Lạc Sanh đứng không động đậy: “Không cần tứ ca đi cùng ta, có Ngũ ca là đủ rồi.”
Vân Động kinh ngạc nhìn nàng một cái, vẻ mặt của Tề Tứ càng cổ quái hơn.
“Không phải hai bọn họ cùng đi với tam cô nương thì càng tốt hơn ư?” Bình Lật dùng giọng ôn hòa hỏi.
Lạc Sanh nhìn Tề Tứ một cái, giọng điệu rất là tùy ý: “Ồ, ta không thích tứ ca đi cùng.”
Chẳng qua nàng chỉ đi dạo nhà ngục một chút, Bình Lật còn muốn sai Tề Tứ nhìn chằm chằm, thật sự khó chịu.
Nàng cảm thấy khó chịu thì tất nhiên có thể từ chối, ai bảo nàng là Lạc cô nương chứ.
Sắc mặt Tề Tứ vặn vẹo, suýt nữa bộc phát lửa giận trong lòng ra.
Lạc Sanh mỉm cười nhàn nhạt.
Có bản lĩnh thi phát giận đi, không bản lĩnh thì nghẹn trở về.
Tề Tứ vẫn là thức thời nghẹn trở về: “Vậy để Ngũ đệ cùng đi với tam cô nương đi, ta không làm người khác ngại nữa.”
Lạc Sanh mỉm cười gật đầu: “Nếu Tứ ca vẫn luôn như vậy thì sẽ không bị ghét.”
Tề Tứ: “……” Thật muốn bóp chết nha đầu này.
“Ngũ ca, chúng ta đi thôi.” Lạc Sanh thấy Vân Động còn đang ngẩn người, thúc giục một câu.
“À, được.” Vân Động ôm tâm tình vô cùng phức tạp gật đầu.
Thấy Lạc Sanh muốn đi, Thịnh Tam Lang vội vàng hỏi: “Biểu muội, ta thì sao?”
Ở Đại đô đốc phủ hắn cũng chỉ quen mỗi biểu muội, nhưng sáng nay biểu muội ra ngoài đã để hắn ở nhà, bây giờ ra cửa lại bỏ hắn ở lại, thật là làm người ta thương cảm.
Bình Lật cổ quái nhìn Thịnh Tam Lang một cái.
Sao cả người tiểu tử ngốc này lại tỏa ra hơi thở của oán phụ phòng không gối chiếc nồng đậm thế nhỉ?
Bình Lật nghĩ như vậy lại nhìn Vân Động một cái.
Niềm vui mới? Tình cũ?
Tam cô nương đây là mất một tên trai lơ, muốn chọn một kẻ bù vào từ hai người này?
Lạc Sanh cười trấn an Thịnh Tam Lang: “Biểu ca vẫn nên ở nhà chăm sóc phụ thân thay ta đi, chờ ta rảnh rỗi sẽ làm đồ ăn cho huynh.”
Tròng mắt Thịnh Tam Lang có thần thái hơn nhiều, hắn gật đầu như gà mổ thóc: “Biểu muội yên tâm ra ngoài, ta sẽ chăm sóc cho cô phụ thật tốt!”
Mọi người đồng thời trầm mặc.
Người phương nam… đều dễ dàng thỏa mãn như vậy sao?
Hồng Đậu ở một bên chống nạnh cười lạnh.
Những người này hiểu cái cái gì, chờ bọn họ hưởng được đồ ăn cô nương làm —— phi phi, dựa vào cái gì mà cho bọn họ ăn đồ ăn cô nương làm chứ, người một nhà còn chưa đủ ăn kìa.
Lạc Sanh cùng Vân Động rời khỏi Đại đô đốc phủ.
Trong lòng Vân Động vẫn luôn phỏng đoán tâm tư của vị hòn ngọc quý trên tay nghĩa phụ này, nhưng lại không nhịn được mà nghĩ đến hướng trai lơ.
Hắn ta cũng không muốn như vậy, nhưng tam cô nương nói không thích tứ ca đi cùng, lại trực tiếp chọn hắn ta…
Khi xưa, tam cô nương đều dùng cằm nói chuyện với hắn ta.
“Ngũ ca suy nghĩ gì vậy?” Lạc Sanh đột nhiên nghiêng đầu, khẽ hếch cằm nhìn hắn.
Tầm mắt của Vân Động rơi xuống cái cằm trắng nõn nhỏ nhắn mềm mại kia, lập tức an tâm.
“Suy nghĩ may mắn có tam cô nương mời thần y tới nghĩa phụ mới có thể tỉnh lại.”
Lạc Sanh mím môi: “Vậy Ngũ ca có thể nói cho ta biết, nguyên nhân chân chính Tư Nam ám sát phụ thân ta không?”
Vân Động bỗng nhiên dừng lại: “Tam cô nương có ý gì?”
Lạc Sanh làm như không có việc gì bước về phía trước: “Một vấn đề nhỏ, Ngũ ca cần gì phản ứng lớn như vậy.”
Vân Động bước nhanh đuổi theo, lúc này cũng không suy nghĩ miên man gì nữa, thậm chí bởi vì bước chân của thiếu nữ quá nhanh nên muốn bắt lấy bả vai nàng.
Đương nhiên, hắn ta không dám.
“Sao Tam cô nương lại hỏi như vậy?”
Lạc Sanh nghiêng đầu, khóe môi mỉm cười: “Bởi vì rõ ràng Bình Lật đã lừa ta.”
Tuy rằng vừa mới trở về, nàng cũng đã nhìn ra Vân Động và Bình Lật bằng mặt không bằng lòng, mà không phải giống như Tề Tứ, luôn vây quanh Bình Lật.
Bình Lật và Vân Động, nàng không xác định được lòng ai mang ác ý, có lẽ lần bị đuổi giết trên đường chẳng liên quan gì đến hai người này, nhưng trước mắt lại có thể lợi dụng sự bất hoà giữa hai người này để lấy được một vài tin tức nàng cần.
“Vì sao Tư Nam ám sát phụ thân ta?”
Vân Động trầm mặc một lúc lâu, hỏi: “Vì sao Tam cô nương chắc chắn đại ca lừa muội?”
Lạc Sanh nhìn hắn ta một cái, phá lệ đúng lý hợp tình: “Trực giác. Chẳng lẽ Ngũ ca không biết nữ nhân chủ yếu dựa vào trực giác?”
Suy nghĩ Bình Lật lừa nàng chỉ là phỏng đoán, nhưng không ảnh hưởng đến việc nàng bịa một lời nói dối, mà nếu muốn nói dối, đương nhiên phải bày ra vẻ mặt chắc chắn.
Vân Động cười: “Trực giác cũng không phải chứng cứ, thường xuyên không chuẩn.”
Khi hắn ta chạy về kinh thành thì đã thẩm vấn Tư Nam được một thời gian, ít nhiều cũng biết chút chuyện, mà đúng là những chuyện này không thích hợp để một tiểu cô nương biết.
“Xem ra Ngũ ca cũng định lừa gạt ta?” Lạc Sanh bình tĩnh hỏi.
“Sao lại thế… Chỉ là việc thẩm vấn Tư Nam đo đại ca phụ trách, nếu tam cô nương cảm thấy đại ca lừa muội, không bằng quay về hỏi lại huynh ấy.”
Lạc Sanh thu hồi tầm mắt bước về phía trước, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Trên đường về kinh ta đã gặp ám sát.”
Vân Động đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn Lạc Sanh.
Giọng điệu không chút để ý như thế, hắn ta còn tưởng rằng không phải nghe thấy gặp phải ám sát, mà là gặp một trận mưa phùn, một người qua đường.
“Ngũ ca đóng giữ phủ Kim Lăng nhỉ?”
Vân Động không hé răng.
“Ngũ ca không biết gì cả về việc ta rời Kim Sa, xem như là lơ là chức trách ha?”
Đuôi lông mày Vân Động nhẹ nhàng giật giật.
Giọng Lạc Sanh vẫn là kiểu không chút để ý: “Cũng không biết phụ thân biết việc ta gặp đuổi giết thì sẽ như thế nào ta?”
“Tam cô nương!”
Lạc Sanh nghiêm mặt: “Ta có thể không đề cập tới chuyện gặp phải đuổi giết, Ngũ ca có nguyện trả lời vấn đề của ta?”
Vân Động trầm mặc thật lâu.
Hắn ta bị uy hiếp.
Trước kia, khi hắn ta còn chưa bị nghĩa phụ phái đi đóng giữ phủ Kim Lăng, cũng từng bị tam cô nương quát lớn. Khi đó hắn ta chỉ cần phải cúi đầu, không để ý chút nào với kiểu gây rối vô cớ thế này của tiểu cô nương.
Nhưng bây giờ hắn ta cảm nhận được sự vô lực khi bị người bắt chẹt điểm yếu.
Nhiều nhất nghĩa phụ chỉ nổi trận lôi đình khi hắn ta không kịp thời phát hiện việc tam cô nương vào kinh. Nhưng nếu biết tam cô nương gặp phải đuổi giết trên đường —— Vân Động hoàn toàn không dám tưởng tượng hậu quả.
Vân Động đã mở miệng: “Việc Tư Nam ám sát nghĩa phụ có liên quan đến một vụ án mưu nghịch nhiều năm trước.”
“Mưu nghịch?” Mí mắt Lạc Sanh giật giật, bước chân chậm lại.
“Theo manh mối tra được, thân phận chân chính của Tư Nam hẳn là tôn nhi của một quản sự của Trấn Nam Vương phủ bị diệt môn mười hai năm trước ——” Vân Động đột nhiên phát hiện Lạc Sanh thay đổi sắc mặt, hỏi, “Tam cô nương làm sao vậy?”
Lạc Sanh chậm rãi giơ tay đè lên khóe mắt, lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo: “Nghe rằng diệt môn nên có chút sợ. Ngũ ca tiếp tục nói đi.”
“Vị quản sự kia bởi vì được yêu thích trước mặt chủ tử, có một nhi tử thoát nô tịch dọn ra ngoài Trấn Nam Vương phủ. Hôm Trấn Nam Vương phủ xảy ra chuyện chính là ngày quận chúa xuất các, đứa con trai này mang theo gia quyến vào phủ uống rượu, nhưng bởi vì trưởng tử bị sốt nên để ở nhà, sau đó gia đình này lại không thể rời đi… Trưởng tử bị để ở nhà chính là Tư Nam, cha mẹ, đệ muội, tổ phụ tổ mẫu của hắn, còn có hai thúc thúc và người nhà, tất cả đều chết trong ngày hôm ấy. Cho nên hắn vẫn luôn ghi hận nghĩa phụ trong lòng.”
Lạc Sanh dùng sức nắm tay khống chế cảm xúc, hỏi: “Nếu cũng đã điều tra xong, sao còn không giết hắn xả giận thay phụ thân ta?”
Lúc này Vân Động mới có cảm giác quen thuộc, sợi dây trong lòng khẽ buông lỏng: “Tuy Trấn Nam Vương phủ bị diệt môn, lại có một vài con cá lọt lưới, để hắn sống là muốn điều tra thử xem những năm gần đây hắn có liên hệ cùng dư nghiệt Trấn Nam Vương phủ không. Mà trước đó không lâu Khai Dương Vương rời kinh, chính là phụng hoàng mệnh đi điều tra việc này…”
“Thì ra là thế.” Lạc Sanh nói từng chữ một.