Vạn Thế Đại Lục nổ tung.
Nguyên nhân rất đơn giản, khi liên minh các Quận lần thứ sáu tấn công Đằng Ưng Thành, Vân Phi Dương trước đó tiến vào mảnh đất thí luyện đột nhiên xuất hiện!
Trăm Vũ Vương kinh sợ thối lui.
Lĩnh quân Chu Thiên Tề bị mạt sát tại chỗ.
Tối cường giả Tô gia, Vũ Hoàng Tô Hành Lập bị bắt.
700 ngàn binh lính trở thành tù binh!
Từng tin tức như cuồng phong bạo vũ truyền lưu khắp các thành trì Vạn Thế Đại Lục, dù người bình thường hay võ giả đều đang nghị luận những chuyện này, bọn họ không khỏi khiếp sợ.
Tiến vào mảnh đất thí luyện, có thể còn sống bình yên trở về, tuyệt đối là đại sự kiện chấn kinh nhất mấy ngàn năm nay!
- Quá khó tin đi!
- Sao hắn làm được?!
Vân Phi Dương rời khỏi đại lục chín tháng lần nữa trở thành tiêu điểm.
- Bởi vì mảnh đất thí luyện vỡ nát à?
Tháp chủ Chấp Pháp Tháp đứng trên đỉnh tháp, ánh mắt nhìn lên bầu trời lẩm bẩm.
Hắn đoán sai.
Vân Phi Dương không phải nhờ mảnh đất thí luyện vỡ nát mới trở về, hắn trở về mới khiến mảnh đất thí luyện vỡ nát!
Tháp chủ nói:
- Lão gia hỏa, không cần khổ đợi nữa.
Bên ngoài Chấp Pháp Tháp mấy chục dặm, trên một toà sơn phong vô danh, Tứ Hải Kiếm Đế chầm chậm mở mắt, trong ánh mắt đục ngầu lấp lóe hưng phấn khó nói lên lời.
Hắn đã chờ ở đây sáu tháng.
Sau khi biết được tin tức đệ tử mình trở về, hết thảy đều đáng giá.
- Chậc chậc.
Hôn Nha đạo nhân sợ hãi than:
- Tên đồ đệ này của ngươi thật trâu bò, sau khi trở về đã bắt giữ Vũ Hoàng Tô gia.
"Ha ha ha!"
Tứ Hải Kiếm Đế cười sung sướng!
- Đồ nhi!
Hắn bỗng nhiên đứng lên, quát lớn:
- Thời đại này thuộc về ngươi!
Thanh âm du đãng trên bầu trời truyền đi rất xa.
Tháp chủ nghe vậy trầm mặc.
Có thể còn sống trở về từ mảnh đất thí luyện, Vân Phi Dương thật có chỗ hơn người, không thể phủ nhận, thời đại này thuộc về dạng thiên tài đứng đầu như hắn!
Trong đình viện thanh nhã thoát tục.
Một nữ tử tướng mạo xinh đẹp lười biếng duỗi người một cái, lẩm bẩm:
- Tiểu gia hỏa, không ngờ ngươi còn có thể sống sót trở về, như thế cũng tốt, tỷ tỷ muốn nhìn xem ngươi đến cùng háo sắc thế nào.
"Ông —— "
Lời vừa dứt, nàng biến mất tại chỗ.
Ngoại giới đều đang bàn luận Vân Phi Dương, Đông Lăng Quận bên này cũng tiếng hoan hô khắp trời!
- Vân thành chủ trở về!
- Ta đã nói mà, hắn nhất định còn sống!
Rất nhiều võ giả và người bình thường nhảy cẫng hoan hô, cũng có người lệ rơi đầy mặt.
Vân Phi Dương trở thành tín ngưỡng Đông Lăng Quận, hắn còn sống trở về là thiên đại hỉ sự.
Thiết Cốt Thành.
Đông Lăng học phủ, Quý Thủy Đường.
Bảo Lỵ đứng trên bục giảng, hai tay đặt trên bàn giáo viên, nguyên bản đang giảng bài, sau khi biết tin Vân Phi Dương trở về thì thật lâu không nói gì.
- Lão sư!
Rất nhiều học sinh nhỏ giọng gọi.
Không trả lời.
Bảo Lỵ cứ cúi đầu đứng đấy.
Học sinh trong lớp không dám lên tiếng, bởi vì bọn họ sợ Bạo Lực Ma Đạo sẽ tùy thời bạo tẩu.
"Bành!"
Bàn giáo viên vỡ vụn.
Đám học sinh kinh hồn bạt vía.
"Xoát!"
Đột nhiên, Bảo Lỵ ngẩng đầu hiển lộ ra khuôn mặt vũ mị, khóe mắt nàng còn vương nước mắt trong suốt, khóe miệng lộ ra mỉm cười yêu mị.
Các học sinh trợn tròn mắt.
Từ khi tiến vào Đông Lăng học phủ tại Thiết Cốt Thành, lần đầu tiên nhìn thấy Bảo Đạo Sư vừa cười vừa khóc.
- Tan học.
Bảo Lỵ ra khỏi lớp, hiện tại tâm tình nàng đang rất loạn, không thể giảng bài được.
Nhưng.
Sau khi nàng vừa đi ra, thần sắc đột nhiên ngốc trệ, bởi vì trước mặt, một nam tử anh tuấn uy vũ đang đứng đấy, trên mặt lộ nụ cười rực rỡ.
Hắn đứng bên ngoài.
Nàng đứng trước cửa phòng học.
Hình ảnh vào thời khắc ấy phảng phất như ngưng kết, chỉ có gió mát thổi qua thổi bay sợi tóc hai người.
Bên trong Quý Thủy Đường.
Rất nhiều học sinh nhao nhao vây quanh cửa sổ.
Khi bọn họ nhìn thấy nam tử kia, trong ánh mắt lấp lóe sùng bái nóng rực, nếu như không phải lão sư đang ở đây, sợ rằng đã hưng phấn hoan hô.
Vân Phi Dương nói khẽ:
- Lão sư, ta đã trở về.
Bảo Lỵ vừa mới đè ép tâm cảnh, lần nữa loạn lên, cuối cùng nàng che miệng, nước mắt ngăn không được từ trong hốc mắt chảy xuôi.
Vân Phi Dương theo Tứ Hải Kiếm Đế xuất ngoại tu hành hai năm, Bảo Lỵ không lo lắng, bởi vì nàng biết tiểu gia hỏa không có nguy hiểm.
Mảnh đất thí luyện là mảnh đất thập tử vô sinh, tiến vào trọn vẹn chín tháng, để cho nàng lo lắng.
Bây giờ thấy hắn trở về, nữ nhân tính cách bạo lực này rốt cục hiện ra vẻ yếu đuối của nữ nhân.
"Bành —— "
Đình viện bị liệt vào Cấm địa đột nhiên truyền đến tiếng nổ mạnh, chợt nhìn thấy từng đợt khói xanh xuất hiện, trong có độc tố cực mạnh.
"Khụ khụ."
Lăng Sa La chạy từ trong phòng ra, sợi tóc lộn xộn, trên mặt phủ đầy tro bụi, bộ dáng rất chật vật.
- Đáng giận!
Nàng cắn răng, nói:
- Rõ ràng sắp thành công, hết lần này tới lần khác biết được hắn trở về, tâm cảnh loạn mới thất bại.
Những năm nay, nàng thủy chung luyện chế độc dược, vì có thể hạ độc được Vân Phi Dương để chứng minh chính mình!
- Không thể trì hoãn!
Lăng Sa La nâng ống tay áo xóa tro bụi trên mặt, muốn đi vào phòng tiếp tục luyện chế. Bất quá, vừa đi hai bước, đã thấy một bóng đen xuất hiện, ôm nàng từ phía sau.
Động tác này rất bá đạo.
Cũng để Lăng Sa La cảm thấy quen thuộc.
Năm đó tiến về Thiên Vũ Thành, mình bị tên kia lừa gạt, mỗi ngày đều đối mặt với tình cảnh xấu hổ nhục nhã này!
- Có nhớ ta không?
Vân Phi Dương theo sát đi tới dán bên tai nàng, nhẹ nhàng hỏi.
Lăng Sa La nắm quyền, căm hận nói:
- Ta một mực cầu nguyện cho ngươi không được chết trong mảnh đất thí luyện đây.
"Ha ha ha."
Vân Phi Dương cười nói:
- Ta nghĩ, nếu muốn chết cũng phải bị cô hạ độc chết, cho nên mới cố gắng còn sống trở về.
Hậu viện phủ Thành chủ có một mật thất phong bế, Mục Oanh ngồi xếp bằng bên trong, quanh thân bị từng tầng Thổ hệ thuộc tính tinh khiết bao phủ.
Từ sau khi thu hoạch được thuộc tính, nàng vẫn đang tu luyện, quên hết mọi thứ.
"Hưu —— "
Đột nhiên, nàng mở hai mắt ra, tròng mắt thanh tịnh lóe ra vẻ hưng phấn, nói:
- Trong bùn đất có khí tức Vân đại ca, huynh ấy trở về!
- Nha đầu ngốc.
Vân Phi Dương ngồi xổm sau lưng nàng, cười nói:
- Ta ngay phía sau muội đây, còn cần cảm thụ khí tức từ bùn đất sao?
- A!
Thanh âm bất chợt khiến Mục Oanh giật nảy cả mình, khi nàng quay đầu lại nhìn thấy Vân Phi Dương mới kinh ngạc nói:
- Vân đại ca, huynh làm sao đến đây!
"Ai."
Vân Phi Dương đứng lên lộ vẻ mặt đau khổ nói:
- Ta đi lâu như vậy, muội không thể chủ động một chút sao?
"Xoát!"
Mục Oanh đứng lên nhào vào ngực hắn, nước mắt to như hạt đậu nhất thời lăn xuống, khóc thút thít nói:
- Vân…Vân đại ca, muội rất nhớ huynh!
"Ây."
Vân Phi Dương ngây người.
Hắn muốn để Oanh Oanh ôm mình, thật không ngờ nàng lại khóc.
Bảo Lỵ thành thục như thế đều không thể khống chế tâm tình của mình chớ nói chi Mục Oanh đơn thuần như thế.
- Đừng khóc.
Vân Phi Dương nâng khuôn mặt nhỏ của Mục Oanh, ôn nhu nói:
- Vân đại ca sẽ rất đau lòng.
- Vân đại ca!
Mục Oanh nức nở:
- Huynh còn sống trở về, muội rất vui!