• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, sau khi đến nhà hàng dùng bữa sáng cùng mẹ, Diệp Phi Nhiên ra ngoài mua mấy thứ như giấy vàng, chu sa, chuẩn bị làm vài lá bùa.

Bây giờ không dễ mua những thứ này ở thành phố. Anh đi liền mấy cửa tiệm, cuối cùng gom được đầy đủ đồ ở một cửa tiệm tranh thu7 phap1.

Khi ra ngoài, anh nhìn thấy một đám đông ở phía đối diện. Bất giác, anh đã đặt chân đến Tụ Bảo Viên – phố bán đồ cổ lớn nhất Giang Nam.

Để đối phó với tà vật ở khu Thế Ngoại Đào Nguyên, chỉ dựa vào sức mạnh của bùa là chưa đủ, nếu có thể tìm thấy một món pháp khí tiện dụng sẽ tốt hơn.

Có điều bây giờ là xã hội công nghệ, tu sĩ ngày càng ít, pháp khí là vật hiếm có khó tìm.

Nhưng đã đến Tụ Bảo Viên rồi, anh quyết định thử vận may một chút, nếu tìm được một, hai món pháp khí là tốt nhất.

Nghĩ vậy, anh bèn lững thững đi về phố đồ cổ.

Đúng như câu “Hoàng kim thời loạn lạc, đồ cổ thời thịnh vượng”, thị trường đồ cổ trong nước mấy năm nay cực kỳ sôi động, nhiều người cứ rảnh rỗi là thích đến đây dạo một vòng, xem có nhặt được đồ tốt giá rẻ hay không.

Có điều những năm gần đây, đài truyền hình đã phát sóng rất nhiều chương trình giám định bảo vật. Rất nhiều người chỉ hận không thể lấy bồn vệ sinh của ông nội ra giám định, xem trong nhà mình có cất giấu bảo vật gì không.

Với tình hình này, muốn nhặt được món hời gần như là chuyện không thể.

Bước vào phố đồ cổ, Diệp Phi Nhiên đi ngang qua cửa tiệm này đến cửa tiệm khác. Cách giám định đồ cổ của anh rất đơn giản, chỉ cần nhìn bằng thần thức là thấy rõ ngay.

Những cổ vật được lưu truyền thật sự đều có linh khí ở các mức độ khác nhau, linh khí càng mạnh, tuổi đời càng lâu.

Tuy trong lĩnh vực đồ cổ có rất nhiều hàng giả, nhưng linh thể chắc chắn là thứ không ai có thể nguỵ tạo. Có thể nói, cách giám định của anh còn chính xác hơn cả cách đo lượng Carbon-14.

Nhưng phố đồ cổ quá xô bồ, anh đã đi hết nửa con phố, thấy phần lớn đều là hàng giả. Tuy rằng cũng có hàng thật, nhưng giá cả đắt kinh khủng, vượt xa giá trị thật của nó.

Anh bước vào một cửa tiệm khác, dạo một vòng bên trong, vừa định rời đi thì một người đàn ông trung niên vội vã chạy từ ngoài vào với một cuộn tranh trong tay.

Người này đeo kính, trông như thành phần tri thức, có điều vẻ mặt lúc này lại vô cùng giận dữ.

Vốn dĩ Diệp Phi Nhiên không quan tâm cũng chẳng có hứng thú hóng chuyện. Nhưng khi nhìn thấy cuộn tranh trong tay người trung niên ấy, anh đã lập tức dừng bước lại.

Bức tranh ấy toả ra linh khí rất mạnh, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường.

“Chủ tiệm đâu, bắt nạt người khác quá rồi đấy, sao lại tráo bức tranh mà tôi mua hả?”

Người đàn ông trung niên đập cuộn tranh lên quầy, tức giận quát vào mặt chủ tiệm.

Chủ cửa tiệm là một thanh niên ba mươi mấy tuổi, ngoại hình gầy trơ xương nhưng lại thích mặc Đường trang rộng thùng thình, trông chẳng đâu vào đâu cả.

Đôi mắt không to, tròng mắt đảo loạn xạ, vừa nhìn đã biết là hạng gian thương.

Khi nhìn thấy người đàn ông trung niên, sắc mặt anh ta hơi thay đổi, đoạn đáp trả: “Ý anh là sao?”

“Ý gì à? Tôi vừa bỏ ra năm nghìn tệ để mua thư pháo của Kỷ Hiểu Lam ở tiệm này, sao vừa về đến nhà thì hàng đã thay đổi rồi? Chắc chắn là anh tráo hàng của tôi!”

Người đàn ông trung niên kia phẫn nộ nói.

Chủ tiệm cười khẩy: “Có thể ăn bậy nhưng không được nói bậy nhé. Tụ Bảo Viên có nhiều cửa tiệm như vậy, ai mà biết anh mua hàng ở đâu”.

Người đàn ông trung niên tức tối bảo: “Muốn chối cãi chứ gì? Tôi nhớ rất rõ là mua ở tiệm anh, còn mua từ chính tay anh nữa kia”.

Chủ cửa tiệm lạnh lùng đáp: “Dù mua từ tiệm tôi thì đã sao? Phố đồ cổ chúng tôi có quy định, hàng đã mua rồi thì miễn đổi, miễn trả”.

“Anh tự nhìn nhầm, còn có thể trách ai”.

Người đàn ông trung niên nói: “Nếu tôi nhìn nhầm thì tôi chỉ có tự trách mình. Nhưng rõ rành rành là anh đã tráo hàng. Tôi rõ ràng đã nhìn thấy chữ của Kỷ Hiểu Lam cơ mà, tại sao về đến nhà thì nó lại biến thành chữ của Nhan Chân Khanh chứ. Anh bảo xem, chuyện đó nghĩa là sao?”

Chủ tiệm bình thản trả lời: “Một ngày tôi tiếp đón biết bao nhiêu là khách. Ai mà nhớ anh mua tranh gì chứ”.

“Hơn nữa, Nhan Chân Khanh là một nhà thư pháp vĩ đại thời Đường, xét về niên đại còn lâu hơn Kỷ Hiểu Lam, chữ của ông ấy cũng có giá trị hơn chữ của Kỷ Hiểu Lam, thế chẳng phải anh được hời rồi sao? Còn đòi hỏi gì nữa?”

Người đàn ông trung niên run cả người, giận dữ nói: “Nhưng bức tranh này của anh rõ ràng là hàng giả. Tôi đã trả đến năm nghìn tệ, còn giá trị của nó thì chẳng đáng năm trăm tệ”.

Chủ cửa tiệm đáp: “Đã bảo rồi, mua được hàng thật hay giả tuỳ vào mắt nhìn của anh. Anh không nhìn kỹ thì còn biết trách ai”.

Người đàn ông trung niên kia phẫn nộ quát: “Anh… Anh đúng là kẻ mặt dày! Hôm nay tôi buộc phải hoàn lại bức tranh này, nếu không thì anh không xong với tôi đâu”.

Diệp Phi Nhiên đã nhìn rõ, cũng tỏ tường mọi chuyện rồi. Chủ cửa tiệm này dùng bức thư pháp thật để lừa người khách trung niên, sau đó giở trò trộm xà tráo cột, bán bức thư pháp giả với giá năm nghìn tệ.

Chủ tiệm bực bội nói: “Anh phiền thật đấy. Thế này đi, cùng lắm tôi chỉ hoàn cho anh năm trăm tệ thôi, đồng ý thì lấy, còn không thì cứ việc kiện”.

Dứt lời, anh ta lấy ra năm tờ tiền rồi đập lên quầy.

“Không được. Rõ ràng tôi đã trả năm nghìn tệ, anh mà không hoàn tiền là tôi báo cảnh sát đấy”.

“Báo cảnh sát? Anh doạ ai vậy?”, chủ tiệm cười khẩy: “Thế anh tính nói gì với cảnh sát? Chẳng lẽ nói là trả năm nghìn tệ để mua bút tích của Kỷ Hiểu Lam à? Anh cảm thấy cảnh sát có tin không?”

“Năm nghìn tệ mà muốn mua thư pháp của Kỷ Hiểu Lam, anh nghĩ mình là ai? Dạo bừa một vòng quanh phố đồ cổ là nhặt được của hời à?”

“Nếu đó thật sự là bút tích của Kỷ Hiểu Lam thì dù anh có năm trăm nghìn tệ cũng chẳng mua được đâu. Anh nghĩ gì vậy?”

“Tôi…”

Gương mặt của người trung niên đỏ phừng phừng, nhưng nghĩ ngợi một hồi cũng đành thôi. Quả thật là vậy, dù báo cảnh sát thì ông ta cũng không thể nói rõ chuyện này.

Bất đắc dĩ, ông ta chỉ có thể xem như mình xui xẻo, cũng do bản thân ông ta tham tiền, năm nghìn tệ làm sao mua được thư pháp của Kỷ Hiểu Lam kia chứ.

“Xem như tôi xúi quẩy!”

Dứt lời, ông ta định lấy đi năm tờ tiền trên quầy, tổn thất ít chút nào hay chút ấy, vẫn tốt hơn việc lấy bức thư pháp giả ra ngắm nghía.

Đúng lúc này, Diệp Phi Nhiên cất lời: “Anh à, có thể cho tôi mượn xem bức tranh này của anh không? Tôi vẫn luôn muốn mua thư pháp của Nhan Chân Khanh, nếu được thì anh bán cho tôi đi”.

“Muốn xem thì cứ xem, nhưng nói cho anh biết trước, đây là hàng giả đấy nhé”.

Người đàn ông trung niên vừa nói vừa đưa cuộn tranh trong tay cho anh.

Diệp Phi Nhiên cầm tranh rồi chầm chậm mở ra, trên đó có hai hàng chữ lớn, “Không màng danh lợi mới định rõ chí hướng, thân tâm thanh thản mới thực hiện được lý tưởng”, phần đề chữ là con dấu đóng tên của Nhan Chân Khanh.

Nhưng xét tổng thể, nét vẽ của bức tranh này khá cẩu thả, dù không phải là người trong ngành cũng nhìn ra đây là hàng giả.

Thấy Diệp Phi Nhiên muốn mua thư pháp, chủ tiệm bèn nói: “Anh bạn, thích thư pháp của Nhan Chân Khanh thì trong tiệm của tôi còn nhiều lắm, chọn bừa một bức cũng tốt hơn bức này”.

“Không cần, tôi chỉ muốn mua bức này thôi”.

Diệp Phi Nhiên đưa năm nghìn tệ cho người đàn ông trung niên, “Tôi muốn mua bức này, gửi anh năm nghìn tệ nhé”.

Ban nãy anh đã nhìn thấy điều kỳ diệu của bức tranh này, dù phải trả một trăm lần số tiền năm nghìn tệ cũng được. Vốn dĩ anh còn muốn đưa thêm ít tiền cho người trung niên này, nhưng lại sợ biến khéo thành vụng, nghĩ một hồi lại thôi.

Dù sao đồ cổ cũng có quy tắc của đồ cổ, nếu không có anh, ông ta chỉ lấy được năm trăm tệ, tổn thất còn lớn hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK