Lạc Sanh dùng ánh mắt khiển trách nhìn về phía Hồng Đậu.
Trước đó nàng đã hỏi Hồng Đậu những nhân vật quan trọng trong Lạc phủ, cùng với những bạn bè thân thích mà Lạc cô nương hay lui tới nhiều.
Ví dụ như Trường Nhạc công chúa.
Duyên con cái của Vĩnh An Đế mỏng, đại công chúa lớn đến lúc cập kê thì mất, nhị công chúa mới vừa đính hôn cũng mất, tam công chúa ngã từ trên ngựa xuống trước hôm thành thân mấy ngày cũng mất, Tứ công chúa kinh hồn táng đảm thành thân, còn chưa thở phào nhẹ nhõm đã bị một trận phong hàn mà đi, Ngũ công chúa kiên cường xông qua quỷ môn quan thành thân này, khi sinh con thì lại khó sinh mà mất…
Sau đó liền đến phiên Lục công chúa, cũng chính là Trường Nhạc công chúa.
Trường Nhạc công chúa đánh chết cũng không tìm phò mã, vì cho thấy quyết tâm không gả chồng mà bắt đầu dưỡng trai lơ.
Sau khi Vĩnh An Đế đăng cơ thì mấy nhi tử liền lục tục đi bán muối, hiện giờ nữ nhi cũng đã bị chết gần hết, chỉ còn lại có một cây độc đinh là Trường Nhạc công chúa. Còn có thể làm sao đây, chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, kệ nữ nhi đi.
Đáng tiếc các phu nhân, quý nữ của Đại Chu không có lối sống dưỡng trai lơ, Trường Nhạc công chúa cô đơn tịch mịch lạnh lẽo, cùng Lạc cô nương quậy với nhau chính là chuyện thuận lý thành chương.
Trước mắt thiếu niên mỹ diễm tên là Minh Chúc này, là Trường Nhạc công chúa đưa cho Lạc cô nương.
Một người vui không bằng mọi người cùng vui, dưỡng trai lơ sao có thể không quan tâm đến bạn bè đây.
Mà thiếu niên sắp khóc lên lại là một hoàng thương vì lấy lòng Lạc đại đô đốc, chọn đúng điểm mà đưa tới cho ái nữ của Lạc đại đô đốc. Tên của thiếu niên đang được Khấu Nhi đỡ lấy, gọi là Phụ Tuyết.
Nghe nói khi thiếu niên được đưa đến trước mặt Lạc cô nương, Lạc cô nương đang ăn thịt heo khô, khi chuẩn bị lấy tên cho thiếu niên thì đôi mắt lại nhìn thấy thịt khô.
Vẫn là Khấu Nhi thấy tiểu thiếu niên có vẻ ngoài môi hồng răng trắng, trong lòng mềm nhũn, xen mồm nói: “Không bằng gọi là Phụ Tuyết nha. Thương Sơn phụ tuyết, minh chúc thiên nam*, vừa lúc thành đôi với tên của Minh công tử đấy.”
*Có nghĩa là trên dãy núi Thương Sơn (Vân Nam, Trung Quốc) có tuyết, chiếu sáng cả bầu trời phía nam.
Lạc cô nương chỉ nhìn người ta sinh ra đẹp hay không đẹp, còn tên là thịt khô hay là Phụ Tuyết thì có gì quan trọng đâu, Phụ Tuyết thì Phụ Tuyết đi.
Nhưng mà Đại Bạch lại là ai, thế mà không nghe Hồng Đậu đề cập đến.
Hồng Đậu biết cô nương nhà mình không nhớ rõ gì hết, vội nhắc nhở nói: “Cô nương ngài quên rồi à, Đại Bạch là một con ngỗng trắng á, bình thường Phụ Tuyết phụ trách chăm sóc cho Đại Bạch.”
Lạc Sanh trầm mặc trong chốc lát, mở miệng nói: “Mang Đại Bạch đến đây.”
Một con ngỗng trắng chuyên được chăm sóc, nàng muốn nhìn một cái xem như thế nào.
Hồng Đậu thấy Phụ Tuyết đứng bất động, trừng mắt nhìn cậu ta một cái: “Không nghe cô nương phân phó à, còn không đi đưa Đại Bạch đến!”
Phụ Tuyết cuống quýt vái chào Lạc Sanh, vội vã chạy đi.
Lạc Sanh chống một tay ở trên bàn đá nâng má, lẳng lặng chờ.
Minh Chúc lén đánh giá thiếu nữ có biểu tình đạm mạc, luôn cảm thấy khác với khi xưa.
Khi xưa hắn ta có gan trêu đùa cùng cô nương, cô nương cũng thích dáng vẻ không câu nệ của hắn ta, nhưng hiện tại lại sinh ra áp lực khó hiểu.
Sau khi cô nương trở về từ Kim Sa, chẳng lẽ thật sự muốn đuổi hắn ta đi?
Lạc Sanh không chờ lâu lắm, đã thấy Phụ Tuyết đưa một con ngỗng trắng đi tới.
Gọi con ngỗng là Đại Bạch cũng không khuếch đại chút nào, nhìn sơ qua cũng cao cỡ nửa người, từng bước đi tới uy phong mười phần.
Nếu con ngỗng này đem làm thịt, có thể làm một bàn tiệc toàn ngỗng —— Lạc Sanh nâng má, thoảng qua suy nghĩ này.
“Đại Bạch, ra mắt cô nương.” Phụ Tuyết vỗ vỗ con ngỗng lớn đang duỗi dài cổ nhìn chằm chằm Lạc Sanh.
Lạc Sanh nhẹ nhàng giật giật đuôi lông mày.
Nhìn bộ dáng chắc không phải nuôi để ăn thịt.
Mới nghĩ vậy, ngỗng trắng liền bay nhào lại đây, mổ cắn lung tung Lạc Sanh.
Thân thủ Lạc Sanh không tệ, đối mặt với một con ngỗng trắng đột nhiên công kích cũng không đến mức mặt xám mày tro, lại kinh ngạc phát hiện bàn về lực chiến đấu thì con ngỗng trắng này có thể ngang với một nam tử trưởng thành bình thường.
Con ngỗng này thoạt nhìn vô cùng hung dữ, lại có tư thế muốn liều mạng với nàng.
Rốt cuộc là Lạc cô nương này nuôi thứ chơi giải buồn hay là nuôi một tay đấm?
Lạc Sanh tránh né rất nhiều, lòng tràn đầy nghi hoặc.
Hồng Đậu lao lại đây đè chặt ngỗng trắng xuống, thấy ngỗng trắng còn giãy giụa thì giơ tay cho nó một cái tát, vừa đánh vừa mắng: “Đồ súc sinh không có lương tâm, cô nương mới ra ngoài bao lâu mà ngươi không quen nữa rồi, quên mất những lúc trước kia quấn quýt vây quanh cô nương rồi à?”
Khấu Nhi thì lại vươn ngón tay mảnh khảnh chọc chọc vào cục bướu trên đầu ngỗng trắng, quở trách nói: “Đại Bạch ngươi như vậy là không được nha, cô nương tiêu một ngàn lượng bạc mua ngươi trở về để ngươi cắn chủ nhân à? Trước kia ngươi còn biết ngậm một khối đã xinh đẹp tới dỗ cô nương vui vẻ mà, sao giờ càng sống càng thụt lùi thế hả? Một ngàn lượng mua ngươi, ngươi phải có cái giá trị này chứ, không có giác ngộ này là không được nha…”
Lạc Sanh nghe thì sửng sốt.
Một ngàn lượng?
Con ngỗng trắng này?
Nàng không khỏi cẩn thận đánh giá con ngỗng bị Hồng Đậu đè lại.
Vẻ mặt ngỗng trắng hung ác, dáng vẻ trừng mắt với nàng cảnh giác lại xa lạ.
Lòng Lạc Sanh đột nhiên lộp bộp một chút.
Nghe nói cầm thú là loài nhạy bén nhất, hay là bản năng của con ngỗng này nhận thấy chủ nhân đã đổi thành người khác?
Ngỗng có linh tính như vậy, ngược lại làm thịt ăn thì không hay.
Lạc Sanh ngồi xổm xuống, ngón tay trắng thuần dừng ở phần cổ thật dài của ngỗng trắng.
Ngỗng trắng sợ tới mức nhất thời ngưng giãy giụa, ngơ ngác nhìn con người tràn đầy nguy hiểm này.
“Sau này còn làm càn nữa, sẽ cắt tiết ăn thịt ngươi.” Lạc Sanh chọc chọc đầu ngỗng trắng, giọng điệu lạnh băng và nguy hiểm.
Ngỗng trắng quỳ rạp trên mặt đất thành thật không động đậy.
Ánh mắt của Lạc Sanh một lần nữa dừng ở trên người Phụ Tuyết.
Phụ Tuyết vội quỳ xuống: “Cô nương, ngài để ta ở lại đi, ta không có nơi để đi… Cầu xin ngài.”
Minh Chúc cũng yên lặng quỳ xuống, sắc mặt tái nhợt.
Lạc Sanh thở dài: “Thôi, sau này hai người các ngươi cùng nhau chăm sóc cho Đại Bạch đi, không có ta phân phó thì đừng đến trước mắt ta, càng không được tùy tiện đi lại ở trong phủ.”
“Vâng.” Phụ Tuyết dụi dụi đôi mắt, lộ ra thần sắc vui mừng.
Minh Chúc rũ mắt xuống, nhẹ nhàng đáp vâng.
Đuổi hai người đi xuống, cuối cùng sự yên tĩnh trong viện đã được khôi phục, Lạc Sanh nâng chung trà lên yên lặng uống trà.
Hồng Đậu an ủi nói: “Cô nương đừng phiền lòng, khi nào nhìn thấy lang quấn tuấn tiếu ở trên phố thì chúng ta lại đoạt hai người trở về.”
Có mới nới cũ à, nàng ấy hiểu rồi.
Khấu Nhi trừng mắt nhìn Hồng Đậu một cái: “Cô nương đừng nghe Hồng Đậu nói bậy, tùy tiện đoạn nam nhân ở trên phố lớn trở về không được nha, rất là nguy hiểm, vẫn là giống Minh công tử và Phụ Tuyết ấy hiểu tận gốc rễ mới tốt…”
Lạc Sanh đặt chén trà lên trên bàn đá một cái, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Hai nha hoàn nhất thời dừng tranh chấp lại, chờ chủ tử mở miệng.
“Khấu Nhi.”
“Có nô tỳ.”
“Trước khi đến yến hội của Bình Nam Vương phủ, thay ta hỏi thăm hai người.”
Khấu Nhi có một cái miệng không chịu ngồi yên, tìm hiểu tin tức rất là được.
Nàng có hai tỷ tỷ, trưởng tỷ Hoa Dương quận chúa, nhị tỷ Vũ Dương quận chúa.
Trưởng tỷ và nhị tỷ là tỷ muội sinh đôi, gả xa đến kinh thành cùng năm, một người gả cho thế tử Trường Xuân Hầu, một người gả tới phủ Tế tửu Quốc Tử Giám.
Khi đó ấu đệ còn chưa sinh ra, phụ vương cũng chỉ có ba đứa con gái, thật ra gả hai tỷ tỷ đến kinh thành là vì tỏ vẻ trung thành một lòng với Vĩnh An Đế.
Chỉ tiếc hai tỷ tỷ mới xuất các được mấy năm, toà núi lớn phủ Trấn Nam Vương đã sụp đổ.
Tuy nói tội không trách con gái đã xuất giá, Lạc Sanh lại không tin tưởng hai tỷ tỷ có thể sống dễ dàng.
Su khi được Lạc Sanh phân phó, rất nhanh Khấu Nhi đã mang về tin tức của Hoa Dương quận chúa và Vũ Dương quận chúa.
==============(~‾▿‾)~
肉脯 thịt khô
Một món ăn ở tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc. Làm từ thịt bò hoặc thịt heo, chế biến bằng cách cắt lát mỏng (tảng lớn) ướp gia vị, phơi (sấy) khô rồi nướng, sau đó sẽ được cắt thành từng miếng vuông nhỏ 6-8cm.