• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5: Sự thật phơi bày

Không ngờ sau khi ông ta châm mũi kim bạc thứ ba, cậu bé lập tức sùi bọt mép, toàn thân co giật, sắc mặt tái nhợt như người chết.

Cùng lúc đó, thiết bị theo dõi đầu giường phát ra tiếng bíp đinh tai nhức óc, huyết áp hạ xuống, nhịp tim nhanh chóng chậm lại, có thể thấy tính mạng cậu bé đang gặp nguy hiểm.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Tạ Hải Đào ngây người, cây kim bạc thứ tư trong tay không còn dũng khí đâm vào nữa.

Đổng Thiên Đạt tức giận nói: “Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Ông có thể chữa khỏi bệnh thật sao? Ông đã làm gì con trai tôi vậy?”

Châu Vĩnh Lương cũng lo lắng nói: “Bác sĩ Tạ, chuyện gì đang xảy ra vậy? Vừa rồi ông chữa cho ca bệnh kia có xảy ra chuyện này không?”

“Cục trưởng, tôi… tôi…”

Tạ Hải Đào đầu đầy mồ hôi lạnh, sợ hãi đến không nói nên lời, đầu óc cũng rối bời, không biết chuyện gì xảy ra.

Ông ta chỉ nhớ rõ, đây là cách Diệp Phi Nhiên dùng để chữa bệnh, tại sao đến tay ông ta lại không có tác dụng, ngược lại càng làm cho bệnh tình của cậu bé trở nên trầm trọng hơn?

Thấy bệnh tình của con trai càng ngày càng nguy kịch, Đổng Thiên Đạt tức giận gầm lên: “Đừng nói nhảm nữa, mau chữa bệnh cho con trai tôi đi”.

“Đúng vậy, còn đứng đực ra làm cái gì? Mau tìm biện pháp cứu người đi!”

Mã Hải Đông cũng rất lo lắng, nếu Tạ Hải Đào thực sự khiến con trai của Đổng Thiên Đạt mất mạng thì cái chức viện trưởng của ông ta cũng đi tong.

Tạ Hải Đào không còn cách nào khác ngoài việc rút cả ba chiếc kim bạc đã đâm ra, nhưng tình trạng của cậu bé vẫn không thuyên giảm chút nào.

Đổng Thiên Đạt lo lắng nhảy dựng lên, “Họ Tạ kia, tôi chỉ có duy nhất một đứa con trai, nếu như nó có mệnh hệ gì thì tôi sẽ giết ông”.

Châu Vĩnh Lương tức giận nói: “Tạ Hải Đào, không phải ông vừa mới chữa khỏi cho một bệnh nhân sao? Tại sao bây giờ lại không thể làm được?”

“Tôi……”

Tạ Hải Đào toát mồ hôi lạnh, ông ta ngập ngừng hồi lâu, nhưng thậm chí không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh.

Mã Hải Đông cảm thấy có điều gì đó không ổn liền quay sang nói với Trương Tiểu Mạn bên cạnh: “Nói cho tôi biết, chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Trương Tiểu Mạn do dự một lúc, cuối cùng nói: “Người chữa khỏi cho đứa trẻ đó hoàn toàn không phải bác sĩ Tạ, mà là người nhà của bệnh nhân tên ở bên ngoài. Anh ta tên là Diệp Phi Nhiên”.

Thấy sự việc đã bại lộ hoàn toàn, chân Tạ Hải Đào mềm nhũn ra và ngã quỵ xuống đất.

Sau khi biết được sự thật, Đổng Thiên Đạt lập tức lao ra khỏi phòng cấp cứu tìm người. Bất kể là ai cũng được, miễn là cứu được con trai ông ấy.

Lao tới trước mặt Diệp Phi Nhiên, ông ta vội vàng nói: “Chàng trai trẻ, xin hãy cứu con trai tôi, tôi có thể đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của cậu”.

“Được”.

Diệp Phi Nhiên không ngạc nhiên với kết quả này, thêm việc tình hình của cậu bé rất khẩn cấp, vì vậy không thể chậm trễ hơn nữa.

Anh bảo Âu Dương Lam về nghỉ ngơi trước, sau đó đi theo Đổng Thiên Đạt vào phòng cấp cứu.

Sau khi vào cửa, anh liếc nhìn Tạ Hải Đào đang ngồi sõng soài trên mặt đất, đi đến bên giường cậu bé, lấy cây kim bạc ra và bắt đầu châm cứu.

Ban đầu, thiết bị giám sát ở đầu giường liên tục phát ra những âm thanh báo động chói tai, nhưng khi từng chiếc kim bạc đâm vào người cậu bé, thiết bị ngừng phát ra tiếng bíp.

Đồng thời, cậu bé không còn co giật và sùi bọt mép, sắc mặt dần hồng hào trở lại, hơi thở đều đặn.

Lần thứ hai xử lý ca bệnh này, Diệp Phi Nhiên đã quen thuộc với quy trình này. Ngay sau đó anh chọc kim vào đầu ngón tay của cậu bé và nặn ra hai giọt máu độc.

Sau khi anh thu hồi cây kim bạc, các loại dụng cụ giám sát tình hình bệnh nhân ở đầu giường trở lại bình thường. Cậu bé mở mắt ra rồi từ từ ngồi dậy.

“Thần y! Quả là thần y!” Đổng Thiên Đạt nắm lấy tay anh và nói: “Tiểu thần y, nhà họ Đổng của chúng tôi ba đời độc đinh, cậu cứu được con trai tôi là cứu được toàn bộ nhà họ Đổng của chúng tôi”.

“Thứ nhà họ Đổng chúng tôi không thiếu nhất chính là khách sạn và nhà hàng, tôi vừa xây một khách sạn mới rất lớn. Hiện giờ, khách sạn này sẽ được coi như phí điều trị trả cho cậu, khi nào về sẽ làm thủ tục chuyển nhượng cho cậu”.

Mặc dù Diệp Phi Nhiên trước đây chỉ là một thanh niên nghèo, nhưng anh không ngạc nhiên trước màn hậu tạ của Đổng Thiên Đạt vì anh có được truyền thừa về y học cổ truyền, dù sao thì số tiền này cũng không thể so sánh với mạng người.

Các bác sĩ y cổ truyền chữa bệnh cho mọi người, còn có người từng được tặng cả một toà thành.

Châu Vĩnh Lương và Mã Hải Đông đều lộ rõ ánh mắt ghen tị khi thấy anh chữa cho một người bệnh là được nhận ngay một cái khách sạn.

Đổng Thiên Đạt là một doanh nhân cực kỳ sắc sảo, ông ấy không làm điều này một cách bốc đồng.

Có thể kết bạn với một bác sĩ thiên tài, tương đương với việc có thêm một mạng sống vào thời điểm nguy cấp, dù sao có bao nhiêu tiền cũng không quan trọng bằng việc được sống để hưởng số tiền đó.

Theo suy nghĩ của Đổng Thiên Đạt, chỉ tiêu một số tiền là không đủ để kết bạn với một thần y như Diệp Phi Nhiên, vì vậy ông ấy đã vung ra số tiền lớn này.

Bây giờ nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Phi Nhiên, ông ấy càng xác nhận những suy nghĩ bên trong của mình.

Ông ấy để lại số điện thoại của mình cho Diệp Phi Nhiên, sau đó lấy ra một tấm danh thiếp và nói: “Em trai, sau này có việc gì thì cứ gọi cho anh”.

Sau khi liên tục cảm ơn, Đổng Thiên Đạt bế đứa trẻ rời đi. Ngay sau đó, những bệnh nhân khác lần lượt đưa con đến bệnh viện Giang Nam, và tất cả đều được Diệp Phi Nhiên chữa trị.

Châu Vĩnh Lượng thở phào nhẹ nhõm khi thấy đứa trẻ bị bệnh cuối cùng cũng đã được chữa khỏi, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến toàn thành phố Giang Nam, được ban lãnh đạo cấp cao của thành phố chú ý.

Bây giờ bệnh viện Giang Nam đã chữa trị thành công cho tất cả những đứa trẻ bị nhiễm bệnh, điều này có thể coi là giữ được thể diện cho bệnh viện.

“Tiểu Diệp, lần này cậu đã giúp tôi rất nhiều, sau này có việc gì cần tới tôi thì cứ nói nhé”.

Diệp Phi Nhiên cất chiếc kim bạc đi, liếc nhìn Tạ Hải Đào bên cạnh và nói: “Cục trưởng Châu, tôi thực sự cần sự giúp đỡ của ông”.

Châu Vĩnh Lượng nói: “Có gì muốn nói cứ nói đi”.

Như thể đoán được những gì Diệp Phi Nhiên sẽ nói, Tạ Hải Đào nhìn anh cầu xin.

Nhưng Diệp Phi Nhiên thậm chí còn không nhìn ông ta, anh lấy bảng kê viện phí ra và nói: “Cục trưởng Châu, giám đốc Mã, đây là bảng kê viện phí mà bác sĩ Tạ vừa đưa cho mẹ tôi”.

Mẹ tôi nhập viện đêm qua và viện phí lên tới ba mươi chín nghìn tệ chỉ trong chưa đầy 24 giờ.

Rõ ràng mẹ tôi bị xuất huyết não nặng, nhưng trong đơn thuốc còn có thuốc chống huyết khối và thuốc trị bệnh tim, thiếu điều có thuốc bổ thận tráng dương mà thôi.

Còn có túi truyền dịch, những túi truyền dịch này cộng lại ít nhất hai mươi lăm cân, cho dù là truyền cho bò cũng chưa chắc nó đã chịu nổi đúng không?

Đến bây giờ tôi vẫn còn nợ bệnh viện hơn ba mươi nghìn tệ tiền thuốc men, các ông định làm thế nào đây?”

Cả Châu Vĩnh Lương và Mã Hải Đông đều đã làm việc trong ngành y tế nhiều năm, vì vậy họ có thể nhận ra những mánh khóe trong chi tiết hóa đơn chỉ sau một cái liếc mắt.

“Khốn nạn, chuyện tốt ông làm đây hả!” Mã Hải Đông chộp lấy biên lai lệ phí ném vào mặt Tạ Hải Đào: “Vừa rồi là lừa đảo cướp công của cậu Diệp, bây giờ lại còn giở trò với viện phí để làm khó dễ bệnh nhân”.

“Loại người như ông không xứng làm bác sĩ chút nào, từ hôm nay ông bị sa thải”.

Bây giờ Tạ Hải Đào đã hoàn toàn chết lặng, vội vã cầu xin: “Viện trưởng, làm ơn, hãy cho tôi một cơ hội nữa, tôi không bao giờ dám như vậy nữa”.

Diệp Phi Nhiên nói: “Viện trưởng Mã, hành vi tư lợi cá nhân, bốc thuốc vô tội vạ và tính phí tùy tiện này hình như đã vi phạm pháp luật? Tôi nghĩ giao ông ta cho cảnh sát thì thích hợp hơn”.

“Và chắc chắn đây không phải lần đầu ông ta làm vậy, phải có nhiều lần nữa. Chúng ta phải tìm ra tất cả những lần đó”.

Châu Vĩnh Lương nói: “Cậu Diệp nói đúng. Loại người này là con sâu làm rầu nồi canh trong ngành y. Danh tiếng của các bác sĩ đã bị ông ta hủy hoại. Ông ta phải bị điều tra và giao cho cảnh sát”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK