• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6: Vì sao phải thương hại ông?

“Đừng, tuyệt đối đừng! Trong nhà tôi có già có trẻ, nếu đưa tôi đến đồn cảnh sát thì nhà tôi thật sự xong đời”.

Tạ Hải Đào vô cùng hoảng sợ, khuỵu xuống và cầu xin: “Cục trưởng Châu, viện trưởng Mã, cậu Diệp, xin hãy thương tôi với”.

Châu Vĩnh Lương và Mã Hải Đông cùng đưa mắt nhìn Diệp Phi Nhiên, dường như đang yêu cầu anh đưa ra quyết định.

Đối mặt với Tạ Hải Đào đang khóc nức nở nhưng trong mắt Diệp Phi Nhiên không hề có chút thương hại nào.

Nghĩ đến việc mình phải mạo hiểm cả tính mạng để kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, anh không khỏi cảm thấy tức giận.

“Ông bảo tôi thương hại ông? Ông có từng thương hại những bệnh nhân nghèo khổ và người nhà của họ chưa?”

“Ông có biết làm thế nào họ có được số tiền đó không? Đó là tiền bán nhà, bán đất, là tiền họ liều mạng đi kiếm để dành cứu người thân!”

“Cuối cùng số tiền đó lại bị cái hóa đơn này của ông cướp đi trong nháy mắt. Việc này so với ăn cướp chẳng phải còn đáng ghét gấp vạn lần hay sao? Tại sao tôi phải thương hại ông?”

“Tôi……”

Tạ Hải Đào không nói nên lời và mềm nhũn người, ngồi trên mặt đất.

Nhìn thấy thái độ của Diệp Phi Nhiên, Châu Vĩnh Lương lạnh lùng nói: “Hãy đến Cục Công an và tự mình đầu thú, có thể ông sẽ được khoan hồng”.

Mã Hải Đông xua tay, gọi hai nhân viên bảo vệ kéo ông ta ra ngoài, sau đó nói lời xin lỗi: “Cậu Diệp, tôi thực sự xin lỗi, tôi không ngờ con sâu làm rầu nồi canh này lại tồn tại trong bệnh viện của chúng tôi”.

“Để tỏ lòng xin lỗi, tôi sẽ miễn toàn bộ chi phí chữa bệnh cho mẹ cậu, đồng thời bệnh viện sẽ trích thêm ba mươi nghìn tệ coi như phí cảm ơn vì sự giúp đỡ lần này của cậu “.

Diệp Phi Nhiên gật đầu, thái độ của bệnh viện rất chân thành nên anh không nói gì nữa.

Châu Vĩnh Lương hỏi: “Cậu Diệp, tôi có thể hỏi cậu đã học nghề y ở đâu không? Làm thế nào mà cậu có y thuật tuyệt vời như vậy?”

Diệp Phi Nhiên đáp: “Tôi vẫn chưa tốt nghiệp, hiện là sinh viên năm ba của Đại học Y Giang Nam. Tôi đã học Đông y từ sư phụ của mình”.

Châu Vĩnh Lương lại hỏi: “Tôi có thể hỏi sư phụ của cậu là cao thủ Đông y nào được không?”

Diệp Phi Nhiên: “Sư phụ của tôi tên là Diệp Tiêu Dao, ông ấy là một cao thủ ở ẩn, không nhiều người biết tên ông ấy”.

“Ồ!”

Châu Vĩnh Lương không nói gì nữa, ông ta đã làm cục trưởng nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ nghe nói về một bác sĩ Đông y nổi tiếng tên là Diệp Tiêu Dao.

Mã Hải Đông hỏi: “Cậu Diệp, cậu có muốn trở thành bác sĩ trong bệnh viện của chúng tôi không? Chỉ cần cậu bằng lòng đến làm việc, tôi sẽ lập tức phong cậu làm bác sĩ chủ nhiệm thế chỗ của Tạ Hải Đào”.

Bệnh viện Giang Nam là một trong những bệnh viện hàng đầu của thành phố Giang Nam, sinh viên tốt nghiệp đại học y bình thường không thể tìm được việc làm ở đây. Vậy mà ông ta lại cho Diệp Phi Nhiên vị trí bác sĩ chủ nhiệm, điều này cho thấy ông ta coi trọng y thuật của Diệp Phi Nhiên đến mức nào.

Châu Vĩnh Lương cười và nói: “Viện trưởng Mã, ông quả thực coi trọng nhân tài!”

Mã Hải Đông nói: “Y thuật của cậu ấy thật tuyệt vời, tôi cho cậu ấy vị trí bác sĩ chủ nhiệm cũng còn chưa xứng đáng, nhưng tôi chỉ có bấy nhiêu quyền hạn”.

Trong mắt hai người, chàng trai trẻ trước mặt chắc chắn sẽ đồng ý với sự đãi ngộ hào phóng như vậy, nhưng Diệp Phi Nhiên lại lắc đầu nói: “Viện trưởng Mã, tôi đánh giá cao lòng tốt của ông”.

“Nhưng bệnh viện của ông là bệnh viện Tây y, tôi học Đông y nên đến chỗ ông thực sự không thích hợp”.

Mã Hải Đông nói: “Không thành vấn đề, chỉ cần cậu nguyện ý tới, tôi có thể cho mở thêm một phòng khám y học cổ truyền”.

Ông ấy thực sự rất ngưỡng mộ y thuật của Diệp Phi Nhiên. Có một cao thủ châm cứu như vậy, sau này nếu bệnh viện gặp phải những căn bệnh khó chữa như hôm nay thì có thể giải quyết ngay lập tức.

Diệp Phi Nhiên lại lắc đầu: “Viện trưởng Mã, tôi thực sự không thích hợp làm việc ở đây”.

Điều anh muốn làm là quảng bá y học cổ truyền, bệnh viện có quá nhiều quy tắc và quy định, không phù hợp với sự phát triển của cá nhân. Ngược lại, anh thích tự mình mở một phòng khám Đông y hơn.

Sự thất vọng lập tức hiện lên trong mắt Mã Hải Đông: “Được rồi, người anh em, nếu cậu đổi ý, tôi sẽ ở đây chờ cậu bất cứ lúc nào”.

Sau đó, ông ta gọi điện cho giám đốc văn phòng bệnh viện và miễn mọi chi phí y tế cho Âu Dương Lam, đồng thời lấy ba mươi nghìn nhân dân tệ làm phí cảm ơn.

Diệp Phi Nhiên nhận lấy tiền và rời khỏi bệnh viện Giang Nam.

Đã hơn chín giờ tối, đầu tiên anh gọi điện cho Âu Dương Lam để báo rằng mình vẫn an toàn, sau đó gọi cho số điện thoại của bạn gái anh là Chu Lâm Lâm.

Một thông báo điện tử phát ra từ điện thoại: “Xin lỗi, thuê bao bạn gọi hiện đang tắt máy”.

Diệp Phi Nhiên thở dài, Chu Lâm Lâm đã biến mất kể từ kỳ nghỉ. Cô gái này không gặp anh, cũng không nhận điện thoại khiến anh không biết chuyện gì đã xảy ra.

Dù bây giờ đang là kỳ nghỉ hè nhưng căn hộ nhỏ mà mẹ anh thuê chỉ hơn chục mét vuông, đi lại không tiện. Cho nên mấy ngày nay anh đều ở lại trong trường.

Trở lại ký túc xá, chỉ có một mình anh ở đây, những người khác đều đã về nhà.

Sau khi tắm rửa một lát, anh khoanh chân ngồi trên giường, bắt đầu tu luyện Hỗn Độn Tâm Kinh do Cổ Y Môn truyền lại.

Theo ghi chép của Cổ Y Môn, Hỗn Độn Tâm Kinh là do Thần Nông, người sáng lập ra y học truyền lại, là một phương pháp tu luyện cực kỳ ưu việt, lại thích hợp để chữa bệnh cứu người.

Sau khi bắt đầu tập luyện, anh cảm thấy một luồng khí ấm áp tỏa ra từ đan điền rồi lưu chuyển trong cơ thể theo tâm kinh.

Theo thời gian, luồng chân khí ngày càng mạnh hơn, cơ thể anh cũng ngày càng thoải mái hơn.

Sáng sớm hôm sau, mặt trời đỏ rực từ phía Đông từ từ mọc lên, Diệp Phi Nhiên chậm rãi mở mắt ra, trong mắt lóe lên một tia sáng.

Giờ khắc này, trong lòng anh vô cùng kích động. Trải qua một đêm tu luyện, Hỗn Độn Tâm Kinh của anh đã đạt tới cảnh giới Luyện Khí tầng thứ chín, cách cảnh giới Trúc Cơ chỉ còn một bước.

Điều khiến anh kinh ngạc nhất chính là, sau khi đến tầng thứ chín, anh bắt đầu có thần thức, nhắm mắt lại cũng có thể nhìn thấy đồ vật trong bán kính hai mét.

Hơn nữa, thần thức có khả năng nhìn thấu. Những bức tường không thể che khuất tầm nhìn của anh. Anh còn có thể nhìn thấu thân thể con người. Lúc này, anh có thể nhìn thấy kinh mạch, xương cốt, khí huyết của mình một cách rõ ràng.

Anh biết sở dĩ tu vi của mình tiến bộ nhanh như vậy, hoàn toàn là nhờ linh khí chuyển hóa từ ngọc bội cổ xưa kia.

Nhưng hiện tại địa cầu đã thiếu linh khí, sau này khó có thể tiến xa hơn nữa. May mắn anh có được truyền thừa của Cổ Y Môn nên có thể thông qua luyện đan để giúp bản thân tăng tu vi.

Diệp Phi Nhiên bước xuống khỏi giường, tắm rửa đơn giản rồi ăn bữa sáng, sảng khoái rời khỏi trường học, chuẩn bị tìm hiệu thuốc mua dược liệu luyện chế Trúc Cơ Đan.

Cách Đại học Y Giang Nam không xa có một tòa nhà văn phòng cao hai mươi tầng, bài trí xa hoa mà không mất đi khí chất, đây là trụ sở chính của tập đoàn Tần Thị.

Tần Thị là một doanh nghiệp có thực lực nổi tiếng ở thành phố Giang Nam, trước tòa nhà văn phòng có một quảng trường nhỏ rộng hàng trăm mét vuông.

Khi Diệp Phi Nhiên đi ngang qua, rất nhiều người đã tụ tập ở quảng trường để xem thứ gì đó.

Anh liếc nhìn thì thấy một chiếc Porsche 911 màu đỏ đậu giữa quảng trường, phía trước chiếc Porsche là một hình trái tim ghép từ chín trăm chín mươi chín bông hồng.

Một thanh niên trạc hai mươi tuổi mặc âu phục, đi giày da đứng trước xe, đầu tóc chải chuốt cẩn thận, trên tay cầm một chùm bóng bay màu xanh, hình như đang chờ đợi thổ lộ tình cảm với ai đó.

Chàng trai trẻ khá đẹp trai, nhưng Diệp Phi Nhiên nhìn thoáng qua là thấy rằng khuôn mặt của người đàn ông này tái nhợt, anh ta thiếu sinh khí. Đây là biểu hiện điển hình của lối sống buông thả quá mức và cơ thể anh ta đã hoàn toàn suy kiệt vì rượu.

Đúng lúc này, một vật mềm mại thơm tho đụng tới.

Diệp Phi Nhiên vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ mặc trang phục công sở. Hình như cô ấy cũng bị đám đông thanh thiếu niên trên quảng trường thu hút sự chú ý nên tò mò tới xem, hai người cứ như vậy va vào nhau.

Cũng may tốc độ của hai người không nhanh, cô gái lui về phía sau hai bước, đứng vững lại trên mặt đất.

“Xin lỗi!”

“Xin lỗi!”

Cả hai biết mình đi đường không chú ý nên đồng loạt xin lỗi nhau.

Rồi họ cùng nhau thốt lên: “Tại sao lại là anh/cô?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK