• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô nương đọc sách à.” Hồng Đậu bước nhanh đi qua, “Hai hôm nay ngài ngủ có hơi nhiều, vừa dậy đã đọc sách chẳng phải là càng mệt hơn sao.”

Khấu Nhi đánh giá sắc mặt Lạc Sanh, nhìn ra vài phần không thích hợp: “Cô nương, mặt ngài có hơi hồng, có phải là không thoải mái hay không?”

Nàng ấy nói rồi giơ tay sờ lên trán Lạc Sanh. Chạm vào cái trán nóng nóng thì không khỏi kinh hô ra tiếng: “Cô nương, ngài sốt rồi!”

Lạc Sanh đặt quyển sách ở bên cạnh, giọng nhàn nhạt: “Không sao.”

Trên người nàng còn có Dưỡng Nguyên Đan và Thối Hàn Hoàn mà Vương đại phu phối chế khi ở Kim Sa, mà hai loại thuốc này đều là Lý thần y nghiên cứu chế tạo ra.

Thối Hàn Hoàn có hiệu quả nhất với trúng gió cảm lạnh, chẳng qua cần phải đợi sốt lên rồi dùng thì hiệu quả mới tốt.

Bây giờ nàng chỉ là mới vừa nóng lên mà thôi.

Cơ thể của Lạc cô nương rất tốt, nhưng một đường bôn ba, thêm chuyện ấu đệ và Tư Nam, vậy nên làm nàng có chút không chịu nổi.

Buồn bực nghẹn ở trong lòng nên bệnh mới tới.

“Sao lại không sao chứ! Cô nương, ngài bị bệnh phải mời đại phu, sợ thầy giấu bệnh là không được đâu…” Khấu Nhi gấp đến độ xoay quanh.

Thân thể cô nương của các nàng rất tốt mà, đánh người còn rất có lực đó, sao mà đi Kim Sa một chuyến xong thân thể lại trở nên kém thế.

Khấu Nhi càng nghĩ càng sốt ruột, lại không dám tự chủ trương đi mời đại phu, chỉ đành vây quanh Lạc Sanh lẩm bẩm lầm bầm.

Lạc Sanh bỗng nhiên hiểu được nguyên nhân khi Lạc cô nương đi Kim Sa lại mang theo Hồng Đậu mà không mang theo Khấu Nhi.

Nha hoàn này lảm nhảm nhiều quá, người bình thường không chịu nổi.

“Ta có thuốc, thần y cho.” Một câu của Lạc Sanh làm Khấu Nhi ngừng lải nhải.

Hồng Đậu không hề nghi ngờ với lời Lạc Sanh nói chút nào, vội hỏi: “Thế ngài ăn* chưa?”

*Vì là thuốc dạng viên nên để là ăn nhé.

“Còn chưa phải lúc ăn. Bên ngoài có chuyện gì sao?”

Hồng Đậu đưa thiệp trình lên: “Đây là bái thiếp Khai Dương Vương phủ đưa tới, nô tỳ cảm thấy có lẽ ngài có hứng thú xem nên đã mang đến.”

Lạc Sanh nhận thiệp xong thì không lập tức mở ra mà hỏi: “Có rất nhiều phủ đưa thiệp tới à?”

“Phải ạ, đầu trâu mặt ngựa gì cũng dám đưa thiệp cho cô nương, đều bị nô tỳ từ chối rồi.”

Lạc Sanh khẽ gật đầu.

Lúc này, nàng thật sự không có tinh lực (tinh thần & sức lực) cũng không có tâm tình ứng phó quá nhiều người.

Nhưng Khai Dương Vương phủ đưa thiệp lại đây làm gì?

Lạc Sanh mở thiệp ra, trầm mặc xem xong, vẫn không tìm được nguyên nhân.

Khai Dương Vương chỉ là hẹn nàng gặp mặt một lần.

Lạc Sanh lại nghĩ tới hắc y nhân muốn đánh ngất Tú Nguyệt vào cái đêm kia.

Khai Dương Vương phụng hoàng mệnh đến điều tra Trấn Nam Vương phủ, không biết tra được cái gì rồi.

Ngược lại, bây giờ Lạc Sanh mới suy nghĩ cẩn thận vì sao lại liên tiếp ngẫu nhiên gặp được Khai Dương Vương hành trang đơn giản trên đường về. Bọn họ đi xe ngựa nên đi chậm, Khai Dương Vương có nhiệm vụ trong người cũng không thể nhanh hơn.

Nàng quyết định đi gặp Vệ Hàm một lần.

Nếu nàng đã có lòng báo thù, cho dù là Khai Dương Vương, Bình Nam Vương, thậm chí Thái Tử, bọn họ không tiếp xúc với nàng, nàng cũng phải tìm cơ hội chủ động tiếp xúc.

“Đi truyền tin đi.”

Hồng Đậu đi ra khỏi phòng, mím môi đắc ý với Khấu Nhi: “Thế nào, vẫn là ta hiểu tâm tư của cô nương nhất. Người khác có thể không gặp, Khai Dương Vương chắc chắn cô nương sẽ gặp.”

Trên đường nàng đã nhìn ra cô nương đối xử khác biệt với Khai Dương Vương, không ngờ lại cho phép đối phương nợ tiền.

Chậc chậc, dù sao cũng là nam nhân lúc trước được cô nương coi trọng ở trên đường lớn.

Lạc Sanh và Vệ Hàm hẹn gặp mặt ở một trà lâu.

Nhã thất an tĩnh, hương trà tràn ngập, cơn gió đầu mùa hạ thổi vào từ cánh cửa sổ rộng mở, làm người ta vui vẻ thoải mái.

Lúc này trạng thái của Lạc Sanh lại không tốt lắm.

Hôm nay nàng có hơi nhức đầu, cũng may trên mặt có phủ một lớp phấn giấu đi thần sắc không khoẻ.

“Không biết Vương gia hẹn gặp mặt ta là có chuyện gì?” Lạc Sanh mở miệng trước.

Giọng nói của nàng thiên về lạnh lẽo, bởi vì sốt nên giọng có hơi khàn khàn so với ngày thường, Vệ Hàm nghe vào trong tai thì cảm thấy có chút khác thường khó hiểu.

“Muốn xin Lạc cô nương giúp một việc.”

“Không biết ta có thể giúp đỡ gì cho Vương gia?” Lạc Sanh mỉm cười nhìn Vệ Hàm.

Trong lòng nàng lại yên lặng quyết định: Có là việc gì thì nàng cũng sẽ không giúp, chuyện nhỏ không tốn sức gì cũng không được.

Khai Dương Vương phụng mệnh hành sự, nói là kẻ thù của nàng thì hơi quá, nhưng bọn họ đã đứng ở lập trường trái ngược, đây là sự thật không thể thay đổi.

Nàng và hắn, có lẽ có một ngày kia sẽ chĩa đao kiếm vào nhau.

Nhìn gương mặt tươi cười dịu dàng của thiếu nữ, Vệ Hàm vứt đi những do dự trước khi đưa thiệp: “Không biết Lạc cô nương có tiện nói ra thứ gì làm Lý thần y cảm thấy hứng thú hay không. Nếu không tiện nói cụ thể là vật gì thì chỉ cho một phương hướng cũng được.”

Hắn đã trả hết toàn bộ 3500 lượng bạc, có lẽ Lạc cô nương nhìn vào việc hôm ấy hắn đã nhường thẻ số sẽ chỉ điểm một hai.

Mấy ngày tiếp xúc ngắn ngủi trên đường hồi kinh, hắn cảm thấy tuy rằng thiếu nữ trước mắt lòng dạ đen tối lại yêu tiền, nhưng là người dễ nói chuyện.

Ít nhất hắn bảo Thạch Diễm đề xuất việc ăn cơm nợ tiền, đối phương đã đồng ý vô cùng dứt khoát.

Mặt Lạc Sanh mang nụ cười mỉm nhìn Vệ Hàm, trong lòng lại cười lạnh.

Da mặt người nam nhân này không mỏng hơn nàng chút nào, chẳng qua chỉ là nhường một thẻ số, đã muốn hiệp ân báo đáp.

Lúc ấy nàng chỉ nói lấy thẻ số gán nợ, lại không phải lấy không, còn đối phương chủ động đưa ngân phiếu lại đây, đó chính là chuyện của đối phương.

Nói nữa, chẳng lẽ 3500 lượng bạc đó không lấy lãi sao?

Một tấm thẻ số làm tiền lãi, thật sự tính ra vẫn là đối phương kiếm lời.

Vệ Hàm thấy Lạc Sanh nhìn hắn cười mà không nói, nhất thời có chút không hiểu ra sao: “Vậy ý của Lạc cô nương là ——”

“Không được.” Lạc Sanh trực tiếp dứt khoát phun ra hai chữ.

Khóe miệng của Vệ Hàm hơi run một chút, nhỏ đến khó có thể phát hiện.

Không phải hắn không nghĩ tới khả năng bị cự tuyệt, đưa thiệp đến Đại đô đốc phủ chỉ là ôm suy nghĩ may mắn. Điều hắn không nghĩ tới chính là Lạc cô nương dứt khoát đồng ý ra ngoài gặp mặt như vậy, từ chối cũng dứt khoát như thế.

Nếu không phải thật sự cần thần y ra tay, hắn cũng sẽ không mặt dày ngồi ở chỗ này.

Lạc Sanh thấy trong mắt Vệ Hàm có mất mát và tự giễu, trong lòng hơi hơi có vài phần hả giận, mở miệng nói: “Nhưng nếu Vương gia nói cho ta nguyên nhân cần tìm thầy trị bệnh, có lẽ ta có thể suy xét một chút.”

Nàng không quan tâm việc riêng của người khác, nhưng biết nhiều thêm một vài chuyện của Khai Dương Vương không có gì không tốt, lỡ như có lúc nàng cần thì sao.

“Không được.” Lúc này đây, đổi lại là Vệ Hàm dứt khoát lưu loát cự tuyệt.

Lạc Sanh nghe xong thì mặt không đổi sắc, bưng chén trà nhẹ nhấp một ngụm rồi đặt lên bàn: “Nếu đã như thế, ta đây cáo từ, rất xin lỗi không giúp đỡ Vương gia được.”

Vệ Hàm nhìn thiếu nữ mang khuôn mặt trấn định mà lòng sinh ra ngờ vực.

Vì sao nàng lại cảm thấy hứng thú với việc riêng của hắn như thế?

Nghi ngờ qua đi, hắn dứt khoát hỏi ra: “Vì sao Lạc cô nương tò mò việc riêng của ta?”

Lạc Sanh suy nghĩ, cười nói: “Chắc là thấy Vương gia lớn lên tuấn mỹ?”

Vệ Hàm giật giật đuôi lông mày.

Câu trả lời này là lấy hắn ra giễu cợt hả?


Vậy cũng thôi, nhưng cái điệu không xác định đó của đối phương là có ý gì? Là muốn hắn khẳng định một chút hả?


Vệ Hàm bỗng cảm thấy lần này gặp mặt là một sai lầm, lại còn là hắn chủ động phạm phải.


Ngã một lần khôn hơn một chút, sau này nếu hắn lại nói chuyện với Lạc cô nương nữa, sẽ tự phạt đi chà bô thay Thạch Diễm.


Trong lòng tuy bực, trên mặt vẫn phải có phong độ.


Vệ Hàm mỉm cười: “Hôm nay là ta làm phiền, ta đưa Lạc cô nương ra ngoài.”


Lạc Sanh đứng dậy: “Không cần, để người khác nhìn thấy Vương gia cùng đi với ta, không tốt cho thanh danh của Vương gia.”


Nàng dứt lời thì bước đi ra ngoài, dưới chân bỗng dưng mềm nhũn, vội bám lấy mép bàn mới đứng vững lại được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK