Chân trước Lý Tề nói bắt đầu, chân sau đã bị đánh ngã.
Nếu như không phải Vân Phi Dương dừng lại nói một câu, chỉ sợ một cái hô hấp cũng chưa tới, hắn đã bị miểu sát.
Võ giả dưới đài trừng to mắt.
Loại Vũ Vương trung kỳ như Lý Tề này cũng bị miểu sát trong nháy mắt, kẻ này đến cùng mạnh đến mức nào?
Vân Phi Dương nhảy xuống lôi đài, nắm tay nhỏ Lương Âm, nói:
- Chúng ta đi thôi.
Dưới cái nhìn của mọi người, hai người dần dần đi xa.
Trong lòng đám Hạ Mai Sơn nhấc lên sóng to gió lớn, thực lực bọn hắn tuy cao hơn Lý Tề, nhưng không cao bao nhiêu, đối phương bị miểu sát, mình cũng không khá hơn chút nào.
Tên này quá mạnh!
Một khắc này.
Bọn họ thu liễm lại sự xem thường, không ai dám đi nghi vấn Vân Phi Dương, bọn hắn thật tin phục!
Các lộ thiên tài trong chỗ tối quan sát cũng kinh ngạc.
Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt Lý Tề, bọn họ không bắt được một phần nào tốc độ của hắn, thật khiến bọn hắn thận trọng.
Quả nhiên, tên này rất mạnh.
Lại xuất hiện một đối thủ mạnh mẽ!
Mạc Văn Hiên nói:
- Người này không thi triển vũ kỹ, chỉ bằng cường độ nhục thân đã đánh bại Lý Tề Vũ Vương trung kỳ, thực có chút đáng sợ.
Vân Phi Dương biểu hiện ra mang đến áp lực thật lớn cho nhiều người, bọn họ đoán khi thi đấu thiên tài bắt đầu, tên này sẽ biểu hiện càng thêm mạnh mẽ.
Đương nhiên.
Bi kịch nhất vẫn là Lý Tề.
Tên này vốn cho rằng không có cấm thuật, không sử dụng cảnh giới Kiếm Vương, Vân Phi Dương sẽ không mạnh.
Còn chưa bày ra chiêu thức đã bị đánh choáng.
Hoàn toàn không cùng một cấp bậc!
- Thực lực huynh bây giờ cao đến mức nào?
Đi trên đường phố phồn hoa, Lương Âm nhịn không được hỏi.
Rõ ràng chỉ có tu vi Vũ Vương trung kỳ, lại miểu sát Lý Tề cùng cảnh giới, để cho nàng chấn kinh, đồng thời không thể không suy đoán, tên này có phải ẩn giấu tu vi.
Phải biết.
Tại trong lý giải của Lương Âm, Vân Phi Dương tiến vào Đông Lăng học phủ vẫn một mực ưa thích giả heo ăn thịt hổ.
- Muốn biết sao?
Vân Phi Dương đi sát tới, dán bên tai nàng, vô sỉ nói:
- Hôn ta một cái, ta sẽ nói cho nàng biết.
Lương Âm lườm hắn một cái, bước nhanh tiến lên.
Trên đường cái nhiều người như vậy, nàng cũng không có can đảm này, cũng không dám làm thế.
Vân Phi Dương đuổi theo, nói:
- Hiện tại ta là Vũ Vương trung kỳ, Kiếm Vương hậu kỳ.
Lương Âm nói:
- Thật?
Võ giả ngang cấp hắn cũng là người thiên tư không tệ, thực lực mạnh hơn một chút, nhưng miểu sát quá khó.
Vân Phi Dương nghiêm túc đáp.
- Thật.
Hắn không nói láo.
Kinh lịch hai năm lịch luyện sau đó đột phá, tu vi Kiếm Vương hậu kỳ, Vũ Vương trung kỳ, cảnh giới Kiếm Đạo cao hơn cảnh giới võ đạo bởi vì hắn thủy chung theo Tứ Hải Kiếm Đế tu luyện.
Khuyết điểm Kiếm Vũ song tu chính là phải đồng thời tu luyện võ đạo cùng kiếm đạo, nếu như cảnh giới nào bị kẹt lại sẽ trì hoãn một cảnh giới khác.
Hiện tại Vân Phi Dương đạt đến Kiếm Vương hậu kỳ muốn đột phá đến đỉnh phong, thì phải đạt đến Vũ Vương hậu kỳ để hai loại cảnh giới ngang hàng mới được.
Nếu không.
Cảnh giới Kiếm Vương sẽ kẹt ở chỗ này.
Muốn đột phá đến Hoàng Cấp, nhất định phải để kiếm võ hai đạo đồng thời đạt đến Vương cấp đỉnh phong.
Đến Vương cấp, cảnh giới đề bạt phi thường khó, còn muốn chiếu cố hai loại, khó càng thêm khó. Cho nên, rất nhiều Võ giả tình nguyện lựa chọn đơn tu, cũng tuyệt không song tu.
Nhưng.
Không ai nghĩ tới.
Vân Phi Dương đâu chỉ song tu, thuần linh hạch trong cơ thể sau khi đột phá Vũ Vương đã sinh ra Kiếm Linh Hạch. Bàn về dung lượng, Kiếm linh hạch ngang cấp với thuần linh hạch.
Nói cách khác, hai năm trước, hắn muốn đột phá phải nỗ lực gấp đôi thiên tài phổ thông.
Đột phá đến hai loại Vương cấp, lại tăng thêm gấp bội.
Khó trách thời gian hai năm, Kiếm Vương mới chỉ đến hậu kỳ, nếu như tu một loại, hiện tại ít nhất cũng đến đỉnh phong.
Nói thật.
Thời gian hai năm này, làm được như hắn một Vương cấp trung kỳ một Vương cấp hậu kỳ đã rất nghịch thiên rồi, nếu như truyền đi sẽ khiến thiên tài Phàm Giới xấu hổ.
Từ khi Vân Phi Dương trọng sinh đến nay, tâm tư cũng không đặt toàn bộ vào tu luyện, hắn chỉ nghĩ tán gái, nếu như hắn thật tâm tu luyện, cảnh giới đề bạt không phải nhân loại có thể sánh bằng.
Lương Âm thấy hắn nghiêm túc, nói:
- Không nghĩ tới hai năm này, huynh mạnh như vậy.
- Đúng vậy.
Vân Phi Dương đi sát tới, cười xấu xa nói:
- Nam nhân của nàng hiện tại vô địch trong Vũ Vương đó.
- Cắt.
Lương Âm bĩu môi, nói:
- Lại xạo rồi.
- Không tin sao?
- Không tin.
Đột nhiên, thanh âm truyền tới từ sau lưng.
Thanh âm tới bất chợt khiến Vân Phi Dương hoảng sợ nhảy lên một cái.
Hắn quay người nhìn lại thấy một nữ tử tóc đỏ tuổi chừng hai mươi lăm đứng đó, dáng người nóng bỏng, bộ ngực vểnh cao, quả thực là cực phẩm mỹ nữ.
Mẹ ta ơi.
Nữ nhân này còn to hơn cả Bảo lão sư.
Vân Phi Dương vội vàng trưng ra vẻ mặt vui cười, nói:
- Tỷ tỷ, ngươi là ai?
- Tỷ tỷ?
Nữ tử tóc đỏ níu cổ áo hắn, cười nói:
- Tiểu gia hỏa, cái miệng ngươi rất ngọt.
- Hắc hắc.
Vân Phi Dương gãi đầu, bộ dáng như một người vô hại, cười nói:
- Tỷ
Xoát.
Đột nhiên, nữ tử tóc đỏ bắt hai tay, ép hắn đặt xuống đất rồi giơ nắm tay lên đập xuống.
- Lão nương ghét nhất có người hô tỷ tỷ!
Bành bành bành!
Một lúc sau.
Vân Đại Tiện Thần bị đánh mặt mũi bầm dập.
Năng lực phản kháng cũng không có, nữ nhân này quá mạnh, nhất định là cường giả Vũ Hoàng trở lên!
Xoát.
Nữ tử tóc đỏ bắt hắn lại, lạnh lùng hỏi.
- Gọi ta là gì?
- Tiền bối!
Bành bành bành!
Nàng ta lại thi bạo một hồi, hỏi tiếp.
- Gọi ta là gì?!
- A di!
Bành bành bành!
- Muội tử! Muội tử!
Nữ tử tóc đổ dừng lại, phủi phủi tay nói:
- Nhớ kỹ, lão nương mới mười tám tuổi!
- Nhớ kỹ, nhớ kỹ!
Vân Phi Dương như bùn nhão ngã trên mặt đất, nghĩ thầm:
- Mẹ nó, nữ nhân này còn bạo lực hơn Bảo lão sư, là thần tiên ở đâu ra.
Nhưng vào lúc này, Lương Âm cung kính hô:
- Sư tôn.
Dát.
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Nữ tử tóc đỏ này là sư tôn của Lương Âm?
Trong quán trà.
Vân Phi Dương mặt mũi bầm dập rót trà, thanh âm khàn khàn nói:
- Tiền...không không, muội tử, mời uống trà.
Nữ tử tóc đỏ kéo hắn tới, lạnh lùng nói:
- Ta muốn uống rượu.
Vân Phi Dương kém chút choáng.
Rõ ràng muốn tới trà quán, bây giờ lại đòi uống rượu, muốn chơi ta à!
Xem như ngươi lợi hại!
Vân Phi Dương vội vàng hô:
- Tiểu nhị, dâng rượu.
Khóe miệng điếm tiểu nhị co giật.
- Khách quan, nơi này chúng ta chỉ bán trà, không bán rượu.
Ba.
Vân Phi Dương xuất ra trăm lượng bạc, nói:
- Đi ra ngoài mua.
Nhìn thấy bạc, điếm tiểu nhị vui vẻ, vội vàng cầm lên, hấp tấp đi tửu lâu mua rượu, tâm lý đang suy nghĩ:
- Thời đại này ngu ngốc thật nhiều, đối diện có tửu lâu, hết lần này tới lần khác đến quán trà.
Vân Phi Dương cười nói:
- Muội tử, thế này được không?
- Ừm.
Tóc đỏ nữ tử thản nhiên nói:
- Ngồi đi.
- Tốt!
- Đừng ngồi!
Tứ Hải Kiếm Đế từ bên ngoài nổi giận đùng đùng đi vào.
Nhìn thấy sư tôn đến, Vân Phi Dương vội vàng đi tới, chỉ nữ tử tóc đỏ, ủy khuất nói:
- Sư tôn, nàng đánh ta, ngài nhất định phải làm chủ cho đồ đệ ta!