• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Lạc Sanh sáng ngời: “Lý thần y? Chính là vị Lý thần y có thể làm người chết sống lại, làm thịt mọc ra từ xương trắng?”

Lạc Nguyệt không nhịn được hừ nhẹ: “Đến Lý thần y cũng không biết là người nào, còn phải hỏi nhiều như vậy ——”

Lạc Sanh đột nhiên nhìn về phía nàng ta, thần sắc nghiêm khắc: “Người lớn nói chuyện, đừng có xen mồm!”

Lạc Nguyệt không phục lẩm bẩm: “Ngươi mới chỉ lớn hơn ta một tuổi ——”

“Ta đã cập kê, mà ngươi còn chưa trưởng thành.” Giọng Lạc Sanh lãnh đạm, lại một tiễn trúng đích.

Lạc Nguyệt nhất thời không biết nói gì nữa, trong mắt hiện lên tuyệt vọng.

Không phải ảo giác của nàng ta, Lạc Sanh thật sự đã thay đổi, mồm mép trở nên vừa nhanh nhẹn lại vừa hung dữ.

Những ngày sau này phải sống thế nào đây?

Lạc Sanh không hề để ý tới Lạc Nguyệt, nhìn về phía Bình Lật.

Bình Lật gật đầu: “Đúng là vị Lý thần y ấy.”

Ngay cả Vương thái y cũng không nhịn được nói: “Trên đời này trừ Lý thần y, còn ai có thể đảm đương danh thần y chứ?”

Môi Lạc Sanh chậm rãi nở một nụ cười.

Đúng vậy, trên đời này trừ Lý thần y, còn ai có thể đảm đương danh thần y?

Mười hai năm trước như thế, mười hai năm sau cũng như thế.



Mà Lý thần y có thể kéo người từ quỷ môn quan trở về thế mà lại ở kinh giao, đây có phải là một chút thương hại khó có được của trời cao với nàng hay không, để nàng sau này không cần đi con đường gian nan như vậy?

Lạc Sanh mỉm cười hỏi Bình Lật: “Một khi đã như vậy, vì sao không mời Lý thần y cứu phụ thân ta?”

Lời này vừa nói ra, cả căn phòng đột nhiên chìm vào sự trầm mặc kỳ quái.

Lạc Sanh nhạy bén, lập tức ý thức được sự kỳ quặc trong đó.

Là nàng nghe nói Lý thần y còn ở nhân thế đã quá mức kích động, thế nhưng đã xem nhẹ một sự thật rõ ràng: Nếu có thể mời Lý thần y mời đến chẩn trị cho Lạc đại đô đốc, cần gì phải chờ tới bây giờ?

Lạc Sanh nghĩ như vậy, trên mặt lại không lộ thanh sắc: “Sao đại ca không nói lời nào?”

Bình Lật hơi mím môi mỏng, nhất thời không mở miệng.

Giọng nói nhẹ nhàng của nhị cô nương Lạc Tình vang lên: “Tam muội đến Kim Sa nên không biết, vị Lý thần y này đầu năm nay mới đến kinh thành, vô cùng khó thân cận, mỗi ngày nhiều nhất chỉ chẩn trị cho ba người. Mà thần y lựa chọn người bệnh có điều kiện, yêu cầu đối phương lấy ra vật khiến ông ấy cảm thấy hứng thú. Nếu không lấy ra được, cho dù đối phương có thân phận gì cũng sẽ không để ý tới…”

Lạc Sanh lẳng lặng nghe, có thêm một chút hiểu biết về quan hệ của Lạc Tình và Bình Lật.

Vị nhị cô nương này cho nàng cảm giác dịu dàng ít nói, lại lên tiếng giải vây khi Bình Lật cảm thấy khó xử, có thể thấy được quan hệ của hai người thân thiết, hoặc là Lạc Tình đơn phương đối xử tốt với Bình Lật.

Đương nhiên, điều này không liên quan gì đến nàng, chỉ là nàng không có ký ức của Lạc cô nương, cần phải làm rõ ràng một vài tình huống.

“Thứ gì có thể làm Lý thần y cảm thấy hứng thú?”

Lạc Tình cười khổ: “Không ai có thể biết được đến tột cùng Lý thần y cảm thấy hứng thú với cái gì. Lý thần y từng nhận lấy hai cây san hô đỏ Ninh Quốc Công phủ đưa tới rồi chẩn trị cho Ninh Quốc Công lão phu nhân, cũng từng nhận lấy heo con mà một thợ giết heo đưa tới, nhưng cũng có người đưa tới thứ đáng giá hơn nhiều lại bị cự tuyệt ngoài cửa. Căn bản không có dấu vết để tìm hiểu sở thích của Lý thần y.”

Lạc Sanh nhíu mày: “Đại đô đốc phủ của chúng ta to như vậy lại không có một thứ có thể làm Lý thần y cảm thấy hứng thú à? Hay là các nghĩa huynh không thử mấy lần?”

“Tam muội, muội hiểu lầm rồi, không phải là các nghĩa huynh không để bụng, là… là Lý thần y phát ngôn bừa bãi, cho dù phủ chúng ta đưa thứ gì qua, ông ta cũng đều không trị liệu cho phụ thân.”

Lạc Sanh hơi kinh ngạc: “Đây là vì sao?”

Lạc Tình lắc đầu: “Không biết.”

Đâu chỉ Lạc phủ không biết, bây giờ toàn bộ kinh thành đều đang tò mò Lạc đại đô đốc đắc tội thần tiên Lý thần y hồi nào.

Lạc Sanh trầm mặc một lát, lại nhìn về phía Bình Lật lần nữa: “Phụ thân ta là nhất phẩm Đại đô đốc, lĩnh hàm Thái Bảo của Thái Tử, chưởng quản Cẩm Lân Vệ, Lý thần y không sợ sao?”

Mọi người không khỏi giật khóe miệng.



Căn bản Lạc Sanh không thay đổi, gặp chuyện thì điều đầu tiên nghĩ đến vẫn là cầm quyền thế áp người.

Đám người Bình Lật còn đang trầm mặc, Vương thái y lại như bị vũ nhục bắt đầu kích động, vừa chắp tay vừa nói: “Lý thần y có kim bài tiên hoàng ngự tứ, ngay cả Hoàng Thượng cũng khách khách khí khí với lão nhân gia ông ấy, chưa từng miễn cưỡng chút nào, nhân vật thần tiên như vậy có gì để sợ?”

Lão thái y tức giận trừng mắt nhìn Lạc Sanh, giống như nhìn một khối đá cứng ngu hết phần người khác.

Thế mà lại cầm quyền thế uy hiếp Lý thần y, quả nhiên Lạc cô nương này cũng như dòng dõi Lạc phủ, nông cạn, vô tri, buồn cười!

Đối với sự phẫn nộ tột đỉnh của lão thái y, Lạc Sanh rất là hiểu.

Mười hai năm trước Lý thần y chính là thần tiên trong giới y học, được y giả trong thiên hạ tôn sùng là Tổ sư gia, mà nay danh dự càng to lớn.

“Nói cách khác, chỉ cần Lý thần y không muốn, sẽ không có cách nào?”

Bình Lật cười khổ: “Là như thế này. Ta và các vị nghĩa huynh khác của muội đều từng đi bái phỏng Lý thần y, lại bị cự tuyệt ngoài cửa.”

“Ta sẽ đi thử một lần.”

Lạc Sanh bình tĩnh nói ra lời này, mọi người nghe xong sắc mặt nhất thời biến thành năm màu.

“Tam muội muội ——” đón nhận đôi mắt đen nhánh của thiếu nữ, Bình Lật vội sửa lại miệng, “Tam cô nương, muội vẫn nên ở bên nghĩa phụ nhiều hơn đi, chúng ta lại nghĩ cách khác.”

Sắc mặt Lạc Sanh nghiêm lại: “Đại ca còn có thể nghĩ ra cách khác à?”

Bình Lật mấp máy môi, đột nhiên phát hiện vấn đề này không dễ trả lời.

Nghĩa muội này quá khó chơi, nếu hắn ta nói còn có cách, không chừng nàng sẽ lập tức chỉ trích hắn ta không đủ tận tâm với nghĩa phụ, hắn ta không gánh nổi lời lên án ấy.

Huống chi, căn bản không có cách nào khác.

“Không có cách nào khác còn ngăn cản ta ——” thiếu nữ nhíu mày, đôi mắt đen như mực lộ ra sắc bén, “Vậy chính là đại ca khinh thường ta, cho rằng ta không làm được?”

Bình Lật bất đắc dĩ: “Tam cô nương, không phải ta có ý này.”

Lạc Tình không nhịn được khuyên nhủ: “Tam muội, đại ca là ý tốt ——”

“Nhị tỷ cảm thấy nghĩa huynh ngăn cản ta cứu phụ thân là ý tốt?” Lạc Sanh bình tĩnh hỏi lại.



Một hồi đuổi giết kia, chỉ sợ cũng là người trong Cẩm Lân Vệ giở trò quỷ, nàng không ngốc đến mức ai nói lời hòa khí thì sẽ coi người đó là người tốt.

Năm vị nghĩa huynh, Bình Lật và Vân Động ở đây, còn ba vị không có mặt, nàng không tin nổi một người nào.

Mà lúc này, hành động của Lạc Tình ở trong mắt Lạc Sanh chính là kéo chân sau.

“Tam tỷ, ngươi đây là cưỡng từ đoạt lí!” Lạc Nguyệt thấy Lạc Tình bị nhục, không nhịn được nói theo.

Ánh mắt sắc bén của Lạc Sanh đảo qua ba tỷ muội: “Vậy các ngươi thì sao, có từng đi mời Lý thần y?”

Cả mắt Lạc Tình đầy kinh ngạc: “Đã có các nghĩa huynh ra mặt ——”

Lạc Sanh không chút khách khí ngắt lời Lạc Tình nói: “Nghĩa huynh là nghĩa huynh, chúng ta là chúng ta. Đừng quên, chúng ta mới là nữ nhi ruột thịt của phụ thân.”


Lời này rất bén nhọn, càng có vẻ như vị Lạc cô nương khoa trương ương ngạnh này sau khi trở về từ Kim Sa vẫn hùng hổ doạ người như thế.


Mà Lạc Sanh cũng không để ý cái nhìn của người khác như thế nào.


Nàng thấy may mắn khi Lạc cô nương sống tùy ý như vậy, để nàng không cần bó tay bó chân làm một vài việc.


Nếu nàng trở nên thông tình đạt lý, vậy mới là ngớ ngẩn.


“Ngày mai ta sẽ đi mời Lý thần y trị liệu cho phụ thân. Các ngươi muốn cùng đi hay không, hôm nay hãy nghĩ cho kỹ.” Lạc Sanh nói xong lời này, bước đi về phía cửa.


Nàng đi qua tỷ muội Lạc Anh ngây ra như phỗng, đi qua hai vị nghĩa huynh đang đờ cả người, lại đi qua Vương thái y thẫn thờ, đi qua Thịnh Tam Lang cũng đang đực người ra thì duỗi tay kéo một cái.


Lúc này nàng mới có sự mềm mại của thiếu nữ: “Biểu ca, đi thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK