• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gương mặt Đào Vĩ sưng phù như heo, hắn ta tức giận nói: “Anh thì hiểu gì? Đây là Ma Cửu Gia đấy”.

Diệp Phi Nhiên khinh thường nói: “Chẳng qua cũng chỉ là một đại ca xã hội đen thôi sao? Dọa anh sợ thành bộ dạng này sao”.

Lúc này, Ma Cửu Gia bò dậy từ dưới đất, vươn tay xoa vết máu ở khóe miệng, vẻ mặt hung tàn nói: “Nhóc con, võ công đúng là không tệ, nhưng tao nói cho mày biết, thế lực sau lưng Ma Cửu Gia tao, mày dây vào không nổi đâu!

Bây giờ quỳ xuống cho tao vẫn còn kịp đấy, nếu không mày với mấy đứa bạn mày đều phải chết!”

“Sau lưng có người sao?”, Diệp Phi Nhiên cười lạnh: “Vậy đừng nói là tôi không cho ông cơ hội, bây giờ ông gọi điện thoại gọi hết mấy người ông có thể tìm đến đây”.

Hôm nay anh muốn giải quyết dứt điểm với Ma Cửu Gia, nhất định phải dạy dỗ tên này ngoan ngoãn nghe lời, nếu không sau này người thân và bạn bè của anh sẽ gặp rắc rối.

Cho nên anh không lựa chọn rời đi, mà kéo cái ghế đến rồi thẳng thừng ngồi xuống bên cạnh.

“Nhóc con, xem như mày có gan, mà đợi đó cho tao”.

Ma Cửu Gia nói rồi rút điện thoại ra, bấm một dãy số.

Điện thoại vừa thông, bên kia vang lên âm thanh trầm thấp: “Tiểu Cửu, muộn như vậy rồi còn có chuyện gì?”

Tuy nói qua điện thoại, nhưng vẻ mặt Ma Cửu Gia bỗng chốc trở nên vô cùng kính cẩn: “Ông chủ, bên Dạ Vị Ương có xảy ra chút chuyện, chỗ tôi bị một tên nhóc đánh đập rồi”.

Bên kia điện thoại không vui nói: “Chút chuyện nhỏ vậy mà cũng không xử lý được?”

Ma Cửu Gia nói: “Ông chủ, thân thủ cậu ta rất tốt, mấy người chỗ tôi đều không phải đối thủ cậu ta. Hơn nữa cậu ta còn đang đợi ở đây, nói bảo gọi ông đến”.

“Một đám người vô dụng, đợi đó, tôi qua ngay”.

Bên kia nói xong thì cúp điện thoại ngay.

Ma Cửu Gia quay đầu lại, vẻ mặt hung hăng nói: “Nhóc con, tao nói cho mày biết, đừng nói là nhà họ Hạ, lần này đến ông trời cũng không cứu nổi mày”.

Diệp Phi Nhiên nâng chân, một cước đá ông ta xuống đất: “Kể từ bây giờ, ông không có tư cách đứng nói chuyện với tôi”.

“Nhóc con, mày đúng là tự tìm chết…”

Gương mặt Ma Cửu Gia đỏ như máu, tựa như có thể chảy máu ra bất cứ lúc này, ông ta tung hoành ở thế giới ngầm Giang Nam nhiều năm như vậy, có khi nào bị sỉ nhục như vậy bao giờ?

Diệp Phi Nhiên lạnh lùng nói: “Rốt cuộc ông quỳ hay không quỳ? Không quỳ thì bây giờ tôi phế ông?”

Hôm nay nếu không phải bản thân anh có mặt ở đây thì kết cục mấy người Hàn Soái không cần nghĩ cũng biết được, đối với loại người ức hiếp bạn bè mình như vậy, anh sẽ không khách khí gì.

“Mày…”

Tuy Ma Cửu Gia căm hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng để bảo vệ tu vi một đời của mình, ông ta chỉ có thể nhẫn nhịn nhục nhã trong lòng, thẳng lưng quỳ bên cạnh đám người Đào Vĩ.

Vừa nãy ông ta bảo đám người Đào Vĩ quỳ xuống, bây giờ bản thân cũng rơi vào cảnh tượng như vậy.

Thế nhưng người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đối mặt với người trẻ tuổi hùng mạnh như vậy, ông ta chỉ đành tạm thời nhẫn nhịn.

Trong lòng thầm thề, đợi lát nữa ông chủ mình tới, nhất định phải khiến tên nhóc này muốn sống không được muốn chết cũng không xong.

Thấy Ma Cửu Gia mà bọn họ vô cùng sùng kính cũng quỳ xuống bên cạnh mình, ba người Đào Vĩ trong lòng cũng rất phức tạp.

Từ trước đến nay bọn họ đều không coi trọng tên nghèo mạt Diệp Phi Nhiên này, nhưng vừa nãy bọn họ quỳ trước mặt Ma Cửu Gia, mà bây giờ Ma Cửu Gia lại quỳ trước mặt Diệp Phi Nhiên, chênh lệch như vậy khiến trong lòng bọn họ có cảm giác mất mát khó nói thành lời.

“Nhóc con, mày đừng có đắc ý, đợi lát nữa chỗ dựa của Ma Cửu Gia đến sẽ xử lý mày thôi”.

Tuy ba người không có gì, nhưng trong lòng đều nghĩ như vậy, như thể chỉ khi Ma Cửu Gia hạ gục được Diệp Phi Nhiên thì mới có thể khiến bọn họ có mặt mũi, trong lòng mới dễ chịu hơn chút.

Tuy đã nhìn thấy thân thủ của Diệp Phi Nhiên, nhưng Hàn Soái vẫn có chút lo lắng, đi đến bên tai anh thấp giọng nói: “Em ba, nghe nói người sau lưng Ma Cửu Gia có gia thế rất lớn.

Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, chi bằng chúng ta rời khỏi nơi này trước đi, đợi sau này anh bảo bố anh lại nghĩ cách xem”.

Diệp Phi Nhiên biết chuyện hôm nay nhất định phải giải quyết, nếu không sau này sẽ đem đến rắc rối không cần thiết cho bạn bè và người thân mình.

Anh nói: “Anh hai, hay là anh đưa chị dâu đi trước đi, một mình em ở đây là được”.

“Vậy sao được, chúng ta là anh em vào sinh ra tử, sao anh vứt mày một mình ở đây được”. Hàn Soái quay đầu nói với Thạch Vũ Đình: “Vũ Đình, em về trước đi, đợi xử lý chuyện ở đây xong anh lại tìm em”.

Giọng điệu Thạch Vũ Đình kiên định nói: “Vậy sao được, có nạn cùng chịu, có chết thì cùng chết, em không thể đi trước một mình được”.

Diệp Phi Nhiên bật cười một tiếng: “Sao mà làm như sinh ly tử biệt vậy, yên tâm, có em ở đây sẽ không có chuyện gì đâu”.

Hàn Soái và Thạch Vũ Đình đều gật đầu, trong lòng bọn họ cũng không hoàn toàn tin tưởng lời của Diệp Phi Nhiên, nhưng mang theo tâm thế đồng cam cộng khổ, mặc kệ ra sao cũng phải ở lại.

Nhưng Hoàng Tiểu Lệ thì không nghĩ như vậy, cô ta tiến lên nói: “Vũ Đình, nếu cậu không đi thì tôi đi trước dây”.

“Vậy được, cậu quay về trước đi”.

Ánh mắt Thạch Vũ Đình có chút thất vọng, nhưng cũng không nói gì.

Hoàng Tiểu Lệ không nói hai lời, chạy khỏi phòng VIP như chạy trốn.

Hàn Soái mắng một tiếng: “Thứ gì đâu”.

Tai họa hôm nay hoàn toàn là do Hoàng Tiểu Lệ gây ra, kết quả đùn đẩy thì hay nhất, lúc chạy thì không ai nhanh bằng.

Diệp Phi Nhiên chẳng buồn quan tâm, Hoàng Tiểu Lệ chỉ là một cô gái thích xu nịnh, anh cũng không hy vọng đối phương có thể làm được gì.

Anh nói với Thạch Vũ Đình: “Chị dâu, nghe nói chị là tài nữ tài chính đại học Giang Nam, bây giờ đã tìm được chỗ nào tốt để đi chưa?”

Nghe Diệp Phi Nhiên gọi mình là chị dâu, Thạch Vũ Đình khẽ đỏ mặt, nhưng cô ấy cũng không nói gì, trái lại chỉ vươn tay nắm tay Hàn Soái.

Trải qua những chuyện vừa rồi, cô ấy đã biết nên lựa chọn thế nào rồi.

“Cậu đừng nghe Hàn Soái nói bậy, tôi nào phải tài nữ chứ”. Cô ấy nói: “Tình hình việc làm của sinh viên đại học hiện tại càng ngày càng khó khăn, tôi vẫn chưa tìm được công việc thích hợp”.

“Vậy tốt quá, chị có thể qua giúp tôi không?”

Diệp Phi Nhiên giới thiệu đơn giản tình hình khách sạn Giang Nam một lượt, sau đó nói: “Tôi thì không biết quản lý khách sạn, giám đốc bây giờ cũng chỉ là tạm thời, nếu chị dâu có thể đến giúp tôi thì thích hợp nhất rồi”.

“Đương nhiên là tốt rồi”. Thạch Vũ Đình do dự nói: “Nhưng tôi vừa mới tốt nghiệp, trực tiếp làm tổng giám đốc thì không thích hợp lắm, hay là làm từ vị trí thấp nhất trước đi”.

Diệp Phi Nhiên nói: “Tôi tin tưởng mắt nhìn anh hai, người anh ấy chọn chắc chắn sẽ không tệ, chị cứ trực tiếp nhận cả khách sạn là được”.

Được Thạch Vũ Đình chủ động nắm tay, Hàn Soái mừng như nở hoa trong lòng, nói: “Em ba, mày nói đúng lắm, đừng nói là một khách sạn, cho dù một tập đoàn công ty, Vũ Đình cũng có thể quản lý tốt cho mày, nếu không sao làm sao làm vợ anh được”.

Thạch Vũ Đình trừng mắt liếc anh ấy: “Nói bậy bạ gì vậy? Ai là vợ anh?”

Hàn Soái cười tươi nói: “Đây chẳng phải là chuyện sớm muộn sao?”

Ngay lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã, sau đó có đến mười mấy người áo đen lao vào phòng bao.

Mấy người này tuy đều là đều mặc võ phục truyền thống, nhưng khí uy thế trên người mạnh mẽ, ai ai cũng không hề kém A Báo.

Mắt thấy cứu binh đã đến, Ma Cửu Gia vui mừng không thôi, thời khắc báo thù cuối cùng cũng đến rồi.

Ngay cả đám người Đào Vĩ cũng kích động trong lòng, bọn họ có thể chấp nhận bị Ma Cửu Gia khi dễ, nhưng không thể chấp nhận bị Diệp Phi Nhiên đạp dưới chân.

Cho nên trong lòng bọn họ đều mong đợi ông chủ sau lưng Ma Cửu Gia hung hăng dạy dỗ Diệp Phi Nhiên một trận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK