Nhìn bốn cục xấu xấu đen đen, Thịnh Tam Lang thò qua tới: “Biểu muội, này là được rồi à?”
“Được rồi.” Lạc Sanh tiện tay nhặt một cục đá đập lên lớp vỏ bùn ở bên ngoài.
Thịnh Tam Lang vội đoạt hòn đá tới: “Biểu muội, việc nặng thế này để ta tới đi.”
“Vậy làm phiền biểu ca.”
Thịnh Tam Lang vung hòn đá lên, bốp một tiếng đập vào trên lớp vỏ bùn, mấy cái thôi đã đập vỡ lớp bùn, lộ ra giò heo được bọc bởi lá sen bên trong.
“Nóng quá!” Thịnh Tam Lang hít một hơi, bị nóng đến nhe răng trợn mắt nhưng vẫn kiên trì gỡ một góc vỏ lá sen ra.
Một mùi hương kỳ lạ truyền đến, bá đạo mà nồng đậm.
Lộ ra chân giò đã biến thành màu đỏ sẫm dính lớp mỡ, da săn thịt mềm, mỗi một tấc thịt đều công khai biểu thị hai chữ: Ăn ngon!
Nước miếng của Thịnh Tam Lang trực tiếp chảy xuống.
Biểu muội nói không sai, món giò heo ăn mày này vừa nhìn là biết ăn ngon hơn thứ gọi là gà ăn mày nhiều!
Sơn phỉ trong bụi cỏ cũng ngửi thấy mùi hương kỳ lạ này.
Râu quai nón đập thiếu niên mặt đen một cái: “Giò chín rồi, có thể đi ra ngoài rồi! Lão Thất, hôm nay ngươi ra đàm phán, lấy uy phong của Hắc Phong Trại chúng ta ra!”
“Đại ca yên tâm!”
Thiếu niên mặt đen cầm khảm đao xông ra ngoài, đại đao chỉ vào đám người Thịnh Tam Lang, quát: “Giao giò của các ngươi ra đây!”
Thịnh Tam Lang cũng ngây người.
Thế mà còn có đánh cướp giò?
Râu quai nón đá một cái vào mông thiếu niên mặt đen, không thèm mắng chửi huynh đệ kéo chân sau, vẻ mặt hung ác nói: “Giao vàng bạc, trang sức của các ngươi ra đây, tha mạng cho các ngươi!”
Hộ vệ ăn đến miệng bóng nhẫy lập tức cầm lấy vũ khí.
Thịnh Tam Lang nhíu mày nhìn chằm chằm một đám sơn phỉ: “Rốt cuộc các ngươi muốn cái gì?”
Lúc nãy nói là giao giò ra, chẳng lẽ là hắn nghe lầm?
Không đợi râu quai nón nói chuyện, thiếu niên mặt đen đã kêu lên: “Cả giò và vàng bạc trang sức, nhanh giao ra đây cho ông!”
Mặt Thịnh Tam Lang tối sầm.
Tốt ghê, không nghe lầm.
“Nằm mơ!”
“Vậy không đàm phán phải không?” Râu quai nón vung tay lên, “Các huynh đệ, lên!”
Sơn phỉ giơ đao xông tới, rất nhanh đã hỗn chiến cùng hộ vệ Thịnh phủ, bởi vì đông người nên đã chiếm thượng phong.
“Biểu công tử, sao ngài còn đứng đây nhìn náo nhiệt, có phải thân thủ không được hay không?”
Thịnh Tam Lang tự dưng bị tiểu nha hoàn vũ nhục, xị mặt nói: “Ta phải bảo vệ biểu muội!”
Hồng Đậu nhìn về phía Lạc Sanh, mang theo vài phần nóng lòng muốn thử: “Cô nương, nô tỳ có thể đi hỗ trợ không?”
Lạc Sanh gật đầu: “Đi đi.”
Hồng Đậu hoan hô một tiếng, tay không vọt qua.
“Coi chừng ——” Thịnh Tam Lang nhịn không được kêu một tiếng.
Sao có thể tay không tiến lên chứ, đây không phải chịu chết à.
Đã thấy Hồng Đậu dùng một chân đá vào hạ bộ của một sơn phỉ, nhân lúc người nọ thống khổ mà khom lưng dùng sức đoạt lấy đại đao chém vào trên mông người nọ.
Thịnh Tam Lang khiếp sợ há to miệng, chậm rãi nhìn về phía Lạc Sanh.
Lạc Sanh mang vẻ mặt bình tĩnh: “Biểu ca cũng đi hỗ trợ đi, đối phương đông người, càng kéo dài càng bất lợi với chúng ta.”
“Ta phải ở lại bảo vệ biểu muội.”
“Không cần, ta đánh khá hơn Hồng Đậu.”
Thịnh Tam Lang yên lặng giơ đao vọt vào vòng hỗn chiến.
Sau khi Hồng Đậu và Thịnh Tam Lang trước sau gia nhập, tuy sơn phỉ chiếm ưu thế đông người lại dần dần cảm thấy cố hết sức.
“Lão Thất, làm theo kế hoạch đi!” Râu quai nón ứng phó với Hồng Đậu đang cầm khảm đao múa đến uy vũ sinh phong, gân cổ rống lên một tiếng.
Thiếu niên mặt đen đi thẳng đến chỗ Lạc Sanh.
Tú Nguyệt đứng ở bên cạnh Lạc Sanh nhịn không được nhắc nhở: “Cô nương quay lại trên xe đi.”
Nàng ấy không thể nhìn Lạc cô nương xảy ra chuyện, nếu vậy cuối cùng rất nhiều nghi hoặc sẽ không giải được.
Ánh mắt Lạc Sanh bình tĩnh nhìn thiếu niên mặt đen xông tới, giọng điệu tùy ý: “Không cần lo lắng. Phụ thân ta đã đốc xúc ta tập võ, nói rằng sau này khi muốn đánh hôn phu thì có thể tự mình động thủ, đỡ phải khó xử hạ nhân.”
Tú Nguyệt chấn động cả người, buột miệng thốt ra: “Rốt cuộc ngươi ——”
Câu nói kế tiếp nàng ấy không hỏi ra, bởi vì thiếu niên mặt đen đã vọt tới gần rồi.
“Ngươi muốn bắt cóc ta làm con tin?” Lạc Sanh liễm mi hỏi thiếu niên mặt đen vọt tới trước mặt.
Đối diện với đôi mắt sáng ngời của thiếu nữ, thiếu niên mặt đen không nhịn được mà nóng cả mặt, nhưng còn nhớ rõ chuyện một sơn phỉ đủ tư cách nên làm.
“Đúng vậy, nếu các ngươi không muốn giao chân giò —— không muốn giao vàng bạc trang sức ra, cũng đừng trách chúng ta vô tình!”
Một tay thiếu niên mặt đen giơ đao, một tay muốn kéo Lạc Sanh.
Cổ tay thiếu nữ nhỏ nhắn trắng nõn, tựa như dùng sức lớn một chút là có thể bẻ gãy.
Chỉ trong nháy mắt thiếu niên mặt đen định thu lực đạo lại theo bản năng, cổ tay mảnh khảnh kia đột nhiên xoay ngược lại, mạnh mẽ kéo cậu ta qua một cái.
“Dừng tay lại hết!” Một chiếc chủy thủ đặt ở giữa cổ thiếu niên mặt đen, chỗ tay cầm đính đá quý lấp lánh bắt mắt dưới ánh mặt trời.
Toàn trường lập tức yên tĩnh lại, ngay sau đó vang lên tiếng la không thể tưởng tượng của râu quai nón: “Lão Thất, ngươi có chuyện gì thế?”
Không phải bảo tiểu tử này đi bắt cóc tiểu nương tử kia à, thế nào mà ngược lại bị một tiểu cô nương nũng nịu bắt lấy vậy?
Nghĩ lại thiếu niên mặt đen tâm tâm niệm niệm đặt giò heo ăn mày ở vị trí phải đánh cướp đầu tiên, râu quai nón không khỏi thầm nghĩ "Không phải tiểu tử này bị giò heo ăn mày của tiểu cô nương thu mua rồi cho nên mới làm nội gian chứ?"
“Bỏ vũ khí sắc bén của các ngươi xuống, nếu không ta sẽ giết hắn.” Lạc Sanh nhàn nhạt nói.
Toàn trưởng yên tĩnh làm nàng biết đã đánh cược chính xác, thiếu niên này có địa vị không bình thường trong đám sơn phỉ ở đây, ít nhất không phải tiểu tốt bị tùy tiện hy sinh.
“Tiểu nương tử, tốt nhất ngươi lập tức thả hắn ra, nếu không tất cả các ngươi, một người cũng đừng nghĩ sống.” Ánh mắt râu quai nón hung ác nhìn chằm chằm Lạc Sanh.
Làm một sơn phỉ sao có thể dễ dàng chịu thua chứ, hắn ta không tin một tiểu cô nương dám giết người.
Lạc Sanh động đậy chủy thủ, cổ thiếu niên mặt đen lập tức trào ra máu tươi.
Giờ khắc này người khiếp sợ không chỉ có sơn phỉ, còn có Thịnh Tam Lang.
Biểu muội nói động thủ là động thủ, cũng không do dự sao?
“Nói một lần cuối cùng, bỏ vũ khí sắc bén trong tay các ngươi xuống.”
Thiếu niên sơn phỉ này vừa nhìn đã biết là tay mơ mới vào nghề, tuy rằng còn chưa trở nên tàn nhẫn độc ác như hãn phỉ, nhưng lập trường hai bên khác nhau, một khi bên ta bại rơi vào tay đối phương, sống hay chết, thậm chí bị vũ nhục thì tất cả cũng chỉ trong một suy nghĩ của đối phương.
Thời điểm bắt buộc nàng không ngại giết người, nhân từ với bên địch chính là tàn nhẫn với bên mình.
“Đại ca ——” Ánh mắt đạm mạc của Lạc Sanh khiến cho đám sơn phỉ ý thức được thiếu nữ này không phải đang nói đùa, dồn dập nhìn về phía râu quai nón.
Sắc mặt râu quai nón biến đổi không ngừng, cuối cùng dùng sức ném thanh đao xuống mặt đất một cái: “Buông đao xuống hết!”
Âm thanh leng keng vang lên, sơn phỉ ào ào ném lưỡi đao sắc bén xuống mặt đất.
Lạc Sanh nhắc nhở Thịnh Tam Lang còn đang ngơ ngẩn: “Biểu ca, thu hết đao của bọn họ lại đi.”
Mắt thấy đao sắc cũng bị đối phương thu đi, sắc mặt râu quai nón biến thành màu đen: “Bây giờ có thể thả người chưa?”
Lạc Sanh đẩy thiếu niên mặt đen ra ngoài.
Râu quai nón đón lấy thiếu niên mặt đen, lên giọng nói: “Lui!”
“Từ từ.” Lạc Sanh hô một tiếng, thấy sơn phỉ đồng thời quay lại, mặt không cảm xúc nói, “Để lại tất cả vàng bạc trang sức các ngươi mang theo trên người rồi hẵng đi.”
Vẫn luôn tiêu số tiền Lạc cô nương để lại rất xấu hổ, nàng cũng nên kiếm tiền rồi.