Phía trước vẫn là rừng sâu núi thẳm không thay đổi.
Tuấn mã dần dần thả chậm tốc độ.
Thị vệ kéo dây cương tới gần, thật sự không nhịn được mà hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Chủ tử, ngài lấy một thanh chủy thủ hoa hòe loè loẹt làm gì?”
Mặt Vệ Hàm không cảm xúc nhìn thị vệ một cái, cảm thấy chuôi thủy thủ đặt trước lòng ngực cộm đến hoảng.
Hắn đâu biết cần chuôi chủy thủ hoa hòe loè loẹt này làm gì!
Hắn nhắc tới chuôi chủy thủ này, vốn là ám chỉ hắn nhận ra Lạc cô nương chính là nữ tử che mặt đêm đó, muốn nhìn thấy đối phương hoảng loạn để tiến thêm một bước xác định.
Ai ngờ đối phương sảng khoái móc chủy thủ ra muốn bán cho hắn —— Vệ Hàm nghĩ đến đây, sắc mặt lại lạnh hơn.
“Luôn cảm thấy ngài thiệt. Tuy rằng không tốn tiền, còn phải làm một chuyện cho Lạc cô nương, đổi thành người khác dùng ba vạn lượng bạc cầu ngài làm việc còn cầu không được đấy.”
“Dong dài! Ta tự có tính toán.” Trên phương diện mặt mũi Vệ Hàm không qua được, lạnh mặt quát lớn một câu.
Đồ hỗn trướng này nhất định phải nhắc mãi chuyện hắn đào hố rồi tự nhảy vào trong à?
Thị vệ lại hiểu lầm ý của Vệ Hàm.
Tự có tính toán?
Từ từ, có phải hắn ta đã bỏ qua cái gì rồi không?
Trong đầu thị vệ nhanh chóng hiện lên khuôn mặt tinh xảo của thiếu nữ.
Đúng rồi, lúc trước hắn ta đã từng suy đoán có thể chủ tử tâm duyệt Lạc cô nương, chỉ là không thể tin được chủ tử là người nông cạn như vậy, nhưng hiện tại không thể không tin.
Bằng không làm thế nào giải thích việc chủ tử một hai phải lấy được chủy thủ tùy thân của cô nương người ta vào tay?
Nhìn sườn mặt lạnh lùng của chủ tử, trong mắt thị vệ đầy bội phục.
Ai cũng nói chủ tử của bọn họ có khả năng sống hết quãng đời còn lại trong cô độc, quả thật là nói hươu nói vượn.
“Chủ tử, chủy thủ Lạc cô nương đưa cho ngài có cần dùng tráp cất đi hay không?”
“Hử?” Vệ Hàm nghiêng đầu nhìn nhìn thị vệ, mắt lộ ra nghi hoặc.
Hắn nhìn không hiểu nữ hài tử kia thì thôi, vì sao cả cận vệ của mình cũng không hiểu được.
Một thanh chủy thủ phải bóp mũi nhận lấy, dùng tráp là sao?
Dưới cái nhìn chăm chú của Vệ Hàm, thị vệ cười hề hề: “Thứ tín vật đính ước như thế này mà làm mất hoặc làm rơi một viên đá quý rất không hay ——”
Cả người Vệ Hàm sững lại, sau đó kẹp vào bụng ngựa một cái rồi đi mất, để lại cho thị vệ một đám bụi.
Chớp mắt đã là ba ngày sau, đoàn người Lạc Sanh cách Kim Sa càng ngày càng xa, cách kinh thành càng ngày càng gần.
Chi đội ngũ này hiện giờ chỉ còn tám người, thiếu bốn hộ vệ ở lại thành trấn trước để dưỡng thương.
Thịnh Tam Lang lặng lẽ sờ sờ bụng, tiến đến bên cửa sổ xe ngựa: “Biểu muội, có phải chúng ta nên ăn cơm rồi không?”
U hu hu, hắn muốn ăn giò heo ăn mày. Không có giò heo ăn mày thì uống một tô canh xương hầm cũng được mà.
Hồng Đậu không nhịn được trợn trắng mắt: “Biểu công tử, cách lúc chúng ta ăn sáng xong còn chưa đến một canh giờ nữa.”
“Vậy sao?” Thịnh Tam Lang mang vẻ mặt nghi hoặc, “Sao ta cảm thấy lâu lắm rồi.”
Lạc Sanh vén rèm vải xanh, khẽ nâng cằm: “Biểu ca nhìn sắc trời xem, chúng ta vẫn nên nhanh chóng lên đường đi.”
Thịnh Tam Lang ngẩng đầu nhìn lên, không biết khi nào trời xanh mây trắng đã biến thành mây giăng đầy trời, gió nổi mây phun.
Một đường này bọn họ đã gặp được một trận mưa, cảm giác đi đường trong mưa cũng không dễ chịu.
“Tốc độ nhanh lên chút.” Thịnh Tam Lang hô một tiếng.
Tốc độ xe ngựa nhanh hơn, nhưng bầu trời thay đổi càng mau, vừa nãy vẫn là biển mây trắng xoá, đột nhiên biến thành mây đen quay cuồng, trong đó còn có sấm sét.
Tiếp theo một tia sét bổ những đám mây dày đặc ra, từng hạt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống.
Trận mưa này đến vừa to vừa nhanh, màn mưa không nhìn thấy giới hạn làm tầm mắt của người đi đường mơ hồ, con đường lầy lội khiến xe ngựa khó mà đi ở trong mưa gió.
“Biểu muội, ta thấy đằng trước có căn nhà, chúng ta qua tránh mưa đi.” Thịnh Tam Lang lau nước mưa một phen, cách màn mưa la lớn.
Đương nhiên Lạc Sanh sẽ không phản đối.
Dưới loại tình huống này mà lên đường sẽ không đi được quá xa, chỉ có làm người ta chịu tội.
Có mục tiêu nên tinh thần mọi người đều tỉnh táo, nhất thời tốc độ vì mưa to mà trì hoãn lại nhanh hơn chút, đến khi tới gần căn nhà mới phát hiện là một gian miếu đổ.
Nói là miếu đổ, nhưng tránh mưa vẫn không thành vấn đề, cũng miễn đi phiền toái phải xin phép chủ nhân đồng ý.
Xe ngựa dừng lại, Hồng Đậu giơ dù giấy nhảy xuống trước, rồi xoay người đỡ Lạc Sanh xuống.
Tú Nguyệt theo sát phía sau, một mình cầm một cây dù trúc.
Hồng Đậu che dù qua bên phía Lạc Sanh, thuận tiện ném cho Tú Nguyệt một cái nhìn xem thường.
Cô nương bất công!
Trong xe tổng cộng có hai cây dù, thế mà cô nương lại cố ý nói cho bà bà xấu xí dùng một cây.
Rõ ràng nàng ấy mới là đại nha hoàn được sủng ái nhất, ngay cả khi cô nương bị đưa đi, Đại đô đốc chỉ cho phép mang một hạ nhân, cô nương còn chọn nàng ấy đấy.
Nàng ấy là chính thức dẫm lên nước mắt của mấy tiểu đề tử Khấu Nhi mà thắng được, bà bà xấu xí tính là gì?
Phi, một người bán tào phớ thôi!
Trong lòng tiểu nha hoàn tựa như đang ở trong dầu sôi trên bếp, mãi đến khi vào căn miếu đổ còn chưa bình phục lại.
Căn miếu đổ hoang phế đã lâu, ngay cả tượng thần vốn để cung phụng cũng không thấy bóng dáng đâu. Bàn thờ thiếu một chân ngã xuống đất, góc tường chất không ít củi.
Số củi đó làm đám người Thịnh Tam Lang vui mừng khôn xiết, vội dọn dẹp ra một chỗ châm lên đống lửa.
Nhìn ngọn lửa nhảy múa, Thịnh Tam Lang cười hề hề với Lạc Sanh: “Biểu muội, lửa lớn nhàn rỗi như vậy cũng là nhàn rỗi, không bằng bắc một cái nồi lên làm chút đồ ăn?”
Lạc Sanh trầm mặc.
Không nghĩ tới “nhàn rỗi” còn có thể dùng như vậy.
Nhìn xung quanh một lượt, thấy trừ các nàng chui từ trong xe ngựa ra còn khô thì những người khác đều ướt đẫm cả người, Lạc Sanh gật đầu: “Vậy nấu một nồi trà gừng đuổi hàn khí đi.”
Thịnh Tam Lang không khỏi có chút thất vọng, nghĩ lại ngày mưa to còn có thể uống mấy hớp trà gừng ngọt ngào cũng không tồi, vội chỉ huy hai hộ vệ ra xe ngựa dọn đồ vật.
Không lâu sau, mùi trà gừng nồng đậm bắt đầu phiêu tán ở trong căn miếu đổ, quần áo của đám người Thịnh Tam Lang cũng được hong lửa cho khô.
Hồng Đậu múc một chén cho Lạc Sanh trước, lại lần lượt múc từng chén cho đám người Thịnh Tam Lang, cuối cùng mới bưng một chén trà gừng ngon nghẻ uống.
“Hồng Đậu, ngươi còn múc thiếu một chén.” Lạc Sanh cầm chén sứ ấm nóng nhắc nhở.
“Múc thiếu? Không có mà ——” Dường như Hồng Đậu mới phát hiện Tú Nguyệt, vỗ trán một cái, “Ây da, quên mất bà bà xấu xí. Cơ mà bà bà xấu xí ngươi có tay có chân, không ngại tự mình động thủ chứ?”
Thịnh Tam Lang đang uống trà gừng không khỏi run khóe miệng.
Tiểu nha hoàn Hồng Đậu này chỉ thích hợp chống nạnh mắng chửi người, không thích hợp diễn kịch chút nào.
Quá lố lăng rồi!
Tú Nguyệt là người đã hơn ba mươi tuổi, tất nhiên sẽ không so đo cùng một tiểu cô nương, yên lặng múc một chén trà gừng ngồi ở một bên uống.
Uống một ngụm trà gừng bỏ thêm đường mật, khoé mắt Tú Nguyệt hơi ươn ướt.
Quận chúa cũng đã từng nấu trà gừng cho Vương phi, trừ thêm đường mật, quận chúa còn thích thêm một ít tiêu trắng xay, giống như chén trà gừng trước mắt này.
Lạc Sanh bỗng nhiên nhìn Tú Nguyệt một cái, hỏi: “Bà bà xấu xí có tên không?”
Tay Tú Nguyệt khựng lại, cười cười: “Lão bà tử đã một bó tuổi, lại có dáng vẻ thế này, nghe người khác gọi ta bà bà xấu xí cũng đã quen.”
Lạc Sanh lắc đầu: “Vậy không được. Nếu ngươi theo ta, bị người khác gọi như vậy, ta nghe không thuận tai.”
Tú Nguyệt rũ mắt: “Vậy xin cô nương tùy tiện ban một cái tên đi.”
Một cái tên có gì mà lo sợ, nàng ấy vĩnh viễn là đại nha hoàn Tú Nguyệt của quận chúa.
Lạc Sanh uống hết một ngụm trà gừng cuối cùng, cầm chén đưa cho Hồng Đậu: “Vậy gọi là Tú Cô đi.”