Nhưng duy nhất nàng không nghe Hồng Đậu nói da mặt Khai Dương Vương dày như vậy!
Nhưng mà muốn so da mặt, Lạc cô nương không thua bất cứ kẻ nào, Thanh Dương quận chúa cũng như thế.
Lạc Sanh trầm mặc trong một chớp mắt, cong khóe môi lên: “Nghe nói Vương gia võ nghệ cao cường, ít có địch thủ, không biết có phải sự thật hay không?”
Vệ Hàm cau mày, nhất thời khó hiểu ý Lạc Sanh khi hỏi cái này.
Thị vệ bên cạnh không nhịn được mở miệng: “Đây là đương nhiên.”
Uy danh Vương gia của bọn họ cả Đại Chu ai không biết?
Lạc Sanh mỉm cười: “Như vậy vì sao Vương gia lại để ta, một nữ tử chỉ biết khoa chân múa tay, kéo đai lưng xuống? Hay là Vương gia thầm quý mến ta?”
Lời này vừa nói ra, cảnh tượng nhất thời rơi vào sự yên tĩnh cổ quái, tất cả mọi người nhìn chằm chằm phản ứng của Vệ Hàm.
Lần này Vệ Hàm trầm mặc càng lâu hơn, trong lòng sinh ra vài phần tức giận.
Hắn vốn không nên so đo cùng một nữ hài tử, nhưng nữ tử nhanh mồm dẻo miệng, da mặt lại dày như Lạc cô nương đúng là hiếm thấy.
Lạc Sanh nhìn ra sự phẫn nộ trong đáy mắt Vệ Hàm, giọng điệu càng thêm lãnh đạm: “Chẳng lẽ là bị ta nói trúng, Vương gia thẹn quá thành giận?”
Vệ Hàm cười.
Bộ đồ đỏ thẫm càng khiến mặt mày hắn nghiêm hơn, màu da càng trắng hơn, nụ cười này lạnh lùng nhạt nhẽo lại kinh diễm.
Từ kinh diễm vốn không nên dùng ở trên người một nam tử, nhưng lúc này dùng để hình dung nụ cười của Vệ Hàm, bất cứ người nào cũng sẽ cảm thấy đúng mức.
“Hay cho Lạc cô nương biết, nếu là người mà ta quý mến, ta tuyệt sẽ không thẹn quá thành giận.”
Phủ nhận rõ ràng như thế, nếu đổi một nữ tử khác chỉ sợ đã sớm che mặt đi mất, Lạc Sanh lại mặt không đổi sắc, nhếch khóe môi: “Ta đây không hiểu. Nếu Vương gia vô tình với ta, vì sao luôn đến gần trước mắt ta? Nên biết rằng nữ hài tử đều thích suy nghĩ miên man, nếu Vương gia không muốn sau này ta lại có hiểu lầm như thế thì xin tự trọng!”
Ba chữ cuối cùng, Lạc Sanh tăng thêm ngữ khí.
Việc Khai Dương Vương xuất hiện ở Trấn Nam Vương phủ bỏ hoang tuyệt đối không đơn giản, nàng khẳng định phải tra một chút, nhưng không phải lúc rối tung rối mù như bây giờ.
Bây giờ nhiệm vụ hàng đầu của nàng là an an ổn ổn trở lại kinh thành.
“Khiến Lạc cô nương có hiểu lầm như thế, xác thật là ta sơ sẩy.” Khi Vệ Hàm nói lời này không có chút phập phồng nào, chỉ là ánh mắt nhìn Lạc Sanh trở nên thâm trầm, “Thật ra ta nhìn trúng chủy thủ của Lạc cô nương, không biết Lạc cô nương có thể bỏ thứ yêu thích không?”
Hai chữ “chủy thủ” làm tim Lạc Sanh đập mạnh một cái.
Lời ma quỷ của người nam nhân này nàng không tin lấy một chữ.
Khai Dương Vương là nhân vật như thế nào, lại hiếm lạ một thanh chủy thủ loè loẹt ư?
Hắn đang thử nàng!
Lạc Sanh nhìn nam tử đồ đỏ thẫm trước mắt, chỉ cảm thấy lạnh run cả người.
Buổi tối hôm ấy nàng lấy hòn đá đập vào đầu Khai Dương Vương, vốn tưởng rằng đập ngất người ta, không nghĩ tới người này lại mở bừng mắt.
Gần như là trong nháy mắt nàng liền rải ớt bột qua, nhưng người này chẳng những sinh ra hoài nghi với người che mặt là nàng, còn nhớ kỹ chủy thủ lúc ấy nàng cầm trong tay.
Lần ngẫu nhiên gặp được ở quán trà kia, có lẽ hắn đã nhận ra nàng, mà vừa nãy nàng lấy chủy thủ chống lại thiếu niên sơn phỉ cũng bị hắn nhìn ở trong mắt, nhận ra chủy thủ trong tay nàng.
Người nam nhân này thật sự là người sao?
Sự kiêng dè của Lạc Sanh với Vệ Hàm cao hơn một tầng, càng kiên định hơn với tuyết tâm tạm thời rời xa người này.
Lạc Sanh đưa tay vào áo, lấy ra chuôi chủy thủ vừa mới lập được công lớn kia, thoải mái hào phóng đưa đến trước mặt Vệ Hàm: “Một thanh chủy thủ không thể nói là bỏ thứ yêu thích, Vương gia thích thì có thể cầm đi, chỉ là không biết Vương gia dùng cái gì để đổi?”
Hiển nhiên hành động này của Lạc Sanh ngoài dự kiến của Vệ Hàm, làm biểu cảm đạm mạc mà hắn vẫn luôn duy trì xuất hiện thay đổi rất nhỏ.
Lạc Sanh nhìn ở trong mắt, trong lòng cười lạnh: Cho rằng nàng sẽ có tật giật mình, giữ mãi một thanh chủy thủ không bỏ?
Nàng dâng chủy thủ lên như đối phương mong muốn, ngược lại nhìn xem đối phương còn có thể lấy lý do gì để tiếp tục dính líu.
Ý thức được khả năng lớn là bị Vệ Hàm nhận ra, ngược Lạc Sanh rất trấn định.
Đêm đó tối lửa tắt đèn, nàng không tự báo gia môn, trên chủy thủ cũng không khắc tên, cắn chết không thừa nhận thì đối phương có thể như thế nào?
Khai Dương Vương quyền cao chức trọng là không giả, nhưng phụ thân Lạc cô nương cũng quyền thế ngập trời, Khai Dương Vương không thể nào mang nàng đi nghiêm hình tra tấn.
Giờ khắc này, Lạc Sanh không khỏi thấy may mắn khi trọng sinh thành con gái của Lạc đại đô đốc, làm nàng không đến mức bị động khắp chốn.
Sau khi Vệ Hàm nhìn chằm chằm chuôi chủy thủ nạm đầy đá quý thật lâu, thì giơ tay nhận lấy trong nụ cười có chút trào phúng của thiếu nữ.
Giây phút này, rốt cuộc hắn ý thức được thiếu nữ trước mắt không đơn giản như vậy, ít nhất thì khó chơi hơn khi kéo đai lưng hắn xuống ở kinh thành nhiều.
Khi đó, hắn chỉ coi đây là một nữ tử không biết xấu hổ, vô pháp vô thiên, tức giận xong thì cũng khinh thường so đo, không đáng.
Lạc đại đô đốc đưa nữ nhi ra ngoài kinh thành cũng đã tới cửa bồi tội, nội tâm hắn không hề gợn sóng.
Chỉ là thiếu nữ trước mắt cho hắn cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Nàng lãnh ngạnh (lạnh lùng + cứng rắn), trấn định, cơ trí.
Chỉ một thoáng kinh hồng tối hôm ấy, đôi mắt sáng lộng lẫy như những ngôi sao để lại cho hắn ấn tượng thật sâu. Dù cho không thấy được dáng vẻ của nữ tử, hắn vẫn nhớ kỹ đôi mắt ấy, cũng chắc chắn thiếu nữ trước mắt đúng là chủ nhân của nó.
Hắn tự tin không có nhận sai, nhưng cục diện vốn nên do hắn chủ động khống chế lúc này lại thành cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.
Chuôi chủy thủ đáng ghét này nạm đầy đá quý, hiển nhiên giá trị xa xỉ, mà trên người hắn không mang nhiều tiền lắm!
Sao sự tình lại diễn biến thành hắn yêu cầu dùng tiền mua chuôi chủy thủ này?
Vệ Hàm chìm vào suy tư thật sâu.
Hình như là hắn chủ động nói ——
Lạc Sanh không để Vệ Hàm tiếp tục suy nghĩ, nhàn nhạt nói: “Có thể được Vương gia nhìn trúng, là vinh hạnh của chuôi chủy thủ này. Ta đây không lấy nhiều, Vương gia đưa ba ngàn lượng bạc là được.”
“Khụ khụ khụ ——” Thị vệ bên cạnh Vệ Hàm ho khan kịch liệt, ánh mắt nhìn về phía chủ tử nhà mình chứa đầy lo lắng.
Trên người chủ tử ngay cả ba trăm lượng bạc cũng không có!
Suy nghĩ một chút đến việc để chủ tử nhà mình mở miệng nói không thích rồi trả giá có hơi mất mặt, thị vệ thanh thanh yết hầu chuẩn bị hát đệm, đã thấy tiểu nha hoàn bên cạnh Lạc cô nương bĩu môi nói: “Ba ngàn lượng? Cô nương ngài đây là nửa bán nửa cho chủy thủ á!”
Tiểu thị vệ lập tức câm miệng.
Được rồi, người ta đã nửa bán nửa cho, hắn ta còn nói gì đây? Hắn ta cũng là người cần mặt.
“Đừng có lắm miệng.” Lạc Sanh quét nhìn qua Hồng Đậu một cái, sau đó thì mỉm cười với Vệ Hàm, “Vương gia đừng cảm thấy ngượng ngùng, ta nói rồi, có thể được Vương gia nhìn trúng là vinh hạnh của chuôi chủy thủ này, tiền nhiều tiền ít không quan trọng.”
Vệ Hàm đối diện với đôi mắt mỉm cười kia, cuối cùng khẽ thở dài: “Lạc cô nương nói phải, tiền bạc với ngươi và ta đều là vật ngoài thân, lấy vàng bạc ra để mua chuôi chủy thủ này ngược lại là ta không phải. Thế này đi, sau này trong phạm vi năng lực ta có thể giúp Lạc cô nương làm một chuyện, Lạc cô nương cảm thấy giao dịch này như thế nào?”
Lạc Sanh chăm chú nhìn Vệ Hàm hồi lâu, ý cười càng sâu: “Vương gia có năng lực đẩy núi vượt biển, lấy một thanh chủy thủ đổi lấy Vương gia giúp ta làm một chuyện đương nhiên là ta kiếm lời. Ta đây liền cảm tạ Vương gia trước, đợi sau này khi có yêu cầu còn phải làm phiền Vương gia tương trợ.”
Thật là không nghĩ tới, thì ra Khai Dương Vương đại danh đỉnh đỉnh thiếu tiền.