhiên.
Đan dược trực tiếp đột phá Vũ Sư, nếu như truyền ra Vạn Thế Đại Lục, sẽ gây nên oanh động to lớn.
Đến lúc đó sẽ có cường giả đứng đầu vì dòng chính nhà mình giết tới Đông Lăng Quận.
Lấy thực lực Vân Phi Dương bây giờ, miễn cưỡng có thể đánh giết Vũ Vương sơ kỳ, đối mặt đối thủ mạnh hơn, có thể chạy trốn hay không cũng khó nói.
Cho nên, nhất định phải điệu thấp.
Thứ hai.
Đan dược lấy Tiên Lộ Quỳnh Tương luyện chế, vô cùng trân quý, trừ phi người tin được nếu không thì không thể tùy tiện cho người khác.
Ba người Diệp Nam Tu tiếp tục tu luyện trong trận pháp, Vân Phi Dương đang tính toán việc có cho Mục Oanh tới một khỏa hay không.
Bất quá.
Khi hắn chuẩn bị trở về Đông Lăng học phủ, lại bị Lâm Chỉ Khê chặn lại.
- Phụ thân ta triệu kiến.
Vân Phi Dương nói:
- Chuyện gì?
Lâm Chỉ Khê nói:
- Thiên Vũ Quận có động tĩnh.
Vân Phi Dương hưng phấn lên.
Tên này hiện tại chỉ hy vọng Thiên Vũ Quận gây sự, như vậy hắn mới có cơ hội thu hoạch quân công, thăng cấp càng nhanh.
Quả nhiên.
Khi hắn theo Lâm Chỉ Khê đi vào thư phòng Lâm Nhược Hiên, đã thấy Lâm Nhược Hiên mặt mày ủ rũ ngồi trên ghế, đám Tướng quân xung quanh cũng nghiêm mặt.
Vân Phi Dương cười bỉ ổi hỏi.
- Nhạc phụ đại nhân, làm sao thế?
Lâm Nhược Hiên ném mật báo trên bàn cho hắn.
- Nhìn đi.
Trong lòng chúng tướng hoảng hốt.
Một Bách Phu Trưởng có thể nhìn mật báo cao đẳng, nhất định được thành chủ vô cùng coi trọng, về sau phải nịnh bợ thật tốt.
Vân Phi Dương mở mật báo, thần sắc dần ngưng trọng.
Căn cứ tình báo, ba quận lân cận xung quanh Thiên Vũ Quận phái quân đội đến Thiết Cốt Thành, binh lực đoán sơ qua khoảng 20 vạn!
- Phiền phức.
Vân Phi Dương nói:
- Một lần đến nhiều như vậy, Thiết Cốt Thành sẽ nguy hiểm.
Ba.
Lâm Nhược Hiên phẫn nộ vỗ bàn, nói:
- Thiên Vũ Quận khinh người quá đáng.
Ba quận này là minh hữu của Thiên Vũ Quận, luận bàn đánh cược vừa kết thúc không bao lâu đã xuất binh, thằng ngu cũng nhìn ra họ bị Thiên Vũ Quận xúi giục.
- Nhạc phụ đại nhân.
Vân Phi Dương hỏi:
- Đông Lăng Quận chúng ta không có đồng minh?
Lâm Nhược Hiên khổ sở đáp.
- Không có.
Vân Phi Dương im lặng.
Vạn Thế Đại Lục nhiều Quận Quốc như vậy, vậy mà không có một cái minh hữu, lăn lộn ra làm sao thế.
Đây không phải vấn đề lăn lộn hay không mà là thực lực.
Phải biết.
Phía Bắc Đông Lăng Quận là Thiên Vũ Quận, phía Tây là Thượng Toàn Quận, hai Quận Quốc, một cái tứ tinh thành, một cái khác chuẩn ngũ tinh, thực lực tổng hợp đều cao hơn Đông Lăng Quận.
Kết minh trên việc thực lực ngang bằng, người yếu chỉ bị chinh phạt.
Thượng Toàn Quận không xuất binh, cũng bởi vì mấy năm trước Lâm Nhược Hiên đã gửi một số lớn kim ngân tài bảo, đổi lấy hòa bình ngắn ngủi. Nếu không, hai mặt thụ địch, sớm muộn gì cũng toi.
Nói đơn giản.
Đông Lăng Quận nhìn như thái bình, nhưng lại kẹp giữa hai Quận Quốc như hổ rình mồi, rất gian nan.
Vân Phi Dương lên tiếng.
- Bọn họ ở xa sẽ không đánh lâu, chúng ta chỉ cần tử thủ Thiết Cốt Thành, có thể hao tổn bọn họ.
Lâm Nhược Hiên gật đầu.
- Không sai.
Nhưng.
Hắn khổ sở nói:
- 20 vạn đại quân đột kích, muốn giữ vững Thiết Cốt Thành quá khó.
Những năm nay, Đông Lăng Quận và Thiên Vũ Quận chiến tranh lâu dài, binh lực hao tổn nghiêm trọng, tính cả lần mộ binh này, binh lực cũng mới vừa góp đủ bảy, tám vạn.
Nhân số như thế muốn chống lại 20 vạn đại quân công thành, quả thực nói mơ giữa ban ngày.
- Có thể gia cố thành.
Vân Phi Dương chủ động xin đi giết giặc.
- Xin cho tiểu tế dẫn đầu đội tiên phong tiến về Thiết Cốt Thành, bố trí thành phòng.
Lâm Nhược Hiên ngạc nhiên.
Gia cố thành phòng, tùy tiện nói chơi sao?
Cái này cần nhân lực cùng vật tư.
Huống hồ, đại quân ba quận sẽ đến sau nửa tháng, thời gian ngắn như vậy, có thể gia cố cái gì?
Các Tướng quân nhao nhao lắc đầu.
Hành quân tác chiến cũng không phải nói chơi, đệ nhất thiên tài Đông Lăng Quận tuổi còn rất trẻ chắc nghĩ sự việc đơn giản.
Vân Phi Dương chân thành nói:
- Nhạc phụ đại nhân, thời gian cấp bách, không lại do dự.
- Tốt.
Lâm Nhược Hiên nói:
- Lập tức lên đường, dẫn đội tiên phong trước một bước tiến về Thiết Cốt Thành.
- Tuân Lệnh.
Vân Phi Dương cười một tiếng, kéo Lâm Chỉ Khê rời đi.
Trên đường, Lâm Chỉ Khê nhíu mày, nói:
- Ngươi thật muốn đi gia cố thành?
- Đúng vậy.
Vân Phi Dương nói:
- Ngươi cho rằng không thể sao?
- Ừm.
Lâm Chỉ Khê nói thẳng:
- Gia cố Thành, cần đại lượng vật tư cùng tài liệu, những vật này, ngươi từ nơi nào thu được?
- Ai.
Vân Phi Dương nói:
- Chẳng lẽ chỉ có gạch cùng vật liệu gỗ, mới có thể gia cố thành phòng? Sao không nghĩ thêm phương pháp khác.
Lâm Chỉ Khê tựa như hiểu ra.
- Ngươi dùng trận pháp gia cố?