• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 8: Bách Thảo Đường

Hạng Vân Thiên quỳ một gối xuống rồi giơ bó hoa hồng xanh trong tay lên, sau đó đầy chân thành nói: “Kỳ Kỳ, từ giây phút đầu tiên nhìn thấy em, anh biết cuộc đời anh đã thuộc về em rồi.

Trái tim anh chứa đầy hình ảnh của em, ngoài em ra thì anh không còn qua lại bất kỳ người phụ nữ nào nữa, em làm bạn gái anh nhé?”

Anh ta vừa nói dứt câu thì quần chúng xung quanh đã thi nhau hò hét: “Đồng ý đi, đồng ý đi…”

Thấy tên này quá khó chơi, Tần Giai Kỳ đành cầu cứu nhìn Diệp Phi Nhiên.

Diệp Phi Nhiên phì cười rồi châm chọc: “Diễn tốt thế này mà không đi làm diễn viên thì đúng là lãng phí tài năng”.

Hạng Vân Thiên phẫn nộ lên tiếng: “Anh nói gì? Tôi thật lòng bày tỏ với Kỳ Kỳ, nếu có câu nào là giả thì trời sẽ nổi cơn sấm sét!”

“Thật không? Vậy để ông trời đánh giá tấm lòng của anh nhé”.

Nói rồi, Diệp Phi Nhiên giơ tay lên, sau đó nhanh chóng lấy một thứ màu trắng trong áo vest của Hạng Vân Thiên ra, ai dè đó là là một chiếc quần lót nữ, đã thế còn là kiểu gợi cảm gần như trong suốt.

Lôi thứ đó ra xong thì Diệp Phi Nhiên châm chọc nói: “Anh Hạng, anh giải thích chút đi, đây cũng là tấm lòng của anh à?

Nếu anh một lòng một dạ với Kỳ Kỳ thì ít cũng phải nửa năm không qua lại với phụ nữ rồi, thế cái này ở đâu ra? Đừng bảo là của anh nhé”.

“Tôi…”

Hạng Vân Thiên lập tức ngẩn ra, làm gì có chuyện nửa năm rồi anh ta không qua lại với ai, sự thật là lúc nào cũng có phụ nữ ở bên, đồng thời anh ta còn có sở thích lên giường với ai xong thì sẽ giữ lại quần lót của người đó để làm kỳ niệm.

Đây chính là chiếc quần lót của cô gái đêm qua, anh ta quên chưa kịp xử lý.

Đây là một chiếc quần lót lọt khe, hơn nữa còn là chất liệu ren chỉ nhỏ như cái khăn tay. Anh ta đã nhét trong túi áo trong rồi, không hiểu sao Diệp Phi Nhiên có thể nhìn thấy.

Thấy thế, mọi người xung quanh lại được dịp ồ lên.

“Ối dời, tí nữa là bị loại cặn bã này lừa rồi, trong túi có đồ lót của gái mà vẫn dám đi tỏ tình với người phụ nữ khác, đúng là bó tay rồi…”

“Mặt dày hơn cái thớt, không biết xấu hổ là gì, cất thứ như thế trong người mà còn làm ra vẻ đàng hoàng lắm…”

“Sao bảo nói sai thì sét đánh? Với loại này thì ông trời phải đánh chết luôn đi…”

Hạng Vân Thiên liếm môi, cái khó ló cái khôn nói: “Kỳ Kỳ, em đừng hiểu lầm, hôm qua bạn anh đi chơi nên đã mượn anh cái áo này.

Chắc thứ bên trong là của cậu ta, chứ không liên quan gì đến anh đâu”.

“Cái gì cơ? Không liên quan đến anh á?”

Diệp Phi Nhiên tiện tay ném cái quần lót đi, sau đó lại thò tay vào túi quần của Hạng Vân Thiên rồi rút một thứ khác màu hồng ra.

Tốc độ của anh quá nhanh nên Hạng Vân Thiên không phản ứng kịp.

“Anh Hạng, cái này hình như là Durex nhỉ, ở đâu ra thế? Lẽ nào anh cho bạn mượn cả quần à?”

“Tôi…”

Hạng Vân Thiên bắt đầu lúng túng, vì hôm nào anh ta cũng hẹn hò với một cô nên lúc nào cũng có sẵn bao cao su trong người.

Nhưng anh ta cũng thấy lạ, cái bao cao su này còn nhỏ hơn cả cái quần lót ban nãy, tại sao Diệp Phi Nhiên có thể biết được? Lẽ nào anh có khả năng nhìn xuyên thấu ư?

“Kỳ Kỳ, em đừng hiểu lầm, anh cũng không biết cái này ở đâu ra, chắc bọn bạn bỏ vào để chơi xấu anh, anh thật sự không biết gì cả”.

Chuyện đến nước này rồi nhưng Hạng Vân Thiên vẫn chối cho bằng được, không thì mọi thứ sẽ thành công cốc hết.

“Thế à? Vậy thứ này lại là gì đây?”

Diệp Phi Nhiên tiếp tục lôi hai viên thuốc nhỏ màu trắng trong túi áo của Hạng Vân Thiên ra.

“Anh Hạng, nếu tôi không nhầm thì đây là thuốc tránh thai khẩn cấp nhỉ? Anh trang bị đầy đủ thật đấy, lẽ nào cũng là trò chơi xấu của bạn anh?”, Tần Giai Kỳ nhìn hết mọi thứ xong thì tỏ vẻ chán ghét nói: “Hạng Vân Thiên, anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa”.

Thấy mọi thứ mình mất công lên kế hoạch bị phá hỏng, Hạng Vân Thiên lập tức giận quá hoá giận: “Thằng khốn kia, tao giết mày!”

Lúc này, anh ta không còn để ý gì đến hình tượng nữa, mà tung ngay một cú đấm về phía mặt Diệp Phi Nhiên.

Tiếc là cơ thể quanh năm đằm mình trong quán bar của anh ta sao đọ lại với Diệp Phi Nhiên, anh ta ăn ngay một cú đạp vào bụng rồi bay ngã xuống chỗ 999 đoá hồng.

“A…”

Hạng Vân Thiên hét lên thê thảm.

Tuy anh ta không ngã quá mạnh, nhưng hoa hồng này đều có gai, chờ anh ta vùng vẫy đứng dậy được thì trên người đã cắm đầy gai hoa hồng.

“Thằng chó, dám cướp phụ nữ với ông thì mày cứ chờ đấy”.

Hạng Vân Thiên bỏ lại một câu rồi chuồn mất, nhưng chưa đi được vài bước thì cái nắp cống dưới chân lệch sang một bên, làm anh ta ngã nhào xuống cống.

Dáng vẻ hiện giờ của Hạng Vân Thiên vô cùng thê thảm, khi anh ta bò lên thì trên người toàn là rác cùng mùi hôi thối.

Tên mà anh ta cài trong đám đông nhanh chóng chạy tới rồi đỡ anh ta rời đi.

Thấy cậu chủ Hạng ban nãy còn vênh mặt lên tận trời giờ đã bết bát như vậy, mọi người đều ôm bụng cười.

“Cậu bạn được đấy, tôi phục sát đất luôn…”

“Cô gái, cô tinh mặt thật, chọn được anh này hơi bị được nha…”

Mọi người bắt đầu tung hô Diệp Phi Nhiên.

Ngày thường, mọi người đều ngứa mắt với lối hàng xử của các tay công tử bột nhưng chẳng thể làm gì được, nay có chàng thanh niên này giúp họ xả giận rồi.

Tần Giai Kỳ kéo Diệp Phi Nhiên sang một bên rồi nói: “Sao anh làm được thế?”

Biểu hiện ban nãy của Diệp Phi Nhiên vượt ngoài dự đoán của Tần Giai Kỳ, diễn cứ phải gọi là xuất sắc, thế là giậm hết cả nhà họ Hạng xuống dưới chân rồi.

Chắc sau chuyện hôm nay, Hạng Vân Thiên sẽ không dám vác mặt đến gặp cô nữa.

Diệp Phi Nhiên cười nói: “Cô chẳng nhìn thấy hết rồi còn gì?”

Tần Giai Kỳ đỏ mặt nói: “Ý của tôi là sao anh biết trong túi Hạng Vân Thiên có mấy thứ kia?”

Diệp Phi Nhiên đương nhiên không nói chuyện thần thức cho Tần Giai Kỳ biết, anh chỉ nói: “Tôi là một bác sĩ trung y nên đã nhìn ra thận của anh ta đang bị huỷ hoại nghiêm trọng, vì thế đoán bừa cũng ra mấy thứ kia thôi”.

Tần Giai Kỳ cũng không hỏi nữa: “Cảm ơn anh, tan làm tôi mời anh đi ăn nhé”.

Sau đó, cô quanh người đi về phía toàn nhà của tập đoàn Tần Thị, sắp muộn giờ làm đến nơi rồi.

Diệp Phi Nhiên cũng rời đi, một lát sau đã đến Bách Thảo Đường – một phòng khám đông y lớn nhất ở thành phố Giang Nam.

Bách Cổ Đường xây dựng theo phong cách cổ, trông vừa cổ kính vừa tràn đấy khí thế phi phàm.

Bên ngoài treo một câu đối, bên trên là dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, bên dưới là cũng phải hành xử đứng đắn.

Diệp Phi Nhiên bước vào rồi quan sát xung quanh, phía bên trái là phòng thuốc, bên phải là phòng bắt mạch.

Do vừa mới mở cửa bên khách không đông, còn chưa có ai đến bốc thuốc nên trong phòng thuốc chỉ có vài nhân viên đang nghịch điện thoại.

Thấy Diệp Phi Nhiên đi vào, họ chỉ liếc một cái chứ không nói gì, sau đó tiếp tục hí hoáy điện thoại.

Diệp Phi Nhiên đi đến quầy rồi nói: “Tôi muốn bốc thuốc”.

Người kia chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Chờ một lát, không thấy chúng tôi đang bận à?”

Diệp Phi Nhiên chán nản, chơi điện tử cũng là bận ư? Đúng là kiểu hống hách của cửa hàng lớn mà!

Anh đang định bỏ đi, nhưng loại dược liệu cần để luyện chế Trúc Cơ Đan lại quá nhiều, có vài vị thuốc còn hiếm nên các hiệu thuốc nhỏ không có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK