• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật lòng Mã Văn Bác và Chu Lâm Lâm không muốn chấp nhận sự lớn mạnh của Diệp Phi Nhiên, nhưng họ không dám đối mặt với một Ma Cửu gia như hung thần kia nên đành quỳ xuống.

Giải quyết xong đám này, Ma Cửu gia ngoảnh lại rồi lập tức đổi sang vẻ mặt nịnh nọt nói: “Cậu Diệp, ngại quá, để lũ rác rưởi này xúc phạm cậu, cậu định xử lý chúng nó thế nào?”

“Tự ông quyết đi”.

Diệp Phi Nhiên nói xong thì lên xe, sau đó chiếc xe đã đi vòng qua mấy chiếc SUV.

Giờ anh không còn bất kỳ hứng thú nào với hai con người kia nữa nên giao thẳng cho Ma Cửu gia xử lý luôn.

Mã Văn Bác và Chu Lâm Lâm quỳ dưới đất, nhưng từ đầu đến cuối, Diệp Phi Nhiên không thèm nhìn họ lấy một cái.

Sự tột cùng của khinh bỉ là coi như không tồn tại, cuối cùng hai người kia cũng trải nghiệm được cảm giác này, thì ra họ vốn chẳng là gì với anh cả, thậm chí anh còn không muốn nhìn thấy họ.

Nhưng Ma Cửu gia thì lại thấy lo, tự xử lý thế nào đây? Ông ta phải làm sao thì cậu Diệp mới hài lòng?

Bất kể xử mạnh hay nhẹ thì cũng có thể khiến Diệp Phi Nhiên không vui.

Đúng lúc ông ta đang không biết làm thế nào thì Đường Phong đi tới, Ma Cửu gia vội hỏi: “Sếp, thần y bảo tôi tự xử lý, giờ sếp bảo phải làm sao đây?”

Đường Phong nhìn Hắc Lang rồi hỏi: “Ai sau các người gây sự với cậu Diệp?”

Nghe thấy người này là sếp của Ma Cửu gia, Hắc Lang vội tỏ vẻ kính trọng đáp: “Là Mã Văn Bác, anh ta cho tôi 300 nghìn, bảo tôi đánh gãy hai chân của anh Diệp. Cửu gia với sếp ơi, tôi thật sự không biết anh Diệp là bạn của hai người, không thì có đánh chết tôi cũng không dám đâu ạ”.

Đường Phong hỏi: “Nhận tiền chưa?”

Hắc Lang vội đáp: “Rồi ạ, nhưng giờ tôi sẽ trả anh ta ngay, không giữ một đồng nào nữa”.

Đường Phong: “Không cần, nếu đã nhận tiền thì phải làm việc cho tử tế, chỉ có hai chân thôi mà? Chân ai chẳng được”.

Ma Cửu gia sáng mắt lên, cách này là hợp lý nhất rồi, gậy ông đập lưng ông, kiểu gì cậu Diệp cũng hài lòng.

Ông ta nói với Hắc Lang: “Nghe rõ lời sếp tao nói chưa?”

Hắc Lang lăn lộn trong giới đã lâu nên hiểu ý của Đường Phong ngay: “Dạ, tôi hiểu rồi”.

Ma Cửu gia cũng nói: “Nếu hiểu rồi thì làm nhanh đi!”

“Dạ!”

Nói rồi, Hắc Lang đứn dậy rồi giơ tay cầm lấy một cái ống tuýp, sau đó đi về phía Mã Văn Bác.

Mã Văn Bác lập tức hoảng sợ rồi căng thẳng nói: “Anh Lang, anh định làm gì thế? Anh đừng làm vậy, tôi cho anh 300 nghìn rồi đấy…”

Hắc Lang đã hận tên này muốn chết, chỉ vì 300 nghìn mà gã suýt mất mạng nên gã sẽ không nương tay.

Sau đó, trước cửa quán karaoke vang lên một tiếng hét đau đớn, hai chân của Mã Văn Bác đã bị Hắc Lang đánh thật mạnh.

Chu Lâm Lâm sợ đến mức hét lên nhưng không dám làm gì cả, mà chỉ đứng run rẩy một bên.

Ma Cửu gia nhìn họ rồi nói: “Sau này để tao biết chúng mày lại giở trò với cậu Diệp tiếp thì không chỉ đơn giản là hai cái chân đâu, biến đi!”

“Cửu gia yên tâm, sau này ai dám động đến anh Diệp, tôi sẽ xử nó đầu tiên”.

Hắc Lang như được đại xá, lập tức dẫn bọn đàn em lôi Mã Văn Bác đi ngay.

Diệp Phi Nhiên không biết đã có chuyện gì xảy ra, sáng hôm sau, anh gọi cho Thạch Vũ Đình, hai người đã hẹn đến khách sạn lớn Tuý Giang Nam.

Mấy ngày qua, Âu Dương Lam chỉ ở trong khách sạn, căn phòng vốn dành cho sếp rộng hơn trăm mét vuông giờ đã thành phòng của bà.

Dù đang ở khách sạn, đầu bếp cũng cả chục người nhưng bà đã quen tự chuẩn bị bữa sáng, sau đó chờ con trai đến ăn cùng.

Cửa mở, Diệp Phi Nhiên cùng một người khác đi vào.

Sau khi nhìn thấy Thạch Vũ Đình, Âu Dương Lam sáng mắt lên rồi kéo Diệp Phi Nhiên sang một bên hỏi: “Con trai, cô gái này và cô cảnh sát hôm nọ ai mới là bạn gái con?”

Diệp Phi Nhiên: “Mẹ nói gì thế ạ? Chẳng có cô nào cả. Để con giới thiệu, đây là bạn gái của anh bạn chơi thân với con, cô ấy là Thạch Vũ Đình, sinh viên xuất sắc của khoa tài chính thuộc hại học Giang Nam, con mời cô ấy đến để làm quản lý khách sạn, không thể bắt Lưu Khải ở đây với mình mãi được”.

Thạch Vũ Đình tiến lên chào hỏi lễ phép: “Cháu chào cô ạ!”

“Ừ, ừ!”

Âu Dương Lam lịch sự đáp lại với vẻ thất vọng.

Ba người cùng ngồi ăn sáng xong thì Diệp Phi Nhiên gọi Lưu Khải đến, bảo ông ấy dẫn Thạch Vũ Đình đi làm quen với khách sạn trước.

Hai người họ đi rồi, Âu Dương Lam mới hỏi: “Con trai, con nói thật với mẹ đi, con và cô cảnh sát kia rốt cuộc là sao?”

Diệp Phi Nhiên: “Mẹ, con đã chữa khỏi bệnh cho ông cô ấy nên cùng lắm bọn con chỉ là bạn thôi”.

Âu Dương Lam: “Thế con đã có bạn gái chưa? Nếu chưa thì để mẹ tìm người giới thiệu cho”.

Diệp Phi Nhiên ngạc nhiên nói: “Mẹ ơi, con mới 20 thôi, còn chưa tốt nghiệp đại học mà mẹ sốt ruột cái gì? Lẽ nào mẹ sợ con ế vợ à?”

Thái độ của Âu Dương Lam khiến Diệp Phi Nhiên rất ngạc nhiên, trước kia bà không hề như vậy.

“Sao mà không sốt ruột cho được? 20 tuổi cũng lớn rồi đấy, các anh em họ ở quê của con đều có con cả rồi”.

Diệp Phi Nhiên: “Mẹ hơi vội rồi, con vẫn đang đi học mà”.

Âu Dương Lam nghiêm túc nói: “Học hành gì? Cứ tìm một cô bạn gái đi đã, tốt nghiệp xong cưới luôn, đến khi đó là mẹ có cháu bế rồi”.

“Mẹ không sao đấy chứ?”

Nói rồi, Diệp Phi Nhiên giơ tay sờ lên trán mẹ mình, nhưng không thấy nóng.

“Cái thằng này, làm gì thế? Mẹ đang tỉnh táo bình thường”.

Âu Dương Lam hất tay anh ra rồi nói: “Con trai, trước kia nhà mình nghèo nên mẹ cũng dám bảo con lấy vợ, nhưng giờ khác rồi, con phải kiếm ngay một cô người yêu cho mẹ. Như vậy thì khi con tìm thấy bố mẹ ruột, mẹ cũng biết đường mà ăn nói với người ta”.

Diệp Phi Nhiên biến sắc mặt: “Giờ mẹ là mẹ của con, cần gì phải ăn nói với ai”.

Diệp Phi Nhiên cảm thấy rất phức tạp với thân thế của mình, anh vừa muốn biết bố mẹ đẻ của mình là ai nhưng cũng vừa hận họ đã bỏ rơi anh.

“Con trai, con đừng như vậy, mẹ là người từng trải nên hiểu được nỗi lòng của bố mẹ con. Nếu không phải đường cùng thì chắc chắn họ không nỡ vứt bỏ máu mủ vậy đâu, chắc chắn có uẩn khúc gì đó”.

Diệp Phi Nhiên dịu dàng nói: “Vì chuyện này mà mẹ muốn con kiếm vợ ạ?”

Âu Dương Lam thở dài nói: “Mẹ chưa đến tuổi lẫn, lần trước mẹ nhập viện con cũng biết rồi, suýt nữa đã xuống gặp diêm vương rồi. Vì thế mẹ muốn nhanh chóng tìm bạn gái cho con, không nhỡ một ngày mẹ không còn nữa thì không được nhìn thấy con lấy vợ”.

Diệp Phi Nhiên bất đắc dĩ nói: “Sao mẹ phải lo chuyện đó, giờ mẹ khoẻ lắm, sống đến trăm tuổi cũng vô tư”.

Âu Dương Lam sầm mặt rồi nói: “Không nói chuyện với con nữa, dẫu sao chuyện này mẹ cũng quyết rồi, phải nhanh chóng tìm bạn gái cho con, không thì mẹ lo lắm”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang