Giờ phút này Lạc phủ đang náo nhiệt.
Lý thần y vào phòng của Lạc đại đô đốc thì đuổi tất cả mọi người bao gồm cả Lạc Sanh ở bên trong đi ra ngoài, đã ở bên trong một thời gian rồi.
Trên hành lang có một loạt di nương đang đứng, trong viện thì có một loạt nghĩa tử đứng, thần sắc người nào cũng khẩn trương.
“Sao thần y còn chưa ra thế?” Một phụ nhân mặc áo ngoài màu đinh hương thăm dò nhìn vào bên trong, đương nhiên chỉ nhìn thấy hoa văn khắc trên ván cửa.
Một vị phụ nhân khí chất đoan trang nhíu mày nói: “Tình huống của lão gia nghiêm trọng như vậy, khẳng định thần y sẽ không nhanh ra đâu, lục muội không nên gấp gáp.”
Lục di nương nhìn trái nhìn phải một cái, hạ giọng nói: “Tam tỷ, tỷ nói xem thần y có lấy kim đâm lão gia của chúng ta hay không nhỉ?”
“Cái gì?” Tam di nương ngẩn ra.
Lục di nương xoắn khăn tay, vẻ mặt lo lắng: “Tỷ nghĩ xem, căn bản thần y không muốn chữa bệnh cho lão gia nhà chúng ta, lại khuất phục dưới sự uy hiếp của cô nương nên đến khám bệnh tại nhà, bây giờ không ai nhìn chằm chằm, lỡ như ——”
“Lục muội, đừng vội nói bậy!” Không biết Đại di nương đứng ở phía sau lục di nương từ khi nào, nghe lục di nương càng nói càng không ra gì, lạnh mặt quát lớn.
Lục di nương phẩy khăn: “Đại tỷ, không phải là ta lo lắng thôi sao.”
“Nếu muội lo lắng, không bằng đi hỏi cô nương.”
Lục di nương sợ tới mức không phẩy khăn tay nữa, nhất thời thành miệng hũ nút.
Cho bà ta một vạn cái lá gan cũng không dám đi hỏi cô nương đâu, khi cô nương tám tuổi đã từng phạt bà ta quỳ bàn tính.
So sánh với những người thấp thỏm ở đây, Lạc Sanh trấn định hơn nhiều, lẳng lặng ngồi dưới bóng cây ở trong viện uống trà.
“Biểu muội đừng lo lắng, thần y diệu thủ hồi xuân, nhất định sẽ chữa khỏi cho cô phụ.” Thịnh Tam Lang đứng ở một bên khuyên.
Lạc Sanh khẽ gật đầu: “Ta không lo lắng.”
Nàng đã làm hết sức, còn lại thì giao cho vận khí, dù gì Lý thần y cũng không phải thần tiên thật sự, nếu điện Diêm Vương không nhận lấy Lạc đại đô đốc, vậy cũng không thể làm gì.
Đương nhiên, nếu Lý thần y bước ra tuyên cáo Lạc đại đô đốc không thể trị được, nàng sẽ dựa vào cơ hội đưa Lý thần y ra cửa trực tiếp chạy lấy người, để tránh cây đại thụ Lạc đại đô đốc này vừa ngã thì sẽ đối mặt với vận mệnh không biết sẽ ra sao.
Lạc Sanh không dấu vết đảo qua những người trong viện, rũ đôi mắt xuống.
Nói nàng lương bạc cũng được, vô tình cũng được, nếu không cứu Lạc đại đô đốc lại được, xác thật là nàng không có sức lực gánh theo vận mệnh của những người này, nhiều nhất là tìm cơ hội giúp đỡ một chút cho Lạc Thần xa ở Kim Sa.
Nghĩ đến thiếu niên mạnh miệng mềm lòng kia, trong lòng Lạc Sanh sinh ra vài phần mềm mại hiếm có.
Toàn bộ chủ tử của Lạc phủ đều canh giữ ở chỗ Lạc đại đô đốc, người gác cổng nghe được Thạch Diệc tự báo gia môn thì sửng sốt hồi lâu mới mời người vào rồi chạy nhanh vào bên trong truyền tin.
“Người của Khai Dương Vương phủ?” Hồng Đậu nhận được tin thì hoài nghi rồi đi qua.
“Đây là Vương gia mệnh ti chức đưa tới.” Thạch Diệc quy quy củ củ đưa một cái hộp gỗ nho nhỏ qua.
Hồng Đậu duỗi tay nhận lấy hộp gỗ, mở ra vừa nhìn xong thì không khỏi ô một tiếng: “Không phải cô nương nói trừ nợ rồi à?”
Thạch Diệc cũng không biết lời Hồng Đậu nói có ý gì, chỉ nói: “Vương gia sai đưa tới, mong Lạc cô nương nhận lấy.”
“Nhận thì nhận, tuy cô nương của chúng ta không thiếu tiền, nhưng cũng sẽ không ghét bỏ nha.” Khoé miệng Hồng Đậu nhếch lên, thấy Thạch Diệc vẫn là một khuôn mặt đơ, không khỏi trợn trắng mắt, “Sao, chủ tử nhà các ngươi cũng không đau lòng mà ngươi đau lòng à?”
Thạch Diệc giật mình.
Có phải nha hoàn này làm như quen thuộc lắm hay không?
Xưa nay Thạch Diệc ít nói, tuy cảm giác nha hoàn bên cạnh Lạc cô nương có chút cổ quái vẫn không nhiều lời, ôm quyền nói: “Cáo từ.”
Hồng Đậu càng buồn bực, lầm bầm nói: “Thật là Hoàng Thượng không vội thái giám đã gấp, lại không phải đưa tiền của ngươi, ngươi bày cái mặt gì không biết?”
Thạch Diệc giật giật đuôi lông mày, rất muốn nói cho tiểu nha hoàn biết câu “Hoàng Thượng không vội thái giám đã gấp” không phải dùng như vậy, cuối cùng vẫn từ bỏ, chắp tay xoay người đi ra ngoài.
“Thùng cơm này có chút kỳ quái ——” Hồng Đậu lẩm bẩm.
Thạch Diệc dừng bước chân, xoay người lại, mặt không cảm xúc nói: “Xin lỗi, ta không quen biết gì với đại tỷ, thùng cơm mà đại tỷ nói chắc là tam ca của ta.”
Cái khác cũng thôi, nhưng hắn không muốn đội cái danh “Thùng cơm” này cho huynh trưởng.
Bị một tiểu nha hoàn gọi là thùng cơm, tam ca thật đúng là ghê gớm. Là cơm của vương phủ không thơm, hay là lương tháng quá ít không ra tiệm ăn được?
Mãi đến khi Thạch Diệc rời đi, Hồng Đậu mới hoàn hồn.
“Tam ca?” Hồng Đậu bĩu môi.
Quả nhiên nam nhân đều không phải thứ tốt, mới qua bao lâu đâu, vậy mà đã không thừa nhận việc liếm cái tô sạch đến mức có thể làm gương soi.
Trở lại trong viện, Hồng Đậu bước nhanh đến bên cạnh Lạc Sanh, nhỏ giọng nói: “Cô nương, Khai Dương Vương đưa bạc tới cho ngài.”
Lạc Sanh nhếch đuôi lông mày lên.
Đây là bị hành động nàng xin nhường thẻ số dọa tới à, được miễn nợ cũng vẫn muốn trả lại?
Thật đúng là cẩn thận.
“Cất đi.” Lạc Sanh không để bụng phân phó một câu.
Bình Lật nhìn thoáng qua phía Lạc Sanh bên này, như suy tư gì.
Hình như hắn ta nghe được ba chữ “Khai Dương Vương”, không biết có phải nghe lầm hay không.
Lúc này cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Lý thần y đi ra.
Đám di nương đứng trên hành lang kia lập tức nhào lên, mồm năm miệng mười hỏi: “Thần y, lão gia nhà chúng ta thế nào rồi?”
Bị một đám phụ nhân vây quanh, sắc mặt Lý thần y biến thành màu đen trong nháy mắt.
Một tiếng ho nhẹ vang lên, các di nương lập tức nghiêm mặt lại lui về chỗ cũ, động tác nhanh chóng làm người xem trố mắt.
Lạc Sanh đã đi tới: “Thần y, không biết hiện tại tình huống của phụ thân ta như thế nào rồi?”
Tính thời gian, Lý thần y đã ở bên trong hơn một canh giờ.
“Trong vòng một canh giờ có thể tỉnh lại.” Lý thần y nhàn nhạt nói.
“Thật ư?” Mấy giọng nói cùng vang lên.
Lý thần y lười để ý người không liên quan, xụ mặt đi về phía cửa.
Bình Lật ôm quyền với Lý thần y: “Còn xin thần y dừng bước.”
“Bảo lão phu dừng bước làm cái gì?”
“Thương thế của nghĩa phụ nghiêm trọng, thần y có thể chờ nghĩa phụ tỉnh lại rồi hẵng rời đi hay không?”
Lý thần y nhíu mày: “Ngươi không tin lời lão phu?”
Bình Lật vội nói: “Tiểu tử không dám nghi ngờ thần y. Chỉ là thương thế của nghĩa phụ khá nặng, sau khi tỉnh lại vẫn cần điều trị cẩn thận ——”
Lý thần y không kiên nhẫn ngắt lời hắn ta nói: “Việc còn lại đại phu nào cũng có thể làm.”
Nói đến đây, Lý thần y nhìn lướt qua mọi người một lượt, cuối cùng dừng ở trên mặt Lạc Sanh, cảnh cáo nói: “Chỉ một lần này, sau này người của Lạc phủ đừng đến cửa nhà lão phu nữa.”
Trên mặt Lạc Sanh không có chút không vui nào, nhẹ nhàng thi lễ với Lý thần y: “Thần y đi thong thả.”
Lý thần y hừ lạnh một tiếng, bước đi không quay đầu lại.
“Lão nhân này thật là ——”
“Hồng Đậu, không được vô lễ.” Lạc Sanh mắng Hồng Đậu một câu, bước đi vào trong phòng.
Trong chớp mắt cả phòng bị chen đầy, nôn nóng bất an chờ Lạc đại đô đốc thức tỉnh.
Thời gian trôi qua từng chút, cuối cùng nam tử trung niên nằm trên giường cũng mở mắt.
“Người tỉnh rồi.” Lạc Sanh mở miệng trước.
Sau khi nàng mở miệng, ba người Lạc Anh đồng thời lên tiếng: “Phụ thân.”
“Nghĩa phụ, ngài cảm thấy thế nào?” Đám người Bình Lật mang vẻ mặt quan tâm.
Các di nương: “Hu hu hu, lão gia cũng tỉnh rồi.”
Lạc đại đô đốc nhìn người này, nhìn người kia, bởi vì hôn mê đã lâu nên đầu óc vẫn mơ hồ, sau cùng nhìn thấy Thịnh Tam Lang trẻ tuổi tuấn lãng.