• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bản thân Hàn Soái cũng là cậu ấm nhà giàu, nhưng bình thường không bao giờ anh ấy coi thường người nghèo, không thì đã chẳng ở cùng với Diệp Phi Nhiên lâu đến vậy.

Nghe thấy mấy người phía trước chế nhạo người nghèo, còn lấy Thạch Vũ Đình ra làm đồ chơi thì Hàn Soái lập tức nổi giận, Diệp Phi Nhiên cầm điện thoại nói: “Anh hai, ban nãy em đã quay lại rồi, anh nói xem lát phát cho tất cả mọi người xem thì sẽ vui thế nào?”

Nghe thấy thế, nụ cười trên mặt ba người kia lập tức vụt tắt, sau đó cả bọn đều biến sắc mặt.

Nhất là Đào Vĩ, hắn nghệt mặt ra, câu nói ban nãy của hắn mang ra để huênh hoang lúc không có ai thì được, chứ nếu muốn theo đuổi Thạch Vũ Đình rồi bị phát clip trước bao người thì hỏng bét.

Ngưu Hạo Thiên và Dương Húc rõ ràng cũng ý thức được điều này, cả ba cùng hô lên: “Này, mau xoá ngay đi!”

Diệp Phi Nhiên cầm điện thoại cười nói: “Ban nãy đang oách lắm mà, sao giờ lại sợ thế? Muốn tôi xoá cũng được thôi, xin lỗi anh hai tôi đi”.

“Tôi…”

Đào Vĩ thoáng do dự, cuối cùng vẫn cúi đầu nói với Hàn Soái: “Xin lỗi, ban nãy là tôi sai”.

Diệp Phi Nhiên nói với Ngưu Hạo Thiên và Dương Húc: “Còn hai người nữa”.

“Cứ chờ đấy!”

Tuy hai người kia tức đến cắn răng cắn lợi, nhưng đây là quán karaoke Dạ Vị Ương nên họ không dám làm bậy, vì thế đành phải cúi đầu xin lỗi Hàn Soái.

Diệp Phi Nhiên cười nói: “Tốt, thái độ tích cực, rất chân thành!”

Đào Vĩ hung hăng nói: “Giờ xoá clip đi được chưa?”

Diệp Phi Nhiên giơ điện thoại lên nói: “Phải công nhận là tiền là thứ thần kỳ, nhưng không phải thứ gì cũng mua được. Ví dụ như ba người chẳng hạn, có tiền nhưng không mua được IQ, tôi chỉ đùa các người thôi, điện thoại đã mở đâu mà quay được gì?”

“Thằng khốn, mày dám chơi bọn tao à!”

Nói rồi, Dương Húc với dáng người đô con định lao đến đánh Diệp Phi Nhiên, nhưng đã bị Đào Vĩ kéo lại.

“Anh Húc, đừng nóng, chờ qua tối nay, mình sẽ cho nó biết tay”.

Dương Húc hừ lạnh một tiếng, sau đó cả ba không để ý đến nhóm Diệp Phi Nhiên nữa, mà ngồi lại vào chỗ.

Hàn Soái ôm cánh tay Diệp Phi Nhiên rồi cười phá lên nói: “Chú ba, chú mày chơi ba thằng kia một vố được đấy, trút được giận cho anh em mình”.

Ở phía khác, Ngưu Hạo Thiên nói to: “Tiểu Vĩ, nghe nói phòng bao bạch kim của quán Dạ Vị Ương này rẻ nhất cũng mười nghìn, chú mày cũng chịu chi đấy”.

Đào Vĩ hiểu ngay được ý của mấy người anh em, họ đang muốn tìm lại chút thể diện mà ban nãy đã mất, hắn rất phối hợp mà nói: “Có là gì đâu, chỉ mười nghìn thôi mà. Với đám nghèo hèn thì là con số lớn, chứ với tụi mình thì chỉ bằng cốc rượu thôi”.

Dương Húc hùa theo: “Muốn đặt được phòng bạch kim không phải chỉ cần có tiền là xong đâu, đây là địa bàn của Ma Cửu gia, không có chút thân phận và địa vị thì còn lâu mới đặt được”.

“Thường thôi anh, bố em là bạn của Ma Cửu gia, rượu với đồ uống ở đây do nhà em phụ trách hết mà”.

Hắn đắc ý liếc nhìn Diệp Phi Nhiên và Hàn Soái, có thể móc nối quan hệ với Ma Cửu gia cũng đủ để vênh mặt với đời rồi.

Ngưu Hạo Thiên nói: “Ma Cửu gia là thần tượng của anh, nghe nói ông ấy đứng đầu trong bốn ông lớn của Giang Nam, bên dưới có đến vài trăm anh em đấy”.

Dương Húc: “Chính xác, Ma Cửu gia không phải ông lớn bình thường đâu, sau lưng ông ấy là một bối cảnh rất lớn, người của cả hai giới hắc bạch đều không dám dây vào. Nghe nói cách đây không lâu có một thương nhân ở ngoài đến, dựa vào mình có quen biết với giới quan chức nên không coi Ma Cửu gia ra gì, kết quả là chưa đến ba ngày thì công ty đã phá sản, từ đó không còn ai ở Giang Nam dám làm ăn với người đó nữa, đây chính là uy lực của Ma Cửu gia. Nói không phải quá chứ, Ma Cửu gia chỉ cần hắt hơi một cái là cả Giang Nam cảm cúm ngay”.

Đào Vĩ nói: “Em nghe nói bản thân ông ấy cũng là một cao thủ đấy, hồi còn trẻ từng tay không đánh bại hơn 100 người, từ đó mới nổi danh”.

Dương Húc: “Đúng đó, thân thủ của Ma Cửu gia thâm sâu khó lường, nhưng giờ ông ấy là ông lớn của Giang Nam rồi nên đã nhiều năm không phải ra tay nữa. Dù gặp chuyện gì cũng sai đàn em đi giải quyết thôi”.

Ngưu Hạo Thiên: “Nghe bố anh bảo mấy hôm trước có một thằng oắt không biết sống chết đã chọc vào Ma Cửu gia, nó chẳng những đánh người của ông ấy mà còn tống anh Đao Sẹo vào tù, có phải chán sống hay không chứ?”

“Thế á? Có chuyện này ư?”, Đào Vĩ nghi hoặc hỏi: “Giờ thằng đó sao rồi? Có phải bị phanh thây rồi không?”

Dương Húc: “Nghe bố anh bảo chuyện này không đơn giản, nghe đâu thằng kia có chút quen biết với cô lớn nhà họ Hạ. Vì nể mặt nhà họ Hạ nên Ma Cửu gia chưa thấy có động tĩnh gì. Nhưng chắc cũng là tạm thời thôi, không ai động vào Ma Cửu gia mà không phải trả giá cả, chắc vài bữa nữa là thằng kia nhừ tử thôi”.

Nghe bọn họ nói đến đây, Diệp Phi Nhiên không nhịn được bật cười. Chuyện này kể ra cũng buồn cười, mấy hôm trước chính anh đã dạy cho đám đàn em của Ma Cửu gia một bài học, giờ lại ngồi uống rượu trong quán của ông ta. Hàn Soái nghiêm mặt nói: “Chú ba, bố anh cũng từng kể về Ma Cửu gia này, một nhân vật lớn thiết thực đấy, sau này chú mà gặp thì phải cẩn thận, đừng dây vào làm gì”.

Diệp Phi Nhiên cười nói: “Chỉ là một lão lưu manh thôi mà, có gì phải sợ chứ”.

Hai người đang nói chuyện thì cửa phòng bao mở ra, có hai cô gái đi vào.

Cô gái đi trước mặc một chiếc váy dài màu trắng, tóc dài xoã ngang vai, ngũ quan tinh tế, trông rất thống công chúa bước ra từ truyện cổ tích.

Tuy cô gái này không xinh bằng Hạ Song Song và Tần Giai Kỳ, nhưng cũng thuộc hàng mỹ nữ.

Còn cô gái đứng cạnh cô ấy thì trông cũng xinh, nhưng do trang điểm quá đậm, thêm cách ăn mặc hở hang nên trông giống gái làng chơi, thua xa khí chất của cô đằng trước.

“Vũ Đình, em đến rồi à!”

Hai cô gái bước vào xong thì nhóm Hàn Soái và Đào Vĩ đều đứng dậy ra chào hỏi, cô phía trước chính là Thạch Vũ Đình - người mà Hàn Soái đang theo đuổi, cô còn lại là Hoàng Tiểu Lệ - bạn học kiêm bạn thên của Thạch Vũ Đình.

Thấy tất cả mọi người đều quây quanh Thạch Vũ Đình, Hoàng Tiểu Lệ thoáng có vẻ ghen tỵ.

Cô ta biết Đào Vĩ có tiền nên hôm nay đã cố tình chuẩn bị thật tinh tươm đến đây, chỉ mong sao vớ được một anh chàng giàu có cho mình.

Sau khi mọi người về chỗ ngồi, Đào Vĩ nói: “Mọi người trật tự, tôi có chuyện muốn nói. Hôm nay là sinh nhật của Vũ Đình nên bữa tiệc này sẽ do tôi chủ trì, giờ chúng ta mở màn với tiết mục đầu tiên, đó là tặng quà sinh nhật”.

Dứt lời, hắn ngoái lại nhìn Hàn Soái: “Cậu đến chúc mừng sinh nhật Vũ Đình cơ mà, mang quà ra đây cho mọi người xem đi”.

Hàn Soái lườm hắn, sau đó lấy một cái hộp nhỏ trong túi ra rồi đưa cho Thạch Vũ Đình, tiếp theo thâm tình nói: “Vũ Đình, đây là anh chuẩn bị cho em, sinh nhật vui vẻ!”

Hoàng Tiểu Lệ nói: “Hàn Soái, gì thế anh? Đừng bảo anh tặng Vũ Đình một cái nhẫn kim cương to đùng nhé?”

Đào Vĩ châm chọc: “Thế cơ à? Với gia thế của Hàn Soái thì tặng nhẫn kim cương chắc chắn phải to rồi, ít cũng phải bốn, năm cara, chúng ta cùng mỏi mắt trông chờ nào!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK