“Đồ ngu, ai bảo ngươi bỏ chuyện ở Kim Lăng lại rồi chạy về kinh thành?”
“Ta bị đâm thì thế nào, ngươi trở lại kinh thành thì hữu dụng hả? Thần y là ngươi mời đến được à?”
“Mơ màng hồ đồ chạy về tới còn chưa tính, thế mà không biết dặn dò thủ hạ để bụng thêm chuyện của nghĩa muội, nghĩa đệ ngươi hả? Kết quả làm nghĩa muội của ngươi không có lấy một người âm thầm bảo vệ, cứ như vậy mà trở lại, ngươi có biết nghĩa muội của ngươi trên đường vào kinh còn gặp sơn phỉ không!”
Vân Động thành thành thật thật cúi đầu nhận dạy dỗ, trong lòng sinh ra mấy phần cảm kích với Lạc Sanh mà chính mình cũng chưa ý thức được: Nghĩa phụ mới biết tam cô nương gặp sơn phỉ đã tức thành như vậy, nếu như biết còn gặp đuổi giết ——
Suy nghĩ một chút đến hậu quả, liền không rét mà run.
“Lão ngũ, ngươi quá làm ta thất vọng rồi.” Lạc đại đô đốc thống khoái mắng một hồi, cuối cùng tổng kết một câu.
“Là hài nhi không tốt, làm cho nghĩa muội rơi vào hiểm địa, xin nghĩa phụ trách phạt.”
“Trách phạt đương nhiên sẽ có, nhưng bây giờ có chuyện cần ngươi đi làm.”
Vân Động ôm quyền: “Xin nghĩa phụ phân phó.”
Lạc đại đô đốc nhìn về những bông hoa lan nở rộ bên cửa sổ, ngữ khí lạnh băng: “Mang một đội người, phối hợp với quan phủ địa phương, một lưới bắt hết sơn phỉ ven đường từ Kim Sa đến kinh thành!”
“Vâng.” Vân Động lĩnh mệnh mà đi.
Cơn giận của Lạc đại đô đốc hơi giảm xuống, phân phó hạ nhân đem một tráp ngân phiếu đưa đến Nhàn Vân Uyển, cũng chính là chỗ ở của Lạc Sanh.
Số tiền Sanh Nhi mất cho Khai Dương Vương nơi đó, ông trợ cấp một chút vậy.
Nghĩ vậy, Lạc đại đô đốc lại bắt đầu lắc đầu.
Thật không nghĩ tới Khai Dương Vương nghèo như vậy, làm mất uy danh danh chấn thiên hạ.
Sau khi Lạc đại đô đốc rời khỏi Nhàn Vân Uyển, Thịnh Tam Lang liền chạy tới thăm biểu muội.
“Biểu muội, muội đã khoẻ hơn chưa? Ở trên phố ta nhìn thấy mấy cái tượng bằng bột này được nặn rất đẹp, nên mang hai cái về cho muội.” Thịnh Tam Lang đưa một cặp tượng nặn bằng bột qua.
Là một đôi thỏ ngọc rất sống động.
Thịnh Tam Lang vốn không dám lên phố.
Kinh thành không thể so với dân phong thuần phác như Kim Sa, không may có quý nữ coi hắn thanh trai lơ rồi cướp về nhà thì biết làm sao?
Có thể bị cô phụ và những di nương kia hiểu lầm, có thể thấy được hắn vẫn có nguy hiểm này.
Nhưng mà cả ngày ở trong Đại đô đốc phủ mãi cũng rất nhàm chán.
Trong phủ đều là nữ hài tử, đừng nói không thân, ngay cả quen thuộc cũng không tiện cả ngày pha trộn ở bên nhau, lỡ như kinh thành có đồ ăn ngon thì sao?
Gặp được thứ đồ chơi hay hay còn có thể mua về dỗ cho biểu muội vui vẻ.
Suy nghĩ một chút đến túi tiền, Thịnh Tam Lang lại có chút phát sầu.
Có câu nói ở nhà thế nào cũng được nhưng ra đường phải rủng rỉnh, khi ra cửa mẫu thân đã cho hắn không ít tiền, nhưng hôm nay dạo một vòng mới biết được đồ ở kinh thành đắt hơn.
Phải tiêu tiết kiệm một chút, nếu không, không có tiền trở về thì làm sao đây?
Nghĩ đến đồ ăn của một nhà tửu lâu làm ăn cũng khá rực rỡ, Thịnh Tam Lang thở dài.
Có đắt nữa, cũng không bằng đồ ăn biểu muội làm.
Lạc Sanh xoay tượng tạo thành một đôi thỏ ngọc, lộ ra nụ cười nhạt: “Rất thú vị.”
Lúc này Hồng Đậu bước nhanh đến, trong tay bê một cái hộp gỗ nhỏ tinh xảo: “Cô nương, Đại đô đốc đưa đồ tới cho ngài.”
“Mở ra đi.”. Truyện Nữ Phụ
Hồng Đậu mở hộp gỗ ra, nhấp miệng nói: “Cô nương, là một tráp ngân phiếu.”
Thịnh Tam Lang chỉ nhìn sơ qua một cái, ánh mắt liền chăm chăm vào.
Một tráp tràn đầy ngân phiếu, tờ đặt ở trên cùng là một trăm lượng, đây… đây là bao nhiêu tiền!
Ánh mắt Thịnh Tam Lang đăm đăm nhìn về phía Lạc Sanh.
Vẻ mặt Lạc Sanh lãnh đạm: “Thu hồi lại đi.”
Thịnh Tam Lang ngơ ngác nhìn về phía Hồng Đậu.
Thần sắc tiểu nha hoàn cũng vô cùng bình tĩnh: “Nô tỳ nhớ là cái rương bỏ ngân phiếu lúc trước đã đầy, nếu không bỏ tráp ngân phiếu này vào cái hòm ở trong cùng đi.”
Lạc Sanh không chút để ý gật gật đầu.
Thịnh Tam Lang giơ tay che ngực, ngực hơi đau đấy.
Hắn còn không bằng một tiểu nha hoàn kiến thức rộng rãi, thậm chí từ trên mặt Hồng Đậu, hắn thấy được biểu cảm không kiên nhẫn xử trí một tráp ngân phiếu này!
Chịu đủ đả kích xong, Thịnh Tam Lang nện bước nặng nề rời đi.
Lạc Sanh đẩy cửa ra, chầm chậm dạo bước ở trong viện, chờ đến khi sự mệt mỏi trên người tan gần hết, mới ngồi xuống ghế đá dưới tàng cây.
Khấu Nhi đứng ở một bên nhẹ nhàng quạt, có một tiểu nha hoàn khác nghiêm túc bóc hạt thông.
Lạc Sanh phân phó Hồng Đậu: “ Gọi hai trai lơ kia tới đây đi.”
Lạc cô nương không chỉ dưỡng một trai lơ, mà là ba người, nếu tinh thần đã tốt hơn, cũng nên xử lý một chút cục diện rối rắm này.
Hồng Đậu đi gọi người, Lạc Sanh thì ngồi ở dưới tàng cây chờ, ném từng viên hạt thông vào trong miệng.
Không lâu sau, Hồng Đậu đưa hai thiếu niên xuyên qua cửa nguyệt lượng đi vào.
Lạc Sanh bình tĩnh nhìn qua.
Thiếu niên đi ở phía trước nhìn có vẻ mười tám mười chín tuổi, có một đôi mắt đào hoa, giơ tay nhấc chân đều lộ ra sự ưu nhã, không biết còn tưởng rằng là quý công tử trong phủ nào đó.
Đi ở phía sau nhìn thế nhưng lại là một thiếu niên gần bằng tuổi Lạc Thần, khi đi tới vẫn luôn cúi đầu, biểu tình sợ hãi.
Lạc Sanh không khỏi trầm mặc.
Trẻ nhỏ như vậy cũng có thể mang về nhà làm trai lơ, so sánh với Lạc cô nương, là nàng thua.
Không đúng, ngay cả tư cách để so nàng cũng không có.
Khi còn là quận chúa, nàng lưu luyến phòng bếp cũng sẽ bị mẫu phi than một tiếng không ra gì, chứ đừng nói đến dưỡng trai lơ.
Dù nàng và Vệ Khương là thanh mai trúc mã đã sớm đính hôn, cũng chưa bao giờ có bất cứ cử chỉ gì vượt qua, mãi đến ngày đại hôn ngay cả đầu ngón tay cũng chưa từng chạm.
Lạc cô nương sống đến mười lăm tuổi, nàng sống mười bảy năm.
Bàn về sự ưu việt, nàng không bằng một phần của Lạc cô nương, nhưng nói về sự đầy đủ, nàng tự tin không thua.
Phụ vương và mẫu phi rất ân ái, cũng rất thương nàng.
Dù mẫu phi có cảm thấy nàng có chút cách làm không phù hợp với thân phận quận chúa, nhưng đại đa số thời điểm nàng đều có thể theo tâm ý của mình.
Hai vị tỷ tỷ gả xa vẫn sẽ đưa quà tặng đúng hạn trong ngày lễ, thư từ qua lại, tình nghĩa tỷ muội chưa bao giờ xa rời.
Đến khi ấu đệ sinh ra, Trấn Nam Vương phủ có người kế tục, người một nhà lại càng viên mãn.
Bởi vì viên mãn, sau khi mất đi mới làm nàng đau đến tận xương, đau đớn muốn chết.
Mỗi một ngày sau khi tỉnh lại, đặc biệt là biết rằng ấu đệ vốn cho rằng đã may mắn chạy trốn, thật ra ở đã bị ngã chết trong đêm ấy, nàng không thể không đâm chủy thủ vào ngực Tư Nam, mỗi một lần hít thở cũng là đau.
Lạc Sanh xuất thần một lúc lâu, thiếu niên lớn tuổi hơn nhướng mày cười: “Cô nương đi ra ngoài lâu như vậy, là nhớ ta rồi sao?”
Đôi mắt đào hoa kia hơi gợn sóng, như vậy nhìn qua tựa như một hồ chứa đầy tình ý.
Lạc Sanh thu hồi suy nghĩ, khôi phục thần sắc đạm mạc.
“Ta nhớ ngươi là Trường Nhạc công chúa đưa tới nhỉ?” Nàng nhìn thiếu niên lang phong tư tuyệt diễm hỏi.
Thiếu niên có chút không rõ vì sao Lạc Sanh lại hỏi như vậy, thấp giọng đáp vâng.
“Ta không dưỡng trai lơ. Ngươi đến đâu, thì về nơi đó đi.”
Thiếu niên sửng sốt, sắc mặt dần dần trở nên tái nhợt: “Cô nương muốn đuổi ta đi ư?”
Lạc Sanh khựng lại một chút.
Thì ra vị này là cam tâm tình nguyện.
“Tư Nam làm phụ thân ta bị thương, sau này ta không có hứng thú dưỡng trai lơ nữa. Chỉ là vật quy nguyên chủ, không nói rằng đuổi ngươi đi.”
Thiếu niên cười thảm: “Đồ công chúa đã tặng ra ngoài cũng sẽ không thu lại, lễ vật bị trả về chỉ có một kết quả là bị hủy đi. Minh Chúc chỉ có một mệnh tiện, mong rằng cô nương thương tiếc.”
Lạc Sanh giơ tay xoa xoa giữa mày.
Đây là còn không quay về?
Nàng chuyển ánh mắt, nhìn về phía thiếu niên chỉ tầm mười ba mười bốn.
Tiểu thiếu niên cũng sắp khóc: “Nếu như cô nương không cần ta, Đại Bạch biết làm sao đây?”
Đại Bạch lại là ai!