• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7: Đóng giả bạn trai

Diệp Phi Nhiên nhìn thấy người va vào mình chính là Tần Giai Kỳ thì không khỏi bật cười nói: “Sao, hôm qua cô đâm tôi thành nghiện rồi à, mà giờ lại dùng người đâm tôi tiếp?”

Ngoài miệng nói vậy, nhưng trong đầu anh lại nghĩ, cô đâm bằng người dễ chịu hơn đâm bằng xe nhiều, người cô mềm mại, còn có tính đàn hồi nữa.

Diệp Phi Nhiên không khỏi liếc nhìn vóc dáng với những đường cong bốc lửa của Tần Giai Kỳ, cô gái này trông rất thon thả, nhưng vòng nào ra vòng đấy.

Nhất là vị trí nào đó thật sự quá khủng, mấy cái cúc áo trước ngực sắp không tải được nữa rồi, không rõ cảm giác mềm mại ban nãy có phải từ chúng mà ra hay không.

Tần Giai Kỳ cũng không ngờ lại gặp Diệp Phi Nhiên ở đây, cô thoáng ngạc nhiên rồi nói: “Anh đừng nói linh tinh nữa, bạn bè giúp nhau chút đi”.

Diệp Phi Nhiên kinh ngạc hỏi: “Giúp gì? Cô muốn vay tiền à?”

“Không, tôi muốn mượn anh một lúc để nhờ anh đóng giả bạn trai tôi”.

“Đóng giả bạn trai ư?”, Diệp Phi Nhiên lập tức hiểu ngay: “Người đó đang theo đuổi cô à?”

Tần Giai Kỳ gật đầu: “Anh ta là Hạng Vân Thiên, thời gian qua cứ theo tôi miết làm tôi phiền chết đi được”.

Diệp Phi Nhiên cười nói: “Thế thì cô đồng ý đi, tuy anh ta không đẹp trai bằng tôi nhưng cũng không đến nỗi nào mà”.

Tần Giai Kỳ trừng mắt: “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy, anh có giúp tôi không?”

“Không, vì tôi có bạn gái rồi”.

“Anh…”

Tần Giai Kỳ tức đến mức lồng ngực phập phồng, bình thường đàn ông theo đuổi cô còn xua đi không hết, thế mà tên này còn chê ỏng chê eo, cứ như làm bạn trai cô thì mình chịu thiệt lắm ấy.

Nhưng Tần Giai Kỳ chợt nói: “Anh không giúp chứ gì? Tôi vừa từ đồn cảnh sát về đấy, tôi đã xem camera giám sát rồi, chuyện hôm qua không phải tôi đâm anh, mà là anh cố tình…”

“Tôi làm. Việc của người khác thì thôi, nhưng riêng cô thì tôi phải giúp chứ, chỉ là giả làm bạn trai cô thôi mà có gì đâu!”

Diệp Phi Nhiên nhanh chóng đồng ý ngay, vì nếu nhắc đến chuyện hôm qua thì anh đuối lý. Anh đã làm chiếc xe của Tần Giai Kỳ hỏng nặng như vậy nên ít nhiều cũng thấy áy náy.

Tần Giai Kỳ tỏ vẻ đắc ý rồi nói: “Lát anh đuổi con ruồi nhặng ấy đi cho tôi được thì tôi sẽ không truy cứu vụ giả đụng xe của anh nữa”.

Diệp Phi Nhiên nói: “Được, cứ giao cho tôi”.

Hai người đang nói chuyện thì Hạng Vân Thiên cũng đã nhìn thấy, anh ta cầm một bó hoa hồng xanh rồi bước nhanh tới.

Mọi người xung quanh nhìn thấy nhân vật nữ chính xuất hiện thì lập tức lảng sang hai bên để nhường lối đi.

“Kỳ Kỳ! Em đến rồi à!”, Hạng Vân Thiên đi tới trước mặt Tần Giai Kỳ, giơ bó hoa lên rồi nói: “Hoa tặng em nè, chúc em ngày nào cũng vui vẻ”.

“Vốn tôi đang vui lắm, nhưng thấy anh là cụt hứng đấy”.

Tần Giai Kỳ chẳng thèm để ý đến bó hoa kia, mà lạnh lùng nói: “Hạng Vân Thiên, tôi đã nói với anh rất nhiều lần rồi, chúng ta không thể đâu, hơn nữa tôi còn có bạn trai rồi”.

Hạng Vân Thiên nói: “Kỳ Kỳ, em đừng lừa anh, anh biết rõ em hơn ai hết, em đã làm gì có bạn trai”.

“Tôi biết anh không tin nên nay đã dẫn người đến rồi”, Tần Giai Kỳ khoác tay Diệp Phi Nhiên, sau đó thân thiết nói: “Đây là Diệp Phi Nhiên – bạn trai của tôi”.

Ban đầu Hạng Vân Thiên ngẩn ra, sau đó nghiêm túc quan sát Diệp Phi Nhiên, sau đó nở một nụ cười khinh bỉ.

“Kỳ Kỳ, dù em tìm người đóng giả bạn trai thì cũng nên tìm ai trông được được một chút chứ, chứ tên này thì em nghĩ anh tin được à?”

Thấy bị coi thường, Diệp Phi Nhiên nói: “Sao, anh khinh tôi à?”

“Còn phải nói chắc? Muốn người khác tôn trọng thì phải có khả năng làm được điều đó”.

Hạng Vân Thiên nhìn đan dược với vẻ châm chọc rồi nói: “Thử nói cho tôi nghe xem thẻ ngân hàng của anh có nổi tám con số không?”

“Không!”

Diệp Phi Nhiên lắc đầu.

“Thế lương một năm của anh có được vài triệu không?”

Diệp Phi Nhiên nói: “Tôi còn chưa tốt nghiệp”.

Hạng Vân Thiên càng tỏ vẻ đắc ý hơn, một tên nghèo nàn chưa bước chân ra khỏi cổng trường mà dám so bì với thiếu gia như anh ta à!

Anh ta kiêu ngạo nói: “Tôi nói cho anh biết, nhà họ Hạng chúng tôi là một xí nghiệp có giá trị hơn trăm triệu. Còn tôi là người thừa kế duy nhất, giờ đang làm phó tổng tập đoàn, anh lấy gì để so với tôi chứ?”

“Đúng thế, đúng là không so được thật. Một tên nghèo kiết xác thì sao đọ lại công tử nhà giàu?”

“Cách biệt quá lớn, nếu là tôi thì tôi sẽ chọn anh đại gia kia…”

“Nhưng tôi thấy tên kia đẹp trai hơn…”

“Đẹp thì cũng chỉ là dạng ăn bám thôi, đẹp có mài ra mà ăn được không, đàn ông là phải có năng lực…”

Nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người xung quanh, Tần Giai Kỳ cảm thấy hơn chán nản. Ban nãy, cô chỉ lo tìm người mà quên mất sự chênh lệnh giữa họ, so ra thì Diệp Phi Nhiên kém hơn Hạng Vân Thiên nhiều.

“Thấy chưa? Đó là xe mới mà tôi tặng cho Kỳ Kỳ, nó có giá hơn ba triệu, không phải tôi coi thường anh, nhưng chắc cả đời anh cũng không có nổi nhiều tiền thế đâu”.

Hạng Vân Thiên rất hài lòng với hiệu ứng mà mình tạo ra, anh ta chỉ vào bó hoa trong tay rồi nói: “Đây là hoa hồng xanh được chuyển bằng máy bay từ châu Âu về, mỗi bông có giá 500, so ra còn đắt hơn bộ đồ anh mặc trên người đấy.

Nghèo như anh thì không có cửa theo đuổi Kỳ Kỳ đâu, chứ đừng nói là so với tôi”.

Lúc này, mọi người đều nhìn Diệp Phi Nhiên với vẻ phức tạp, có người cười nhạo, có người đồng tình, có người thương hại, không ai nghĩ một thanh niên nhà nghèo như anh có thể tranh được với cậu thiếu gia nhà giàu kia.

Nhưng Diệp Phi Nhiên vẫn thản nhiên như không, anh bình tĩnh nói: “Ý anh là chỉ người có tiền mới đủ tư cách theo đuổi Kỳ Kỳ à? Vậy anh đang nói Kỳ Kỳ là một cô nàng thực dụng, chỉ biết đến tiền ư?”

“Tôi… tôi… đương nhiên tôi không có ý đó…”

Hạng Vân Thiên lập tức căng thẳng, anh ta theo đuổi Tần Giai Kỳ, một vì cô rất xinh đẹp, hai cũng vì muốn dựa hơi nhà họ Tần.

Nói cách khác, Tần Giai Kỳ chính là cô chủ nhà họ Tần thì sao ưng một tên nghèo túng như Diệp Phi Nhiên được.

Để tránh Tần Giai Kỳ thấy bực mình, Hạng Vân Thiên vội giải thích: “Kỳ Kỳ, em đừng hiểu lầm, anh không có ý đó đâu”.

Tần Giai Kỳ hứng thú nhìn Diệp Phi Nhiên, biểu hiện của anh vượt ngoài mong đợi của cô, chưa gì đã vùi dập khí thế kiêu ngạo của Hạng Vân Thiên rồi.

Thấy Tần Giai Kỳ không nói gì, Hạng Vân Thiên càng lo hơn rồi nói tiếp: “Kỳ Kỳ, em đừng nghe anh ta nói bậy, anh thật lòng với em mà.

Hôm qua nghe nói em gặp tai nạn giao thông mà anh sợ gần chết, may mà em không sao.

Nghe nói xe của em bị hỏng nặng, anh đã mua ngay xe mới cho em. Tiền chỉ là phụ thôi, quan trọng vẫn là tình cảm thật sự anh dành cho em”.

“Cảm động quá đi mất! Nếu có ai tốt với tôi như vậy thì tôi sẽ lấy người đó ngay…”

“Anh Hạng kia hào phóng quá, bỏ hẳn ba triệu ra cơ mà, nếu là tôi thì sẽ đồng ý ngay…”

“Có tiền còn si tình, đàn ông như vậy giờ hiếm lắm…”

Nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người, Hạng Vân Thiên thầm thở phào một hơi, sau đó lén ra hiệu với người của mình đang đứng trà trộn trong đám đông.

Lập tức có người hô lên: “Đồng ý đi, đồng ý đi…”

Thấy thế, những người xung quanh cũng hùa theo mà hô lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK