Phủ thành chủ Thiên Vũ Thành.
Mạc Dư Sanh đi đi lại lại trong thư phòng, trong lòng giận dữ không thôi.
Hôm qua, đại tướng Oa Diệu Vạn do mình đảm nhiệm bị Đoan Mộc Nghiễm chém giết, binh quyền cũng rơi vào tay hắn, đối phương không để Thành chủ như mình vào mắt mà.
Đổi lại trước kia.
Hắn khẳng định xuất thủ.
Đáng tiếc, trải qua trận chiến tại Thiết Cốt Thành, thương thế hắn đến nay chưa khỏi hẳn, tu vi chỉ còn lại ở mức Vũ tông.
- Đáng giận!
Mạc Dư Sanh vỗ bàn, cả giận quát.
- Lão gia hỏa, bản Thành chủ thấy ngươi nhiều năm vì Thiên Vũ Quận xuất chinh, mới xưng ngươi một tiếng Lão tướng quân, không nghĩ tới ngươi ngày càng quá phận.
- Thành chủ.
Nhưng vào lúc này, lão giả đứng bên cạnh đi lên trước, người này là gia chủ Lý gia bài danh khá cao ở Thiên Vũ Thành, hắn bực tức nói:
- Đoan Mộc Nghiễm binh biến, rõ ràng muốn tạo phản.
- Không sai.
Mấy gia chủ khác đồng ý.
Ngày thường, đám gia tộc này rất khó chịu với Đoan Mộc gia, bây giờ rốt cục nắm lấy cơ hội bỏ đá xuống giếng.
- Ta thấy không bằng dẫn người giết đến tận Đoan Mộc phủ, bắt giam toàn bộ!
Gia chủ Lý gia nói.
Sắc mặt Mạc Dư Sanh âm trầm xuống, nói:
- Cần phải để Đoan Mộc gia biết, Thiên Vũ Thành này do Mạc gia ta chưởng quản.
Ba!
Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, một binh lính vội vàng tiến vào, kinh hoảng nói:
- Thành chủ không tốt, Đoan Mộc Nghiễm mang theo quân đội bao vây phủ Thành chủ.
Đám người Mạc Dư Sanh đại biến.
Đêm qua Thiên Vũ Thành đại loạn, Đoan Mộc Nghiễm suất lĩnh đại quân không chỉ vây quanh phủ thành chủ, mà còn vây quanh mấy đại gia tộc.
Cư dân nội thành hiểu rõ, hôm qua mới vừa binh biến, ngày hôm nay sẽ là Đại Biến Thiên a!
- Đoan Mộc Nghiễm!
Mạc Dư Sanh từ trong phủ đi ra, nhìn binh lính vây quanh phủ, đè ép lửa giận, trầm giọng hỏi.
- Ngươi muốn làm gì?!
Các gia chủ bên cạnh cũng căm phẫn.
Đoan Mộc Nghiễm khoác khải giáp, lạnh lùng nói:
- Lịch đại Đoan Mộc gia vì Thiên Vũ Quận hiệu mệnh, cho tới bây giờ đều tận trung cương vị, mà dòng chính Đoan Mộc gia ta bị bắt, ngươi lại như không nghe thấy, thật sự lạnh tâm lão phu.
- Hừ.
Mạc Dư Sanh lạnh mặt, nói:
- Đông Lăng Quận vừa mới triệt binh, lúc này đi ra đòi người, làm sao ổn định được cục diện, sự việc cháu gái nhà ngươi, bản Thành chủ không phải đã nói, ngày khác bàn lại rồi à.
- Ngày khác bàn lại?
Đoan Mộc Nghiễm cười lạnh.
- Đoan Mộc Nghiễm!
Lý gia gia chủ quát:
- Ổn định Thiên Vũ Quận chẳng lẽ kém hơn an toàn của tôn nữ ngươi?
- Thân là quân nhân Thiên Vũ Quận, nên có giác ngộ phải chết, mà Đoan Mộc Nghiễm ngươi vì một cháu gái, đã dám phái binh vây công phủ Thành chủ, ngươi muốn tạo phản à!
Mấy tên gia chủ cũng phẫn nộ trách cứ.
- Ta nhổ vào!
Đoan Mộc Nghiễm chỉ bọn hắn nói:
- Đoan Mộc gia đời đời tòng quân, chiến tử sa trường, số lượng còn nhiều hơn ngũ đại gia tộc các ngươi, các ngươi có tư cách gì kêu gào trước mặt lão phu?
Xoát.
Hắn lại chỉ Mạc Dư Sanh, nói:
- Tôn nữ của ta tinh thông binh pháp bố trận, là Tướng soái chi tài thế gian ít có, ngươi lại chưa bao giờ để trong lòng, Thiên Vũ Quận để cho ngươi thống lĩnh, sớm muộn sẽ bị Quận Quốc khác tiêu diệt.
- Thành chủ, hắn muốn tạo phản!
Gia chủ Lý gia vẫn không quên xúi giục.
Sắc mặt Mạc Dư Sanh âm trầm, nếu như tu vi hắn còn là Vũ Vương, đã sớm đi ra động thủ.
Hắn đè ép lửa giận nói:
- Đoan Mộc Nghiễm, bản Thành chủ niệm tình Đoan Mộc gia vì Thiên Vũ Quận hiệu lực mấy đời, giao ra binh phù, sự việc vây quanh phủ Thành chủ không truy cứu.
Đoan Mộc Nghiễm trầm mặc.
Mạc Dư Sanh vỗ vỗ tay.
Xoát xoát
Mạc gia lại bay ra hơn mười Vũ tông, bọn họ rơi vào trước phủ, bạo phát tu vi, căm tức nhìn Đoan Mộc Nghiễm.
Bọn người gia chủ Lý gia cười lạnh.
Vốn còn nghĩ phải tự mình đi thu thập Đoan Mộc Nghiễm, không nghĩ tới hắn tự mình đưa lên cửa, thật sự cho rằng nắm giữ binh quyền thì có thể cùng võ đạo gia tộc chúng ta chống lại?
Thật sự buồn cười.
Mạc Dư Sanh quát:
- Đoan Mộc Nghiễm phạm thượng làm loạn, bắt lại cho ta!
Xoát!
Hơn mười Vũ tông bạo phát tu vi, ngang nhiên tiến lên, nhưng bọn hắn chỉ đi được mấy bước, đã thấy chỗ tối bay ra một đám người áo đen, giẫm bộ pháp thần kỳ, xuất hiện tại trước người.
Hàn quang lóe lên.
Phốc xích!
Phốc xích!
Trước ngực hơn mười Vũ tông bị dao găm đâm trúng, khí tuyệt thân vong ngã trên mặt đất, những người áo đen xuất thủ kia tại lúc bọn họ ngã xuống đất, đã biến mất trong bóng đêm.
Đến đột nhiên, đi đột nhiên.
Mạc Dư Sanh cùng bọn người gia chủ Lý gia mắt thấy toàn bộ Vũ tông bị giết, sắc mặt từng người đại biến.
Xuất thủ gọn gàng, những người áo đen kia nhất định là sát thủ được nghiêm chỉnh huấn luyện!
- Lão tướng quân.
Đột nhiên, nơi xa truyền đến thanh âm:
- Ngươi có thể động thủ.
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy trên đại thụ, đứng một người thanh niên, trên mặt mang mỉm cười nhàn nhạt.
- Vân Phi Dương!
Thần sắc Mạc Dư Sanh đại biến.
Đột nhiên.
Hắn như hiểu rõ cái gì, nhìn về phía Đoan Mộc Nghiễm, cắn răng nói:
- Đoan Mộc Nghiễm, ngươi không phải tạo phản, ngươi đang phản quốc!
- Chậc chậc.
Vân Phi Dương dứng trên tàng cây cười nói:
- Mạc thành chủ, lời này của ngươi sai rồi, Vạn Thế Đại Lục từ trước tới nay không có quốc gia, sao phản quốc.
- Lại nói, cả nhân tài cũng không biết trân quý, ngươi làm Thành chủ thật như cức, nên sớm nhường hiền thôi.
Hắn nhìn về phía bọn người Gia chủ Lý gia, cười nói:
- Các ngươi có nghĩ như vậy không?
Mấy người bọn họ không dám nói lời nào.
Vừa rồi kêu gào, bởi vì Đoan Mộc Nghiễm chỉ dẫn theo mấy trăm binh lính, tu vi bọn họ đều là Vũ tông, căn bản không nhìn Đoan Mộc Nghiễm vào mắt.
Hiện tại khác biệt.
Bọn họ biết Vân Phi Dương có thể tuỳ tiện miểu sát vũ Vương, mình không thể trêu vào!
- Hừ.
Âm thanh Đoan Mộc Nghiễm lạnh lùng nói:
- Một đám gia hỏa hiếp yếu sợ mạnh, Thiên Vũ Thành có sâu mọt như các ngươi, không cần người khác tới tiến công, sớm muộn cũng sẽ xong đời.
- Người tới!
Hắn quát:
- Trói toàn bộ lại.
- Được!
Đám binh sĩ ra khỏi hàng.
- Ta xem ai ………
Mạc Dư Sanh phẫn nộ quát, chứ Dám còn chưa hô ra, dao găm băng lãnh đã dán lên cổ hắn, khiến hắn nhất thời ngừng lại.
Độc Hạt xuất hiện.
Mà lại khống chế Mạc Dư Sanh dễ như trở bàn tay.
Cái này khiến mấy gia chủ bên cạnh đại biến. Nhưng vào lúc này, mười mấy binh lính xông lên sử dụng dây thừng đặc chế trói toàn bộ bọn hắn lại.
Trong quá trình trói, không ai dám phản kháng.
Tuy Mạc Dư Sanh thụ thương chưa lành, nhưng dầu gì cũng là Vũ Vương, bị người ta thần không biết quỷ không hay cầm dao găm gác trên cổ, chính mình vẫn nên thành thật một chút.
Quả nhiên.
Những người này thật sự hiếp yếu sợ mạnh.
Cũng khó trách, Đoan Mộc Nghiễm muốn phái binh cướp quân phù. Bởi vì, nếu như chỉ dựa vào bọn hắn, Thiên Vũ Thành không có tương lai, đầu nhập vào thiếu niên tuấn kiệt như Vân Phi Dương mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
- Dẫn đi!
Cùng thời gian Mạc Dư Sanh và mấy gia chủ bị áp bắt, Mạc gia cùng gia tộc khác cũng bị quân đội khống chế, người nào dám phản kháng, đều bị giết chết trong tay người áo đen.