• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 9: Treo thưởng cả triệu

Chờ hơn chục phút sau thì cậu thanh niên ban nãy mới chơi điện tử xong rồi đặt điện thoại xuống quầy, sau đó bê cốc trà lên nhấp một ngụm, tiếp đó mới chậm rãi nói: “Anh muốn mua thuốc gì?”

Diệp Phi Nhiên đưa phương thuốc cho cậu thanh niên, cậu ta xem xong thì không khỏi sáng mắt lên.

Hầu hết phương thuốc ghi trong đây đều là dược liệu quý giá, nếu bán xong đơn này thì bét cậu ta cũng kiếm được vài nghìn.

Cậu ta hỏi: “Anh có chắc muốn mua nhiều vậy không?”

Diệp Phi Nhiên đáp: “Đương nhiên, tôi chỉ không biết có mua hết được ở đây không thôi”.

“Mua được chứ sao, dược liệu gì mà Bách Thảo Đường chúng tôi chẳng có”, thái độ của cậu thanh niên thay đổi 180 độ, cậu ta tươi cười nói: “Anh chờ một lát nhé, tôi sẽ đi lấy dược liệu cho anh”.

Loáng cái, cậu ta đã bê cả đống dược liệu chất lên quầy, Diệp Phi Nhiên nhìn qua thì thấy đã đủ thứ mình cần, hơn nữa chất lượng cũng rất tốt.

Anh hỏi: “Của tôi hết bao nhiêu?”

Cậu thanh niên lấy bàn tính gõ cành cạch rồi đáp: “Tổng cộng hết 253200, anh trả tiền mặt hay quẹt thẻ?”

“Hả? Nhiều tiền thế à?”

Diệp Phi Nhiên giật bắn mình, tuy anh cũng học trung y ở đại học y Giang Nam, nhưng lại không hiểu rõ về giá của dược liệu lắm.

Anh cứ tưởng 30 nghìn mình mang đi là đủ mua hết những dược liệu cần rồi, ai dè còn chưa đủ số lẻ, không ngờ dược liệu để luyện chế Trúc Cơ Đan lại đắt như thế.

Anh lúng túng nói: “Xin lỗi, tôi không mang đủ tiền”.

Gương mặt đang tươi cười của cậu thanh niên lập tức xị ra: “Không có tiền mà bày đặt đến đây thể hiện à? Anh định trêu ngươi người khác hả?”

Diệp Phi Nhiên giải thích: “Xin lỗi, vì tôi không nghĩ sẽ đắt như thế”.

“Không biết giá dược liệu mình muốn mua ư?”, cậu thanh niên bực dọc nói: “Thôi được rồi, không đủ tiền thì có bao nhiêu mua bấy nhiêu, không thể bắt tôi phục vụ không công cho anh được”.

Diệp Phi Nhiên nói: “Không được, tôi phải mua đủ, thiếu một loại cũng không được”.

Lượng dược liệu anh mua cũng chỉ đủ để luyện chế một lò Trúc Cơ Đan, nếu không đủ dược liệu thì sẽ không thể luyện chế được.

Cậu thanh niên nhíu mày nói: “Thế thì mua dược liệu ít tuổi thôi, anh có biết dược liệu mười năm tuổi và dược liệu hai năm tuổi có giá chênh nhau nhiều lắm không?”

Diệp Phi Nhiên nói: “Thế cũng không được, tôi đã kê các dược liệu có số năm tuổi thấp nhất rồi”.

Anh vừa nói xong thì cậu thanh niên đã nổi đoá: “Này không được, kia cũng không được, anh định chơi tôi đúng không?”

Diệp Phi Nhiên áy náy nói: “Xin lỗi, tôi không mang đủ tiền, chờ gom đủ thì tôi lại đến mua”.

“Xì, chờ loại nghèo hèn như anh gom đủ tiền thì không biết đến mùa quýt năm nào”, cậu thanh niên tức giận cất dược liệu đi: “Cũng tại mắt mình mù, lẽ ra khi thấy đồ anh ta mặc thì không nên lấy thuốc cho anh ta mới phải”.

Dự tính ban đầu tan thành mây khói, cậu thanh niên ôm một bụng tức.

Diệp Phi Nhiên cau mày nói: “Cậu ăn nói kiểu gì thế hả? Không mang đủ tiền thì tôi cũng xin lỗi cậu rồi, vả lại cậu cũng là nhân viên ở đây, lấy thuốc là việc của cậu, có gì mà phải oán thán như thế?”

“Ôi mẹ ơi, anh lên giọng với ai thế hả?”, cậu thanh niên lập tức bốc hoả, cậu ta vỗ ngực rồi vênh váo nói: “Anh không nhìn cho rõ đây là đâu à, là Bách Thảo Đường đấy, chủ nhà tôi là ông Tào đấy nhé.

Khách đến chỗ chúng tôi khám toàn đại gia với các sếp lớn thôi, bộ anh tưởng đây là chỗ cho loại nghèo kiết xác như anh giả làm đại gia à?”

“Cậu…”

Diệp Phi Nhiên đang muốn phát điên, nhưng nghĩ lại mình cũng là người kế thừa của Cổ Y Môn thượng cổ, vì thế không cần so đo với một tên ham lợi trước mắt này.

Ghĩ vậy, anh quay đầu bỏ đi luôn, sau đó đột nhiên nhìn thấy một thông báo mà đỏ dán trên tường, trên đó viết bốn chữ “Treo thưởng cả triệu”.

Sau đó anh nhìn kỹ thì thấy bên dưới có viết: Tào Hưng Hoa vô tình có được một phương thuốc quý của Hoa Đà, nhưng tiếc là phương thuốc không trọn vẹn, có ba vị thuốc đã bị ghi thiếu.

Nếu ai có thể bổ sung được ba vị thuốc ấy và bổ sung đúng thì sẽ được nhận được một triều tiền thưởng.

Ngay bên dưới đó nữa là phương thuốc của Hoa Đà, nhưng chỉ có 15 vị đầu, ba vị cuối bị bỏ trống, rõ ràng đang chờ người khác bổ sung vào.

Nhìn thấy phần thưởng xong thì Diệp Phi Nhiên lập tức mừng thầm. Anh biết Tào Hưng Hoa, ông ấy là chủ của Bách Thảo Đường, một nhân vật có máu mắt trong ngành trung y của thành phố Giang Nam. Còn phương thuốc của Hoa Đà thì làm gì có ai hiểu rõ hơn anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK