• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì quá mức sợ hãi, hai chân Hạ Song Song siết chặt lấy eo Diệp Phi Nhiên, hai cánh tay ôm chặt lấy cổ anh, đầu chui vào lòng anh.

Hai mắt nhắm chặt lại, không dám hé mắt nhìn xung quanh.

Bây giờ Diệp Phi Nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, một người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại treo trên người mình hệt như chuột Koala, tư thế của cô ấy mập mờ như vậy, nếu không có ý nghĩ nào khác thì không phải là đàn ông.

“Được rồi, cô xuống trước đi, cô như thế tôi không thể động đậy được”.

“Không xuống, không xuống, đáng sợ quá”.

Diệp Phi Nhiên hết cách, chỉ đành sử dụng một pháp quyết để đóng thiên nhãn của cô ta lại, sau đó nói: “Được rồi, giờ cô mở mắt ra đi, đã không còn nhìn thấy gì nữa”.

Hạ Song Song chậm rãi mở mắt ra, mọi thứ đều trở thành màu đen, cũng không nhìn thấy mấy thứ đáng sợ đó nữa, lúc này cô ta mới cảm thấy ổn hơn nhưng vẫn bám chặt trên người Diệp Phi Nhiên.

“Đám quái vật đó còn ở đây không?”

“Chắc là vẫn còn đấy”.

Diệp Phi Nhiên bất lực nói.

“Vậy tôi không xuống, nơi này đáng sợ quá, anh mau chóng dẫn tôi đi đi”.

Lúc này Hạ Song Song cũng không còn dáng vẻ hung dữ trước đó nữa, mà hệt như một cô gái bị kinh hãi ôm chặt lấy cổ Diệp Phi Nhiên.

“Cô như thế này làm sao tôi đi được?”

“Tôi mặc kệ, ai bảo ai dọa tôi đến đây”.

Thấy dù có nói gì Hạ Song Song cũng không chịu buông tay, Diệp Phi Nhiên chẳng còn cách nào khác đành phải đỡ mông cô ta lên, tư thế không còn ngượng như trước nữa, cuối cùng hai chân cũng có thể bước đi.

Nhưng cuối cùng anh lại nhận ra thêm một sự ngượng ngùng khác, vì vị trí ngày càng cao nên sự đầy đặn cao ngất của Hạ Song Song ngày càng gần mặt anh.

Không chỉ mùi hương cơ thể mê người liên tục tràn vào khoang mũi, mà phong cảnh mê người đó cũng gần ngay trước mắt.

Bây giờ không phải lúc sàm sỡ, anh chỉ đành cưỡng ép mình dời ánh mắt đi nơi khác, sau đó ôm Hạ Song Song như ôm đứa trẻ chuẩn bị ra khỏi đây.

Nhưng lúc này vẻ mặt anh căng chặt, bỗng dừng bước.

Cách đó không xa đột nhiên có một bộ xương đẫm máu cực lớn xuất hiện, nó treo lơ lửng trên không trung, vô số tà vật vây quanh nó, chắc là vương giả nơi này.

So với các tà vật khác, tên này quả thật mạnh hơn rất nhiều, thế mà có thể khiến Diệp Phi Nhiên cảm thấy áp bức.

Hạ Song Song ngạc nhiên hỏi: “Sao anh không đi nữa? Đi mau đi”.

“Đừng lên tiếng, có một thứ lợi hại đang đến”.

Diệp Phi Nhiên vận chuyển chân khí trong người, sử dụng dương khí trong người bảo vệ Hạ Song Song.

Bộ xương đẫm máu đó treo lơ lửng giữa không trung, trông có vẻ lớn bằng một chiếc xe nâng, xung quanh có rất nhiều khí đen.

Đôi mắt đen kịt như có thể hút hết mọi ánh sáng, cái miệng đen thui như một sơn động liên tục phát ra tiếng gầm gừ chói tai.

Lúc này, một tiếng gầm sắc bén vang lên, cổ xương đẫm máu đó ra lệnh tấn công, màn sương máu xung quanh như trở nên điên cuồng lao về phía Diệp Phi Nhiên.

Mặc dù những thứ này không thể phá vỡ chân khí bảo vệ của anh nhưng chúng lại quá nhiều, một vài con thì không có gì lo lắng, nhưng nhiều tà vật cùng tấn công như vậy, có vẻ anh sẽ khá mất sức.

“Không thể tiếp tục ở lại đây nữa, phải nhanh chóng ra ngoài thôi”.

Diệp Phi Nhiên vừa đánh trả đòn tấn công của các tà vật vừa nhanh chóng rút lui đến cổng khu dân cư.

Bộ xương đẫm máu đó như một người chỉ huy cực kỳ bình tĩnh, không tự mình xông đến tấn công mà liên tục chỉ huy những tà vật xung quanh, làm tiêu hao sức mạnh của Diệp Phi Nhiên.

“Tên này quả thật quá đáng sợ, hình như nó còn có linh trí”.

Diệp Phi Nhiên thầm nghĩ nhất định phải phá được Huyền Âm Tụ Sát Trận ở đây, nếu không khi đám tà vật này phát triển đến một trình độ nhất định, sẽ mang đến tai họa cho toàn bộ thành phố Giang Nam.

Hạ Song Song chui vào lòng Diệp Phi Nhiên, so với bóng tối đáng sợ xung quanh, nơi này là bến cảng an toàn nhất.

Thấy vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của anh, cô ta biết chắc chắn đã gặp phải nguy hiểm gì đó.

Thấy hai người đã sắp đi đến gần khu dân cư, bộ xương đó không cam lòng để con mồi của mình chạy thoát, cuối cùng đích thân xông đến tấn công.

Một tiếng gầm chói tai vang lên, cơ thể nó đột nhiên to hơn một chút, cái miệng đen kịt của nó như có sức hút vô tận, đột nhiên lao về phía hai người Diệp Phi Nhiên.

“Cút đi!”

Chưởng Cửu Dương của Diệp Phi Nhiên được tung ra, chưởng phong rít gào đánh trúng bộ xương.

Chỉ nghe một tiếng động vang lên, luồng khí xung quanh đều chấn động cực mạnh.

Bộ xương đẫm máu này mạnh hơn đám tà vật khác rất nhiều, mặc dù bị một chưởng của Diệp Phi Nhi đẩy lùi nhưng dường như không bị tổn thương quá nghiêm trọng, sau khi xoay một vòng, nó lại lao tới.

Đám tà vật xung quanh được nó dẫn dắt lại hung hăng hơn trước đó, lao tới như núi gầm sóng gào.

Diệp Phi Nhiên mấy lần đánh lùi được bộ xương đó, nhưng cũng chỉ là đánh lùi mà thôi, không thể tiêu hao sức mạnh của đối phương.

Hơn nữa âm khí nơi này quá nặng, như lúc nào cũng bổ sung năng lượng cho bộ xương đẫm máu này, mà lại tiêu hao sức mạnh của mình ngày càng nhiều.

Bây giờ Hạ Song Song đã bình tĩnh hơn lúc nãy, hỏi: “Gặp phải rắc rối lớn rồi sao?’

“Cũng không phải là phiền phức gì lớn, tôi sắp giải quyết được nó rồi”.

Nói rồi Diệp Phi Nhiên búng ngón tay, một ánh lửa màu xanh bay ra.

Đây là đan hỏa sau khi đạt đến thời kỳ Cơ Trúc mới có thể sử dụng, mặc dù chức năng chính của đan hỏa là luyện đan, đồng thời cũng là vũ khí lợi hại áp chế tất cả tà vật.

Chỉ là ngưng tụ đan hỏa khiến anh tiêu hao rất nhiều chân nguyên, không đến lúc bất đắc dĩ thì anh sẽ không dùng.

Cái miệng cực lớn của bộ xương đẫm máu đang phát ra lực hút, sau khi đan hỏa xuất hiện thì lập tức bị hút vào trong miệng của nó.

“A…”

Bộ xương đẫm máu bỗng thét lên một tiếng đầy vẻ đau đớn, khí đen bao bọc xung quanh lập tức biến mất đi khá nhiều, ngay cả cơ thể của nó cũng nhỏ lại đi một nửa.

Quả nhiên đan hỏa này gây ra tổn thương khá nặng cho bản thể của nó.

Như cảm nhận được sự lớn mạnh của người trước mặt, nó không dám tiếp tục quấn lấy nữa, quay đầu biến mất trong bóng tối.

Diệp Quân thở phào, cũng may mình đã bước vào thời kỳ Cơ Trúc, nếu chỉ là thời kỳ Luyện Khí thì thật phiền phức khi gặp thứ này.

Tất nhiên đây cũng là do trước đó anh đã không chuẩn bị đầy đủ, nếu chuẩn bị thêm một ít lá bùa và pháp khí thì vẫn có thể đối phó với tà vật cấp bậc này.

Không bị bộ xương đẫm máu quấn lấy nữa, anh nhanh chóng dẫn Hạ Song Song rời khỏi khu dân cư Thế Ngoại Đào Nguyên. Mười phút sau, hai người lại bước đi dưới ánh đèn đường sáng rực trong thành phố.

Diệp Phi Nhiên vỗ nhẹ vào lưng Hạ Song Song, nói: “Cô cả, đến nơi rồi, đến lúc phải xuống rồi”.

Hạ Song Song vẫn còn hơi sợ hỏi: “Nơi này không có mấy thứ đó nữa chứ?”

“Hết rồi, đến giờ chúng vẫn không thể rời xa khu dân cư Thế Ngoại Đào Nguyên”.

Xác định sẽ không gặp phải thứ đó nữa, Hạ Song Song mới nhảy xuống khỏi lòng anh, ôm thời gian dài như thế thế mà cô ta lại cảm thấy tiếc nuối khi rời khỏi bộ ngực rắn chắc này.

Nghĩ đến bộ dạng mình ôm chặt lấy người ta như chuột Koala, mặt cô ta không khỏi đỏ bừng.

Để giảm bớt xấu hổ, cô ta vội hỏi: “Vừa rồi anh làm sao mà tạo ra được ngọn lửa đó thế?”

Diệp Phi Nhiên nói: “Đó là thuật pháp, có nói cô cũng không hiểu”.

Hạ Song Song lại hỏi: “Anh cũng biết làm pháp thuật à? Rốt cuộc anh là bác sĩ hay là pháp sư vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK