- Ngươi muốn động thủ sao?
Chu Thiên Tề hỏi như vậy, Vân Phi Dương dùng hai kiếm nói cho hắn biết, lão tử động thủ, còn muốn toàn diệt Vũ tông của ngươi!
Xoát!
Vân Phi Dương lại xuất kiếm.
Vẫn một điểm hàn mang, vẫn không cách nào bắt được động tác ra, vẫn có trăm Vũ tông vẫn lạc.
Quả thực như thu hoạch rơm rạ, dễ như trở bàn tay, những Vũ tông chết đi thậm chí không có cảm giác thống khổ, quả thật rất thảm!
Chu Thiên Tề hãi nhiên.
- Kiếm thật nhanh!
Đột nhiên có người hoảng sợ hô to.
- Kiếm Vương!
Lời vừa nói ra gây nên một trận xôn xao.
Phải biết, thiên tài kiếm đạo cực kỳ hiếm thấy, có thể đột phá đến Kiếm Vương đã ít lại càng ít, dù chỉ có thực lực Kiếm Vương sơ kỳ, đã có thể chống lại Vũ Vương trung kỳ!
Mà.
Xuất kiếm nhanh như vậy, giết Vũ tông như cắt cỏ, thực lực người này tuyệt không phải Kiếm Vương sơ kỳ!
Xoát
Hàn mang lại hiện lên.
Đầu lâu trăm tên Vũ tông cùng thân thể tách ra!
Vân Phi Dương nhẹ nhàng nâng đầu, mục quang phóng trên thân Chu Thiên Tề, lạnh lùng nói:
- Ta động thủ, hài lòng không?
Bốn trăm Vũ tông chết thảm dưới bốn kiếm.
Từ đầu đến cuối, không ai thấy được hắn xuất thủ như thế nào!
Bên trong Thiết Cốt Thành.
Bọn người La Mục thấy thế khóe miệng co giật.
Vân Phi Dương trở về, không bạo phát ra khí thế võ đạo nhưng chỉ vẻn vẹn bốn kiếm đã chém giết bốn trăm Vũ tông, rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Muốn nói sụp đổ lớn nhất là La Mục và Vân Lịch. Hai năm qua, bọn họ không ngừng tu luyện, gần như ăn ngủ bên trong Trọng lực Tụ Linh Trận, cũng vì chờ tên này trở về hung hăng đánh hắn một hồi.
Hiện tại xem ra không có khả năng.
Hai người đều đột phá đến Vũ Vương, nhưng muốn giết chết bốn trăm Vũ tông, coi như có thể làm được cũng phải khổ chiến, tên kia nhẹ nhõm xuất bốn kiếm đã giải quyết xong. chênh lệch cũng quá lớn rồi!
Bảo Lỵ nở nụ cười xinh đẹp.
Gia hỏa này từ lúc nhập học đã một đường nghịch thiên, lần nữa trở về, quả nhiên không để cho nàng thất vọng.
Chín quận liên minh, hẳn đủ để hắn giết!
Chu Thiên Tề cùng rất nhiều Vũ Vương ngu người.
Bọn họ muốn Vân Phi Dương xuất thủ, nhưng sẽ không nghĩ đến tên này khủng bố như thế, bốn kiếm xuất ra, bốn trăm Vũ tông bên mình bị giết!
Đây là trụ cột của Quận quốc đó.
Bị giết như thế, thực đau lòng!
Giống như câu nói của Vân Phi Dương kia, ta động thủ đó, ngươi hài lòng không?
Hài lòng không?
Có thể không hài lòng sao!
Nếu không hài lòng, Vũ tông đều bị giết sạch!
- Chư vị!
Chu Thiên Tề phẫn nộ nói:
- Người này chém giết võ giả công thành, tương đương với tham gia chiến tranh, chúng ta không cần khách khí, liên thủ chế phục hắn rồi lại công phá Thiết Cốt Thành!
Bây giờ, tấm mặt nạ dối trá kia cũng nên xé mở.
Vù vù!
Hơn bốn mươi Vũ Vương cùng nhau bạo phát tu vi.
Xoát!
Đột nhiên, Vân Phi Dương xuất kiếm, đầu trăm tên Vũ tông lần nữa bay lên.
Ngàn Vũ tông bị giết một nửa, Vũ tông còn lại hoa dung thất sắc, mới chỉ qua vài hơi thở, 500 đồng bạn đứng phía trước, đầu đã bị chém, thi thể không đầu ngã xuống, khiến bọn hắn kinh hãi khó có thể hình dung!
Bây giờ, trong đầu họ chỉ có một ý niệm, chạy!
Loại sát thần cấp bậc Kiếm Vương này không phải bọn họ có thể chống đỡ, nếu không chạy chỉ chịu chết.
- Đăng đăng!
Mấy trăm Vũ tông lăng không dậm chân, lui nhanh về phía sau.
Mà khi họ vừa đi, binh sĩ phổ thông bị đẩy lên phía trước, giờ phút này bọn họ cũng hoảng sợ nhưng muốn nhanh chóng rút lui thì không thể, bởi vì người phía sau đang đứng sát bên người.
Ánh mắt Vân Phi Dương lạnh lẽo, nói:
- Đều chết đi cho ta!
Tên này bạo tẩu.
Rốt cục ức chế không nổi lửa giận trong lòng, hóa thành sát khí tràn ngập chiến trường.
Loại khí tức âm trầm này không kém Sát Lục chi khí, trong lòng binh lính bị khí thế bao phủ chỉ có một ý niệm, mình sẽ chết!
Quả nhiên.
Hàn Thiên Kiếm của Vân Phi Dương lại xẹt qua mấy đạo hàn quang, hình thành kiếm phong lạnh lùng đại biểu tử vong như lưỡi hái tử thần.
- A a a!
Phốc xích! Phốc xích! Phốc xích!
Kiếm quang đánh tới, vô số binh lính bị trảm tứ phân ngũ liệt, đầu lâu, tứ chi, huyết dịch bay loạn trên không trung.
Sinh mệnh tại thời khắc này vô cùng nhỏ yếu.
Vù vù!
Nhưng vào lúc này, ba cường giả Vũ Vương sơ kỳ vọt tới.
- Chết!
Vân Phi Dương thi triển Quỷ Bộ, Hàn Thiên Kiếm bộc phát ra hàn quang, cuối cùng xuất hiện sau lưng ba người.
Bọn họ cúi đầu, sau cùng rơi trên mặt đất, thi thể đứng lơ lửng giữa trời dần dần rơi xuống.
- Mẹ nó!
Bọn người La Mục chấn kinh há to miệng.
Một hơi chém đầu ba Vũ Vương.
Hiện tại, thực lực tên này là gì, chẳng lẽ đã đạt tới Vũ Hoàng!?
Không người nào biết cảnh giới Vân Phi Dương cao bao nhiêu. Bởi vì, tên này cho bọn hắn cảm giác chưa xuất toàn lực.
Vù vù!
Đột nhiên, sáu tên Vũ Vương xông lại.
- Trảm Tình Lôi!
- Xà Cô Vũ Chỉ!
- Địch Trần Kiếm Quyết!
- …..
Sáu Vũ Vương thi triển ra sát chiêu mạnh nhất của mình, Vân Phi Dương khủng bố, để bọn hắn run sợ, đối phương là đệ tử Tứ Hải Kiếm Đế, nếu như có thể giết thì phải giết ngây lập tức nếu không chính mình sẽ phải bồi mạng vào!
Bọn họ cũng ý thức được kiếm Vân Phi Dương rất nhanh, cho nên bạo phát tu vi hình thành phòng ngự kết giới trước người.
Đột nhiên.
Vân Phi Dương nắm chuôi kiếm, hàn khí phun trào, sau lưng hiện ra hư ảnh cự kiếm.
Kiếm Hồn!
Hai năm qua, hắn không chỉ tu luyện, mà còn dung nhập Khí Hồn kiếm gãy vào trong Hàn Thiên Kiếm, bây giờ Kiếm Hồn xuất hiện lần nữa có thể bộc phát ra kiếm khí Thất Luyện Vô Song!
- Phá!
Vân Phi Dương quát lạnh.
Ầm ầm!
Kiếm Hồn hóa thành tay dán trên cổ tay hắn, Hàn Thiên Kiếm lấp lóe ánh sáng chướng mắt, chợt bộc phát một đạo kiếm khí lạnh lùng quét ngang phía trước, sáu tên Vũ Vương thi triển vũ kỹ đều bị diệt!
Đây chính là bá đạo.
Đây chính là thực lực nghiền ép tuyệt đối!
- Phốc!
Vũ kỹ mạnh nhất bị phá, sáu tên Vũ Vương nhao nhao thổ huyết.
Nhưng.
Vào lúc này, Vân Phi Dương giẫm Quỷ Bộ, hóa thành một đạo lưu quang, du tẩu giữa sáu người.
Kiếm xuất.
Thu kiếm.
Ra lại.
Lại thu!
Thời khắc đó, tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Bởi vì bọn hắn chỉ thấy, một đầu hắc ảnh nương theo một điểm hàn quang không ngừng lấp lóe giữa không trung.
Bang
Đột nhiên, Vân Phi Dương đứng tại chỗ, Hàn Thiên Kiếm chầm chậm vào vỏ.
Phốc phốc phốc!
Y phục sáu tên Vũ Vương đứng giữa không trung vỡ vụn, hai tay bị cắt cụt, máu tươi phun trào.
- A!
Bọn họ thống khổ kêu thảm.
Mà bởi vì kịch liệt thống khổ nên không thể ổn định thân thể, nhao nhao rơi xuống đất.
Tê!
Mọi người hít một hơi lãnh khí.
Sáu tên Vũ Vương bị phế hai tay nhẹ nhàng như thế!
- Làm sao có thể?
Sắc mặt Chu Thiên Tề đại biến.
Hắn biết thời điểm sáu Vũ Vương xuất thủ đã bộc phát ra phòng ngự mạnh nhất, trước người hình thành kết giới, nếu như không cách nào chống lại, cũng không thể bị chém rụng hai tay như thế mới đúng!
Xoát!
Thời điểm Chu Thiên Tề chấn kinh, Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt một tên Vũ Vương hậu kỳ, trong con ngươi không có bất cứ cảm tình nào, chỉ có băng lãnh cùng âm u, hai tay của hắn đưa qua, nói:
- Lão gia hỏa, ta sẽ để ngươi sống không bằng chết!
Vù vù
Khí tức cuồng bạo bạo phát.
Bọn người Chu Thiên Tề cả kinh kêu lên.
- Vũ Vương trung kỳ!