Lạc Sanh xuyên qua dòng người, bình tĩnh mà trầm mặc.
Thịnh Tam Lang đi ở bên cạnh lâu lâu lại đưa tới một ánh mắt nghi hoặc.
Cảm thấy Lạc biểu muội có hơi khang khác, lại không nói ra duyên cớ được.
Hiếm khi Thịnh Tam Lang nói chuyện với con gái, hoàn toàn không biết nên làm thế nào để cải thiện tình huống này. Khi đang không biết làm sao thì bỗng thoáng nhìn thấy một người bán rong rao đường hồ lô.
Từng xâu hồ lô ngào đường cắm ở trên cây gậy làm bằng cỏ, trong suốt phản xạ dưới ánh mặt trời, rất là mê người.
Thịnh Tam Lang bước qua mua hai xâu hồ lô ngào đường, cầm một xâu đưa tới trước mặt Lạc Sanh.
Lạc Sanh nghỉ chân nhìn hắn.
Trên mặt thiếu niên treo nụ cười trong sáng: “Biểu muội ăn đường hồ lô đi, chua chua ngọt ngọt, hương vị cũng khá được đó.”
Lạc Sanh trầm mặc một lát, đưa tay nhận lấy đường hồ lô: “Đa tạ biểu ca.”
Nụ cười trên mặt Thịnh Tam Lang càng xán lạn: “Không có gì, biểu muội thích là được.”
Hắn nói rồi đưa một xâu đường hồ lô khác cho Hồng Đậu.
Hồng Đậu rất vui.
Tuy rằng nàng ấy cũng không hiếm lạ một xâu đường hồ lô, nhưng được người khác nhớ kỹ luôn làm mình vui mừng.
Ừm, tam biểu công tử là người tốt.
“Có thể nhờ biểu ca mua vài thứ nữa không.”
Nhìn xâu hồ lô trong tay thiếu nữ một cái, Thịnh Tam Lang chỉ thiếu vỗ ngực: “Biểu muội cần gì cứ việc nói.”
Đồ chơi làm bằng đường, đồ ăn vặt, hay là son phấn?
“Ta cần một ít giấy tiền vàng mã.”
“Giấy, giấy… giấy gì?” Thịnh Tam Lang suýt nữa bị sặc nước miếng.
Là hắn nghe lầm sao, giấy viết?
“Giấy tiền dùng để tế điện.”
Thịnh Tam Lang dừng một lúc, mới gian nan mở miệng: “Biểu muội à, muội cần giấy tiền làm gì?”
Lạc Sanh rũ mắt nói đáp án: “Tế bái nương của ta. Nghe ngoại tổ mẫu nói năm đó khi nương của ta xuất các, vì thân thể không khỏe nên đã từng ở lại Nam Dương một thời gian. Ta đứng ở đây, nghĩ đến nương ta đã từng ở cùng một nơi mà lòng thấy đau buồn, muốn đốt chút tiền giấy cho nương để thể hiện hiếu tâm.”
“Thì ra là như thế này.” Ánh mắt Thịnh Tam Lang lộ ra sự đồng tình, cuối cùng đã tìm được nguyên nhân tâm tình Lạc Sanh không tốt từ khi vào thành Nam Dương.
Biểu muội còn nhỏ tuổi đã không còn nương, nói ra cũng rất đáng thương.
“Biểu ca có đồng ý giúp đỡ?”
“Đương nhiên không thành vấn đề!”
Lạc Sanh hơi uốn gối với Thịnh Tam Lang: “Vậy làm phiền biểu ca. Ta mang Hồng Đậu qua cửa hàng son phấn bên kia dạo một chút, đến chạng vạng sẽ gặp lại biểu ca ở khách điếm.”
Thịnh Tam Lang há miệng thở dốc.
Hắn không nói là sẽ tách ra với Lạc biểu muội mà, rốt cuộc thì an toàn của Lạc biểu muội còn phải để hắn phụ trách kìa, mấy cái hộ vệ đó đều để lại khách điếm không mang theo.
Thấy Thịnh Tam Lang không nói, Lạc Sanh nhíu mày: “Biểu ca muốn cùng ta dạo cửa hàng son phấn?”
Thịnh Tam Lang lắc đầu thật mạnh: “Khụ khụ, không phải ta có ý này. Vậy biểu muội đi dạo đi, ta đây đi mua đồ cho muội.”
Lạc Sanh vừa lòng cong cong môi: “Vậy buổi tối gặp.”
Tách Thịnh Tam Lang ra, Lạc Sanh mang theo Hồng Đậu thẳng đến một cửa hàng trang phục, không bao lâu sau trên đường nhiều thêm một thiếu niên mang theo gã sai vặt.
Mặt mày thiếu niên tinh xảo, nhưng vì màu da hơi đen nên làm người ta nhìn qua chỉ thấy phổ phổ thông thông.
“Cô nương, chúng ta mặc như vầy là muốn đi dạo kỹ quán sao?” Hồng Đậu hạ giọng, tràn đầy hưng phấn.
Khi ở kinh thành cô nương cũng chưa từng mang nàng dạo thanh lâu đâu, ngẫm lại thật đúng là chờ mong nha.
Lạc Sanh nhìn Hồng Đậu một cái thật sâu.
Nói thật, nàng cũng có chút hâm mộ Lạc cô nương.
Nha hoàn bên người có thể coi việc dạo thanh lâu thành việc đương nhiên như vậy, có thể thấy được Lạc cô nương sống tùy tâm sở dục thế nào.
“Chỉ là tùy tiện đi một chút.”
Lạc Sanh mang theo Hồng Đậu đi từ đầu đường đến cuối đường, đi từ phố đông sang đến phố tây, đi qua hơn nửa cái thành Nam Dương, gặp được một lão khất cái tóc hoa râm đang bị mấy ăn mày khác vây vào đánh.
“Còn không buông tay nữa là đánh chết ông đó lão già!”
Lão khất cái đang ôm cái gì đó trước ngực, nhắm hai mắt kệ cho mấy tên ăn mày tay đấm chân đá.
“Hồng Đậu, đuổi mấy tên ăn mày kia đi đi.”
Hồng Đậu xắn tay áo lên muốn đi qua thì bị Lạc Sanh ngăn lại.
“Cô nương yên tâm, thứ khất cái thế này một mình nô tỳ có thể đánh năm tên.”
Lạc Sanh lắc đầu: “Ta bảo ngươi cho bọn họ mỗi người mấy đồng tiền rồi đuổi đi. Nhớ kỹ, vấn đề có thể dùng tiền bạc để giải quyết thì không cần dùng nắm tay.”
“Nô tỳ đã rõ.”
Mắt thấy mấy tên ăn mày có được tiền đồng thì lập tức giải tán, Lạc Sanh đi qua.
Lão khất cái cố hết sức ngẩng đầu, đôi môi khô khốc ngập ngừng: “Đa tạ công tử…”
Lạc Sanh bảo Hồng Đậu đỡ lão khất cái dậy, đưa tới một quán trà cách đó không xa uống trà.
Lão khất cái nhét bánh vào đầy miệng, nghẹn đến mức trợn trắng mắt, vội vã tu một ấm nước trà mới đỡ hơn.
“Bọn họ đánh ông là vì nửa cái chân vịt này?” Lạc Sanh mở miệng hỏi.
Thứ được lão khất cái bảo vệ ở trong ngực chính là một cái bát sứ vỡ, bên trong có nửa cái chân vịt đã hơi biến thành màu đen.
Lão khất cái gật gật đầu.
“Gia phụ từng đã tới thành Nam Dương, kể với ta rằng nơi đây nhà nhà sống trong giàu có, không nhặt của rơi trên đường, hiếm khi nhìn thấy ăn mày, sao mà ——”
Lão khất nhìn Lạc Sanh một cái, thở dài: “Nhất định là lệnh tôn đã tới vào rất nhiều năm trước.”
“Đúng vậy, đã mười mấy năm.”
Lão khất cái lộ ra vẻ mặt quả nhiên như thế, nhét vào miệng một miếng điểm tâm rồi hàm hồ nói: “Hiện giờ thành Nam Dương không phải thành Nam Dương mười mấy năm trước nữa.”
“Như thế nào vậy?”
Lão khất cái tu mấy ngụm nước trà, không hé răng.
Hồng Đậu trừng mắt: “Cái lão khất cái này, úp úp mở mở với công tử chúng ta cái gì!”
“Không phải úp úp mở mở, là không nói được…”
Lạc Sanh lấy ống tay áo che lại, đẩy một góc bạc vụn qua, trên mặt bất động thanh sắc: “Chuyện mười mấy năm trước, lúc ấy thì không nói được, bây giờ thì có thể nói được. Lão bá thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của ta đi.”
Trấn Nam Vương phủ gặp phải tai họa diệt môn thảm thiết bất ngờ, chỉ cần người già thành Nam Dương chưa chết hết, có lẽ cũng không ai không biết.
Lão khất cái nhanh chóng thu bạc vụn lại, cuối cùng cũng mở miệng: “Trước kia thành Nam Dương được Trấn Nam Vương quản, vào một ngày của mười hai năm trước, Trấn Nam Vương phủ bị quan binh vây lại, cũng phải giết một đêm mới dừng. Người của thành Nam Dương… Tóm lại thì sau lúc đó phía trên không thích thành Nam Dương nữa, thời gian lâu dần thì trở thành quang cảnh như hôm nay…”
Lạc Sanh lẳng lặng nghe, hiểu được ý trong lời nói của lão ăn mày.
Từ khi Đại Chu khai quốc phụ tổ của nàng đã là Trấn Nam Vương, nhiều thế hệ đã xây dựng đất phong trở nên phồng hoa dồi dào, đặc biệt là thành Nam Dương nơi có Trấn Nam Vương phủ. Hơn nửa bá tánh thành Nam Dương mang lòng hướng về Trấn Nam Vương phủ, mà điều này không được triều đình thích.
Một tòa thành trì bị vắng vẻ, dần dần đi đến hướng suy bại cũng là tất nhiên.
“Đang tốt sao lại đi mưu nghịch chứ. Đáng thương mấy trăm người trên dưới vương phủ cũng không còn, ngay cả quận chúa đã xuất các hôm ấy cũng không còn sống…”
Lạc Sanh nắm chặt bàn tay ở trong tay áo, bình tĩnh nói: “Tổ lật sao còn trứng lành, nếu vương phủ phạm vào tội lớn, sao quận chúa có thể được buông tha?”
Lão khất cái lắc đầu: “Chuyện không phải nói như vậy. Pháp lệnh quy định tội không liên đới đến con gái đã xuất giá, vị quận chúa kia gả đến Bình Nam Vương phủ cũng đã bái đường rồi, nghe trong nhà gặp họa nên chạy về, kết quả bị giết chết ở ngay cửa nhà… Nghe nói lúc ấy quận chúa còn đang mặc áo cưới cơ, thật đúng là ngốc mà…”