Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Phù phù!
La Mục bị một chân đá bay đụng vào tàng cây.
Gia hỏa đáng thương, giờ phút này đã mất đi cơ hội giác tỉnh, bất quá con ngươi hắn dần dần trong suốt, khôi phục ý thức.
- Ta làm sao thế?
Hắn gian nan đứng lên, vẻ mặt mờ mịt.
Thời khắc Thần hồn giác tỉnh đó hắn quên hết mọi thứ xung quanh, chỉ nhớ rõ Chu Đào đang phóng tới, rồi sau đó như thế nào thì hắn không còn nhớ.
- Cái này…
Trưởng lão ẩn tàng chỗ tối nhao nhao sụp đổ.
Vân Phi Dương làm sao lại đột nhiên xuất hiện, dung nhập vào vòng ánh sáng kia thế?
Bọn họ không nghĩ ra nhưng lại gắt gao nhìn chằm chằm khí đoàn.
Bất quá.
Bởi vì khí đoàn ẩn chứa năng lượng cổ quái, không có cách quan sát những gì đang diễn ra bên trong.
- Mẹ nó chứ!
Chu Đào kéo lấy thân thể thụ thương, vòng qua khí đoàn, đi tới trước mặt La Mục.
Ba!
Hắn đạp lên người La Mục, cả giận quát:
- Tiểu tử, ngươi trâu bò nha!
Vừa rồi khí tức đột nhiên bạo phát quá đáng sợ xém chút dọa hắn đái trong quần, nhưng bây giờ tiểu tử này ngã trên mặt đất, khí tức kia đã biến mất hoàn toàn, thời cơ tốt nhất trừng trị hắn đã đến.
- Ta để ngươi chảnh nè!
Chu Đào hung ác giẫm một chân.
Vừa rồi hắn bị đánh bay ra, để hắn chịu một ít vết thương, nhưng với thể trạng của hắn hiện tại xử lý La Mục còn rất nhẹ nhàng.
Hắn lạnh giọng quát:
- Đánh đến chết cho ta!
Đám học sinh Mậu Thổ Đường nhao nhao động thủ.
Diệp Nam Tu, Hắc Mao cùng Khúc Vãn Ca nhất thời bị đánh khổ không thể tả.
- Hừ.
Vũ Liễu đi lên trước giẫm trên mặt hắn, ngạo mạn:
- Đây chính là kết cục dám nhìn trộm bản cô nương.
Trong con ngươi Diệp Nam Tu xuất hiện lữa giận ngập trời.
Nếu quả thật nhìn trộm được cái gì, bị giẫm cũng nhận.
Nhưng mình cùng các bạn học không thấy được cái gì đã bị phát hiện, bị một nữ nhân khi dễ dạng này thực sự khó có thể chịu đựng.
Nhưng mà.
Hắn càng biểu hiện tức giận, khóe miệng Vũ Liễu càng cười lạnh.
Ba.
Nàng hung ác giẫm một cước.
Phốc!
Diệp Nam Tu chịu đựng không nổi, phun ra một ngụm máu. Hắn phẫn nộ ngẩng đầu, nói:
- Vũ Liễu, ngươi chờ đó
- Cắt!
Vũ Liễu cười lạnh một tiếng, quay người rời đi.
- Phong Tuyền nhất thức!
Đột nhiên, Phong Thiếu Ngôn bỗng nhiên giơ chân lên, đạp một tên học trưởng.
Một cước này tuy rất mạnh, đá đối phương bay ra ngoài, nhưng rất nhanh hắn lại phải đối mặt với công kích của hai Vũ Đồ sơ kỳ.
- Xoát xoát!
Hắn thi triểnt hân pháp, lùi lại sau mấy bước.
- Phong Tuyền nhị thức!
Cước pháp Lạnh lùng lần nữa đá ra, bị đối phương liên thủ hóa giải.
Bành!
Một học sinh khác từ phía bên cạnh oanh đến, đánh vào sau lưng Phong Thiếu Ngôn, hắn lui nhanh mấy trượng mới có thể đứng vững.
- Đáng giận!
Phong Thiếu Ngôn chịu đựng đau đớn sau lưng, trong con ngươi lấp lóe vẻ phẫn nộ.
Bàn về đơn đả độc đấu, những học trưởng này không người nào là đối thủ của hắn, nhưng bị bốn năm người vây công, hắn lại lâm vào bị động tuyệt đối.
Không phải mỗi người đều nắm giữ khả năng một người đánh bại nhiều người như quái vật Vân Phi Dương kia!
Phong Thiếu Ngôn bị ngăn cản.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn người Diệp Nam Tu bị hung ác đánh đập.
Tuy vừa mới chuyển tới, cùng những người này không có tình cảm gì, nhưng mình đã đáp ứng Vân Phi Dương, phải bảo vệ bọn hắn thật tốt.
Thân là nam nhân, phải giữ lời hứa!
Xoát!
Phong Thiếu Ngôn lần nữa lăng không mà lên, thi triển Phong Tuyền cước thức thứ tám.
Cước này mạnh mẽ quét bay hai tên Vũ Đồ sơ kỳ ra ngoài, hắn lại một lần nữa bị học trưởng tập kích sau lưng.
Phù phù
Phong Thiếu Ngôn rơi xuống đất, khóe miệng chảy máu, đã thụ thương.
- Lên cho ta!
Xoát xoát!
Mấy tên học sinh Mậu Thổ Đường nắm lấy cơ hội, nhất thời vây quanh Phong Tiếu Ngôn ngươi một chân, ta một chân điên cuồng đạp.
Bành bành bành
Nháy mắt, Phong Thiếu Ngôn bị đánh mặt mũi bầm dập, tóc tai lộn xộn.
Quả nhiên, hảo hán khó địch nổi hội đồng.
Một tiểu đội Quý Thủy Đường tập thể bị luân hãm.
- Hung hăng đánh cho ta! Đánh cho đến chết!
Chu Đào phẫn nộ đá La Mục, không có tính toán dừng lại.
- Chu ca ca thật lợi hại!
Vũ Liễu bên cạnh vũ mị hô to.
Nữ nhân này không hô còn tốt, vừa hô Chu Đào càng thêm lâng lâng, hung ác đạp mạnh trên thân La Mục.
- Không được!
Trưởng lão núp trong bóng tối nhịn không được.
Học sinh Quý Thủy Đường rõ ràng đã mất đi lực phản kháng, nếu cứ mặc cho bọn người Chu Đào đánh tiếp, sợ rằng sẽ chết người!
Nhưng mà.
Khi hắn muốn xuất thủ, lại nghe âm thanh quát lạnh truyền đến:
- Đủ rồi!
Chu Đào cùng mọi người nhao nhao dừng tay.
Lâm Chỉ Khê áo trắng như tuyết chầm chậm đi tới, trong đôi mắt đẹp lấp lóe vẻ tức giận nhàn nhạt.
- Lâm Chỉ Khê!
Chu Đào biến sắc.
Từ khi thân phận quận chúa của nàng lộ ra ánh sáng, tất cả học sinh đều rất kiêng kị.
Vũ Liễu quệt miệng, ghen ghét không thôi.
Tướng mạo nàng tại Đông Lăng học phủ đã không tệ.
Thế nhưng cùng Lâm Chỉ Khê thiên sinh lệ chất cao quý so ra, nàng lại sinh ra mãnh liệt mặc cảm tự ti.
Không chỉ có nàng.
Nữ hài bình thường tự nhận tướng mạo tuyệt luân sau khi nhìn thấy nàng đều có loại cảm giác này.
Lâm Chỉ Khê đẹp không giống bình thường, tựa như Mục Oanh đã từng nói, nàng giống như thần nữ không dính khói lửa trần gian.
Dạng nữ nhân này khiến người ta không xuất hiện được nổi một tia khinh nhờn.
- Các ngươi có thể đi.
Thanh âm Lâm Chỉ Khê cùng tướng mạo giống nhau đều lạnh lùng.
Quận chúa đã lên tiếng, Chu Đào nhất định phải cho mặt mũi, hắn đạp La Mục một cước nữa rồi hạ lệnh:
- Chúng ta đi.
Nhưng.
Học sinh Mậu Thổ Đường vừa mới chuẩn bị rời đi, trong khí đoàn truyền đến thanh âm âm u của Vân Phi Dương:
- Một tên cũng không được đi!
Vù vù
Khí đoàn điên cuồng co rút.
Bóng người Vân Phi Dương hiện lên trước mắt mọi người.
Mục Oanh nằm trong ngực hắn, quanh thân bị khí tức quỷ dị bao phủ, thống khổ trên mặt dần biến mất.
Trớ Chú chi lực trong thân thể thật giống như bị lực lượng nào đó áp chế, chỉ có thể ẩn núp từ một nơi bí mật, không thể động đậy.
- Vân đại ca
Mục Oanh chầm chậm mở mắt, nước mắt tràn mi.
Vừa rồi nàng cho rằng mình sắp chết, không ngờ mình còn có thể gặp lại Vân đại ca.
- Không có việc gì rồi.
Vân Phi Dương nhẹ nói, một bước phóng ra, hắn đi đến trước mặt Lâm Chỉ Khê, giao Oanh Oanh cho nàng.
Lâm Chỉ Khê lắc đầu.
Bời vì nàng biết, đám người Chu Đào này thê thảm rồi.
Xoát.
Đột nhiên, Vân Phi Dương xuất hiện tại trước người La Mục, một chân đem hắn đá vào bên trong khí đoàn đang biến mất, lạnh lùng nhìn về phía bọn người Chu Đào.
Ánh mắt này có chút đáng sợ.
Trong lòng Chu Đào cùng học sinh Mậu Thổ Đường dâng lên một tia không ổn.
Quả nhiên!
Suy nghĩ không ổn vừa mới xuất hiện.
Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt Chu Đào, một tay đặt lên cổ hắn, giơ hắn cao lên.
- A!
Sắc mặt Chu Đào dữ tợn, treo lơ lửng giữa trời giãy dụa.
Đối mặt vạn cân chi lực, giãy dụa cũng không tác dụng!
Két.
Lực kình Vân Phi Dương không ngừng tăng cường, mơ hồ nghe được tiếng xương gảy.
Sắc mặt học sinh Mậu Thổ Đường đại biến, nhưng khí tức nam nhân đáng sợ trước mặt tản ra không ai dám tiến lên giải cứu Chu Đào.
- Chu ca ca!
Vũ Liễu hoa dung thất sắc, sợ hãi che miệng.
Xoát!
Cao thủ Học phủ từ chỗ tối bay ra, kinh hãi nói:
- Vân Phi Dương —— dừng tay!
- Cút!
Vân Phi Dương vung tay lên, vạn cân ta trảm bạo phát.
Bành!
Cao thủ Vũ Sư sơ kỳ trực tiếp bị đánh bay rất xa, mặt mày xám xịt ngã trên mặt đất.
- Mẹ ơi!
Học sinh Mậu Thổ Đường trợn to mắt.
Một chiêu đánh bay cao tầng học phủ, tên này thật đáng sợ!
Kinh hãi nhất là Lâm Chỉ Khê, nàng nói thầm:
- 10 ngàn cân? Không đúng, chắc chưa dùng toàn lực!
Vân Phi Dương giơ Chu Đào, lực kình còn đang dần dần đề cao.
Hắn lạnh lùng nhìn về phía cao tầng học phủ, âm u nói:
- Bạn học ta bị đánh chết đi sống lại, ngươi vì sao không đi ra?
- Ta!
Người nọ không phản bác được.
- Trong mắt các ngươi tánh mạng phế vật không bằng tánh mạng những thiên tài này.
Đột nhiên, Vân Phi Dương hơi dùng sức, âm u nói:
- Cho nên, ngày hôm nay tên thiên tài này, nhất định phải trả đại giới thê thảm.
Răng rắc!
Chu Đào nghiêng đầu một cái.
Gương mặt dừng thống khổ dữ tợn, tứ chi giãy dụa từ từ rủ xuống.
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Phù phù!
La Mục bị một chân đá bay đụng vào tàng cây.
Gia hỏa đáng thương, giờ phút này đã mất đi cơ hội giác tỉnh, bất quá con ngươi hắn dần dần trong suốt, khôi phục ý thức.
- Ta làm sao thế?
Hắn gian nan đứng lên, vẻ mặt mờ mịt.
Thời khắc Thần hồn giác tỉnh đó hắn quên hết mọi thứ xung quanh, chỉ nhớ rõ Chu Đào đang phóng tới, rồi sau đó như thế nào thì hắn không còn nhớ.
- Cái này…
Trưởng lão ẩn tàng chỗ tối nhao nhao sụp đổ.
Vân Phi Dương làm sao lại đột nhiên xuất hiện, dung nhập vào vòng ánh sáng kia thế?
Bọn họ không nghĩ ra nhưng lại gắt gao nhìn chằm chằm khí đoàn.
Bất quá.
Bởi vì khí đoàn ẩn chứa năng lượng cổ quái, không có cách quan sát những gì đang diễn ra bên trong.
- Mẹ nó chứ!
Chu Đào kéo lấy thân thể thụ thương, vòng qua khí đoàn, đi tới trước mặt La Mục.
Ba!
Hắn đạp lên người La Mục, cả giận quát:
- Tiểu tử, ngươi trâu bò nha!
Vừa rồi khí tức đột nhiên bạo phát quá đáng sợ xém chút dọa hắn đái trong quần, nhưng bây giờ tiểu tử này ngã trên mặt đất, khí tức kia đã biến mất hoàn toàn, thời cơ tốt nhất trừng trị hắn đã đến.
- Ta để ngươi chảnh nè!
Chu Đào hung ác giẫm một chân.
Vừa rồi hắn bị đánh bay ra, để hắn chịu một ít vết thương, nhưng với thể trạng của hắn hiện tại xử lý La Mục còn rất nhẹ nhàng.
Hắn lạnh giọng quát:
- Đánh đến chết cho ta!
Đám học sinh Mậu Thổ Đường nhao nhao động thủ.
Diệp Nam Tu, Hắc Mao cùng Khúc Vãn Ca nhất thời bị đánh khổ không thể tả.
- Hừ.
Vũ Liễu đi lên trước giẫm trên mặt hắn, ngạo mạn:
- Đây chính là kết cục dám nhìn trộm bản cô nương.
Trong con ngươi Diệp Nam Tu xuất hiện lữa giận ngập trời.
Nếu quả thật nhìn trộm được cái gì, bị giẫm cũng nhận.
Nhưng mình cùng các bạn học không thấy được cái gì đã bị phát hiện, bị một nữ nhân khi dễ dạng này thực sự khó có thể chịu đựng.
Nhưng mà.
Hắn càng biểu hiện tức giận, khóe miệng Vũ Liễu càng cười lạnh.
Ba.
Nàng hung ác giẫm một cước.
Phốc!
Diệp Nam Tu chịu đựng không nổi, phun ra một ngụm máu. Hắn phẫn nộ ngẩng đầu, nói:
- Vũ Liễu, ngươi chờ đó
- Cắt!
Vũ Liễu cười lạnh một tiếng, quay người rời đi.
- Phong Tuyền nhất thức!
Đột nhiên, Phong Thiếu Ngôn bỗng nhiên giơ chân lên, đạp một tên học trưởng.
Một cước này tuy rất mạnh, đá đối phương bay ra ngoài, nhưng rất nhanh hắn lại phải đối mặt với công kích của hai Vũ Đồ sơ kỳ.
- Xoát xoát!
Hắn thi triểnt hân pháp, lùi lại sau mấy bước.
- Phong Tuyền nhị thức!
Cước pháp Lạnh lùng lần nữa đá ra, bị đối phương liên thủ hóa giải.
Bành!
Một học sinh khác từ phía bên cạnh oanh đến, đánh vào sau lưng Phong Thiếu Ngôn, hắn lui nhanh mấy trượng mới có thể đứng vững.
- Đáng giận!
Phong Thiếu Ngôn chịu đựng đau đớn sau lưng, trong con ngươi lấp lóe vẻ phẫn nộ.
Bàn về đơn đả độc đấu, những học trưởng này không người nào là đối thủ của hắn, nhưng bị bốn năm người vây công, hắn lại lâm vào bị động tuyệt đối.
Không phải mỗi người đều nắm giữ khả năng một người đánh bại nhiều người như quái vật Vân Phi Dương kia!
Phong Thiếu Ngôn bị ngăn cản.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn người Diệp Nam Tu bị hung ác đánh đập.
Tuy vừa mới chuyển tới, cùng những người này không có tình cảm gì, nhưng mình đã đáp ứng Vân Phi Dương, phải bảo vệ bọn hắn thật tốt.
Thân là nam nhân, phải giữ lời hứa!
Xoát!
Phong Thiếu Ngôn lần nữa lăng không mà lên, thi triển Phong Tuyền cước thức thứ tám.
Cước này mạnh mẽ quét bay hai tên Vũ Đồ sơ kỳ ra ngoài, hắn lại một lần nữa bị học trưởng tập kích sau lưng.
Phù phù
Phong Thiếu Ngôn rơi xuống đất, khóe miệng chảy máu, đã thụ thương.
- Lên cho ta!
Xoát xoát!
Mấy tên học sinh Mậu Thổ Đường nắm lấy cơ hội, nhất thời vây quanh Phong Tiếu Ngôn ngươi một chân, ta một chân điên cuồng đạp.
Bành bành bành
Nháy mắt, Phong Thiếu Ngôn bị đánh mặt mũi bầm dập, tóc tai lộn xộn.
Quả nhiên, hảo hán khó địch nổi hội đồng.
Một tiểu đội Quý Thủy Đường tập thể bị luân hãm.
- Hung hăng đánh cho ta! Đánh cho đến chết!
Chu Đào phẫn nộ đá La Mục, không có tính toán dừng lại.
- Chu ca ca thật lợi hại!
Vũ Liễu bên cạnh vũ mị hô to.
Nữ nhân này không hô còn tốt, vừa hô Chu Đào càng thêm lâng lâng, hung ác đạp mạnh trên thân La Mục.
- Không được!
Trưởng lão núp trong bóng tối nhịn không được.
Học sinh Quý Thủy Đường rõ ràng đã mất đi lực phản kháng, nếu cứ mặc cho bọn người Chu Đào đánh tiếp, sợ rằng sẽ chết người!
Nhưng mà.
Khi hắn muốn xuất thủ, lại nghe âm thanh quát lạnh truyền đến:
- Đủ rồi!
Chu Đào cùng mọi người nhao nhao dừng tay.
Lâm Chỉ Khê áo trắng như tuyết chầm chậm đi tới, trong đôi mắt đẹp lấp lóe vẻ tức giận nhàn nhạt.
- Lâm Chỉ Khê!
Chu Đào biến sắc.
Từ khi thân phận quận chúa của nàng lộ ra ánh sáng, tất cả học sinh đều rất kiêng kị.
Vũ Liễu quệt miệng, ghen ghét không thôi.
Tướng mạo nàng tại Đông Lăng học phủ đã không tệ.
Thế nhưng cùng Lâm Chỉ Khê thiên sinh lệ chất cao quý so ra, nàng lại sinh ra mãnh liệt mặc cảm tự ti.
Không chỉ có nàng.
Nữ hài bình thường tự nhận tướng mạo tuyệt luân sau khi nhìn thấy nàng đều có loại cảm giác này.
Lâm Chỉ Khê đẹp không giống bình thường, tựa như Mục Oanh đã từng nói, nàng giống như thần nữ không dính khói lửa trần gian.
Dạng nữ nhân này khiến người ta không xuất hiện được nổi một tia khinh nhờn.
- Các ngươi có thể đi.
Thanh âm Lâm Chỉ Khê cùng tướng mạo giống nhau đều lạnh lùng.
Quận chúa đã lên tiếng, Chu Đào nhất định phải cho mặt mũi, hắn đạp La Mục một cước nữa rồi hạ lệnh:
- Chúng ta đi.
Nhưng.
Học sinh Mậu Thổ Đường vừa mới chuẩn bị rời đi, trong khí đoàn truyền đến thanh âm âm u của Vân Phi Dương:
- Một tên cũng không được đi!
Vù vù
Khí đoàn điên cuồng co rút.
Bóng người Vân Phi Dương hiện lên trước mắt mọi người.
Mục Oanh nằm trong ngực hắn, quanh thân bị khí tức quỷ dị bao phủ, thống khổ trên mặt dần biến mất.
Trớ Chú chi lực trong thân thể thật giống như bị lực lượng nào đó áp chế, chỉ có thể ẩn núp từ một nơi bí mật, không thể động đậy.
- Vân đại ca
Mục Oanh chầm chậm mở mắt, nước mắt tràn mi.
Vừa rồi nàng cho rằng mình sắp chết, không ngờ mình còn có thể gặp lại Vân đại ca.
- Không có việc gì rồi.
Vân Phi Dương nhẹ nói, một bước phóng ra, hắn đi đến trước mặt Lâm Chỉ Khê, giao Oanh Oanh cho nàng.
Lâm Chỉ Khê lắc đầu.
Bời vì nàng biết, đám người Chu Đào này thê thảm rồi.
Xoát.
Đột nhiên, Vân Phi Dương xuất hiện tại trước người La Mục, một chân đem hắn đá vào bên trong khí đoàn đang biến mất, lạnh lùng nhìn về phía bọn người Chu Đào.
Ánh mắt này có chút đáng sợ.
Trong lòng Chu Đào cùng học sinh Mậu Thổ Đường dâng lên một tia không ổn.
Quả nhiên!
Suy nghĩ không ổn vừa mới xuất hiện.
Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt Chu Đào, một tay đặt lên cổ hắn, giơ hắn cao lên.
- A!
Sắc mặt Chu Đào dữ tợn, treo lơ lửng giữa trời giãy dụa.
Đối mặt vạn cân chi lực, giãy dụa cũng không tác dụng!
Két.
Lực kình Vân Phi Dương không ngừng tăng cường, mơ hồ nghe được tiếng xương gảy.
Sắc mặt học sinh Mậu Thổ Đường đại biến, nhưng khí tức nam nhân đáng sợ trước mặt tản ra không ai dám tiến lên giải cứu Chu Đào.
- Chu ca ca!
Vũ Liễu hoa dung thất sắc, sợ hãi che miệng.
Xoát!
Cao thủ Học phủ từ chỗ tối bay ra, kinh hãi nói:
- Vân Phi Dương —— dừng tay!
- Cút!
Vân Phi Dương vung tay lên, vạn cân ta trảm bạo phát.
Bành!
Cao thủ Vũ Sư sơ kỳ trực tiếp bị đánh bay rất xa, mặt mày xám xịt ngã trên mặt đất.
- Mẹ ơi!
Học sinh Mậu Thổ Đường trợn to mắt.
Một chiêu đánh bay cao tầng học phủ, tên này thật đáng sợ!
Kinh hãi nhất là Lâm Chỉ Khê, nàng nói thầm:
- 10 ngàn cân? Không đúng, chắc chưa dùng toàn lực!
Vân Phi Dương giơ Chu Đào, lực kình còn đang dần dần đề cao.
Hắn lạnh lùng nhìn về phía cao tầng học phủ, âm u nói:
- Bạn học ta bị đánh chết đi sống lại, ngươi vì sao không đi ra?
- Ta!
Người nọ không phản bác được.
- Trong mắt các ngươi tánh mạng phế vật không bằng tánh mạng những thiên tài này.
Đột nhiên, Vân Phi Dương hơi dùng sức, âm u nói:
- Cho nên, ngày hôm nay tên thiên tài này, nhất định phải trả đại giới thê thảm.
Răng rắc!
Chu Đào nghiêng đầu một cái.
Gương mặt dừng thống khổ dữ tợn, tứ chi giãy dụa từ từ rủ xuống.