Càng ngày càng gần đến nhà hơn, nàng sợ hãi, thấp thỏm, gấp gáp, lại ôm một tia may mắn, duy chỉ không có cao hứng.
Thịnh Tam Lang bị nghẹn họng, cười gượng nói: “Biểu muội thật biết nói giỡn.”
Nhưng đón lấy ánh mắt giống như hồ sâu của thiếu nữ, Thịnh Tam Lang cười không nổi nữa.
Trông Lạc biểu muội… có vẻ thật sự không cao hứng.
Nhưng đây là vì sao, có thể về kinh không nên vui vẻ sao?
“Vậy… vì sao tâm tình biểu muội không tốt?”
Lạc Sanh không có cách nào trả lời vấn đề này của Thịnh Tam Lang, mắt nhìn về phía xa xa: “Ta muốn chơi ở thành Nam Dương mấy ngày.”
Thành Nam Dương?
Thịnh Tam Lang không khỏi nhíu mày.
Tuy rằng thành Nam Dương là nơi dừng chân tiếp theo, nhưng không cần phải ở lại mấy ngày chứ?
“Không phải biểu muội vội vã về kinh ư, vì sao muốn chơi ở thành Nam Dương?” Thịnh Tam Lang nghĩ sao nói vậy, có nghi hoặc liền hỏi ra.
“Đi đường mãi có hơi phiền muộn.”
Thịnh Tam Lang chớp chớp mắt: “Vậy thì biểu muội nghỉ ngơi mấy hôm ở thành Nam Dương xong có phải tâm tình sẽ tốt hơn không?”
Nếu không phải vì món cá sốt cay làm hắn thương nhớ đêm ngày kia, một đại nam nhân như hắn sẽ để ý đến tâm tình của biểu muội à?
Tất nhiên sẽ không!
Thịnh Tam Lang cảm thấy một trận chua xót thay bản thân.
Lạc Sanh thấy Thịnh Tam Lang chấp nhất với tâm tình của nàng như vậy, cân nhắc một chút đã hiểu tâm tư của đối phương, lại nói: “Ta chơi ở thành Nam Dương mấy ngày, dù tâm tình có thể tốt hơn hay không, đều sẽ làm cho tam biểu ca một món ăn.”
Nàng thích trao đổi bình đẳng, Thịnh Tam Lang cung cấp phương tiện cho nàng, vậy thì nàng lấy một món ăn ngon đáp trả.
Thịnh Tam Lang vui mừng ra mặt: “Vậy nói rồi nha. Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy ——”
Nhìn Thịnh Tam Lang vươn tay ra, Lạc Sanh hơi mím môi, duỗi tay ra cùng vỗ tay với hắn: “Tất nhiên sẽ không nuốt lời.”
Đầu ngón tay mềm mại của thiếu nữ hơi lạnh, lại khiến cho Thịnh Tam Lang cảm thấy như lửa đốt, buông tay xuống.
Lỗ tai Thịnh Tam Lang ửng đỏ, giương mắt nhìn trời.
Nhất thời quên mất biểu muội là con gái, biểu muội sẽ không cho rằng hắn muốn chiếm tiện nghi đâu nhỉ?
Lại nhìn Lạc Sanh rũ mắt bình tĩnh uống trà thô, Thịnh Tam Lang lại dâng lên một suy nghĩ cổ quái: Khụ khụ, có lẽ là hắn bị chiếm tiện nghi cũng không chừng…
Cơ mà hắn cũng không ngại là được.
Thịnh Tam Lang càng nghĩ, bên tai lại càng đỏ.
Hồng Đậu trợn trắng mắt.
Tên ngốc to con này đỏ mặt cái quỷ gì, chút sắc đẹp thế thôi đã cho rằng có thể làm cô nương nhà nàng động tâm à?
“Đi thôi.” Lạc Sanh đứng dậy đi về phía xe ngựa.
Hồng Đậu chui vào thùng xe, ngồi ở bên cạnh Lạc Sanh, phát hiện cô nương nhà mình càng trầm mặc hơn.
“Cô nương, ngài sao vậy?”
“Nhớ nhà.” Lạc Sanh nhắm mắt lại, “Tới thành Nam Dương thì gọi ta.”
Sau khi ngủ một giấc, dù có như thế nào cũng có một đáp án, mà không phải một đường rối rắm thấp thỏm đến mức khiến nàng hít thở không thông.
Trong thùng xe lại khôi phục sự yên tĩnh, cùng với tiếng kẽo kẹt buồn tẻ của bánh xe, mùi huân hương nhàn nhạt khiến người ta mơ màng buồn ngủ.
Không biết qua bao lâu, xe ngựa chậm dần lại. Hồng Đậu nhìn ra bên ngoài, vui mừng nói: “Cô nương, tới thành Nam Dương rồi!”
Lạc Sanh đột nhiên mở bừng mắt, nhìn ra phía bên ngoài.
Phía trước là một tòa thành trang nghiêm cổ xưa, tường thành loang lổ, cửa thành cao rộng. “Thành Nam Dương”, ba chữ to ấy đột ngột ập vào tầm mắt của nàng.
Giờ khắc này, nước mắt Lạc Sanh rưng rưng.
Thành Nam Dương, Trấn Nam Vương phủ, cuối cùng nàng cũng về nhà rồi.
Thấy Lạc Sanh rơi lệ, Hồng Đậu có chút hoảng: “Cô nương, sao ngài lại khóc?”
Lạc Sanh ép nước mắt trở về, nhàn nhạt nói: “Chỉ là gió lớn làm cay mắt. Tam biểu ca, chúng ta vào thành đi.”
Đoàn người thuận lợi vào thành, Lạc Sanh xuống xe ngựa, yên lặng đi ở trên đường.
Thịnh Tam Lang đi ở bên cạnh Lạc Sanh, tò mò đánh giá bốn phía: “Mặc dù thành không nhỏ, nhưng lại không náo nhiệt chút nào.”
Đối với một thiếu niên chưa từng rời xa nhà mà nói, tòa thành lộ ra vài phần cô đơn này chắc chắn làm hắn thất vọng.
Lạc Sanh không nói một lời, đi về phía trước, mỗi một bước thì tâm tình càng trầm trọng một phần.
Thành Nam Dương là nơi tọa lạc của Trấn Nam Vương phủ. Trong trí nhớ của nàng vẫn luôn náo nhiệt, ồn ào, tinh thần phấn chấn, mà không phải cảnh tượng như trước mắt, rõ ràng người qua lại không ít, nhưng lộ ra sự áp lực nói không nên lời.
Tựa như nhịp điệu của cả tòa thành trì đều là trầm trọng.
Đây không phải thành Nam Dương trong trí nhớ của nàng.
Lạc Sanh đột nhiên ngừng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào nơi nào đó.
Thịnh Tam Lang nhìn qua phương hướng kia.
Đó là một tòa phủ đệ chiếm diện tích rộng lớn, cổng lớn khóa lại, trước cửa có hai con sư tử bằng đá trầm mặc đứng sừng sững. Thân sư tử phủ đầy bụi bặm không tiếng động như đang kể cho người qua kẻ lại về sự rách nát của tòa phủ đệ này.
Lạc Sanh nhìn chằm chằm thềm đá xanh trước cổng, thứ vốn nên sáng bóng nhưng giờ phút này lại hiện ra màu đỏ sậm mà ngây ngốc.
Một người đi đường ngang qua trước mặt Lạc Sanh, bỗng nhiên bị nàng túm chặt ống tay áo.
Đó là một nam tử trẻ tuổi, bị hành động bất ngờ của Lạc Sanh làm cho giật mình hoảng hồn, đang định mắng chửi lại rơi vào đôi mắt mỹ lệ mà đau thương của thiếu nữ.
Tiếng mắng bị nam tử trẻ tuổi nuốt xuống.
“Đây là nơi nào vậy?” Thiếu nữ nhẹ giọng hỏi.
Nam tử trẻ tuổi nhìn vương phủ rách nát một cái, sắc mặt khẽ thay đổi: “Đây là Trấn Nam Vương phủ trước kia, tốt nhất tiểu nương tử đừng tới gần chỗ xui xẻo như vậy.”
“Xui xẻo?”
“Còn không phải là xui xẻo à, nghe các lão nhân nói, tiền Trấn Nam Vương tư thông địch quốc phạm phải đại tội mưu nghịch, toàn phủ trên dưới mấy trăm người đều bị xử quyết, đã qua bao năm thế mà thềm đá xanh vẫn còn màu đỏ kìa ——”
Roẹt một tiếng, ống tay áo của nam tử trẻ tuổi bị kéo rách một đoạn.
Nam tử trẻ tuổi nhìn chằm chằm miếng vải trong tay thiếu nữ, mắt choáng váng: “Tiểu nương tử nóng vội như vậy không tốt đâu…”
Tuy rằng tiểu nương tử này rất là mỹ mạo, nhưng hình như đầu óc có chút vấn đề ——
“Xá muội bướng bỉnh, huynh đài đừng so đo với nàng.” Thịnh Tam Lang vừa thấy tình hình không đúng, vội nhét một miếng bạc vào tay nam tử trẻ tuổi, đuổi người đi.
Lạc Sanh vẫn ngơ ngác như thế, trong đầu chỉ quanh quẩn những lời nam tử trẻ tuổi nói.
Tư thông địch quốc, mưu nghịch, toàn phủ trên dưới mấy trăm người bị xử quyết…
Vị tanh ngọt nảy lên trong cổ họng làm đôi mắt nàng trở nên mơ hồ, bắt đầu không nhìn rõ tòa phủ đệ gần trong gang tấc kia nữa, những phiến đá xanh lát đường dính màu đỏ sẫm kia càng mờ hơn.
“Biểu muội, muội sao vậy?”
Lạc Sanh không đáp lại, lập tức đi về phía xe ngựa.
Mắt thấy bóng dáng Lạc Sanh biến mất ở cửa thùng xe, Thịnh Tam Lang không hiểu ra sao mà nhìn về phía Hồng Đậu: “Rốt cuộc cô nương của các ngươi thế nào vậy?”
Có vẻ như tâm tình vô cùng không tốt…
Hồng Đậu suy nghĩ, nói: “Có lẽ là thành đổ, nhà nát, người cũng xấu, nên quá thất vọng.”
Thịnh Tam Lang im lặng.
Ngoại trừ lý do tiểu nha hoàn nói, dường như không tìm được lời nào giải thích hợp lý hơn.
Vậy rốt cuộc bọn họ có ngủ lại ở thành Nam Dương hay không đây?
Nhìn sắc trời, Thịnh Tam Lang có quyết định: Thôi, trời cũng không còn sớm, vẫn là miễn cưỡng ở lại đi.
Nghe ngóng khách điếm tốt nhất trong thành xong thì đoàn người đi qua đó.
Xe ngựa dừng lại trước cửa khách điếm, Lạc Sanh lại chậm chạp không ra khỏi xe ngựa.
Thịnh Tam Lang dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Hồng Đậu ngồi ở ngoài thùng xe.
Hồng Đậu tức giận trợn mắt.
Nhìn nàng ấy làm gì, không thấy nàng ấy cũng bị cô nương đuổi ra ngoài ngồi à?
Thịnh Tam Lang cách tấm mành cửa sổ xe ho khan một tiếng: “Biểu muội, nếu muội không thích nơi này, vậy chúng ta tiếp tục lên đường nhé.”
Sao đột nhiên lại không ra, tâm tư con gái đều khó đoán như vậy sao?
Không biết qua bao lâu, tấm mành thêu cây trúc màu xanh nhạt được nhấc lên, Lạc Sanh cúi đầu xuống xe ngựa.
Nàng đi đến trước mặt Thịnh Tam Lang, vẻ mặt đã khôi phục bình tĩnh: “Ta rất thích, ở lại đây đi.”