• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Châu Vĩnh Lương lại hỏi: “Là tạm thời giảm bớt triệu chứng, hay là khỏi hẳn?”

Tạ Hải Đào đáp: “Khỏi hoàn toàn, dứt điểm, hiện tại đứa trẻ đã không có vấn đề gì. Người nhà đối với hiệu quả điều trị cũng rất hài lòng”.

“Bác sĩ Tạ, không ngờ y thuật của bác sĩ lại tốt như vậy”.

Châu Vĩnh Lương không biết chân tướng sự việc nên mỉm cười nói với Mã Hải Đông: “Viện trưởng Mã, bệnh viện ta quả thực là có cao nhân”.

Tạ Hải Đào cười nói: “Cục trưởng Châu quá khen rồi. Là một bác sĩ, đây là việc tôi nên làm”.

Ông ta nói bằng giọng khiêm tốn, nhưng thực ra trong lòng vui sướng phát điên. Được cục trưởng Cục Vệ Sinh đánh giá cao, tiền đồ phía trước sẽ vô cùng xán lạn.

Bây giờ trong bệnh viện vẫn còn một cái ghế phó chủ tịch đang trống, nói không chừng lại thuộc về ông ta cũng nên.

Châu Vĩnh Lương không nói gì nữa, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số: “Ông Đổng, tôi có một tin tốt cho ông. Bác sĩ Tạ của bệnh viện Giang Nam đã chữa khỏi bệnh này. Hãy đưa con trai ông đến đây ngay”.

Sau đó ông ta gọi một cuộc điện thoại khác: “Phó giám đốc Triệu, lập tức thông báo cho mấy bệnh viện khác chuyển tất cả những đứa trẻ mắc căn bệnh đặc biệt này đến bệnh viện Giang Nam. Bác sĩ Tạ Hải Đào ở đây đã tìm ra phương pháp điều trị hiệu quả”.

Tạ Hải Đào nghe xong hoàn toàn chết lặng, vốn tưởng rằng chỉ có một trường hợp đặc biệt như vậy, cướp được công lao rồi là xong. Thật không ngờ, vẫn còn nhiều bệnh nhân mắc căn bệnh này như vậy.

Mã Hải Đông cũng không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra nên hỏi: “Cục trưởng Châu, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao có nhiều trường hợp bệnh nhân giống hệt nhau như vậy?”

Châu Vĩnh Lương cho biết: “Những đứa trẻ bị bệnh này đều là học sinh của trường tiểu học trung tâm thành phố Giang Nam. Chiều nay, một đứa trẻ đã nhặt được một con dơi. Cả mười hai đứa trẻ tiếp xúc với dơi đều có triệu chứng sốt cao và hôn mê”.

Sơ bộ xác định là nhiễm một loại vi-rút mới, chưa được ghi nhận trong cơ sở dữ liệu vi-rút quốc gia và cũng chưa có thuốc đặc trị.

Tôi đã cho đưa những đứa trẻ bị bệnh đến các bệnh viện khác nhau ở thành phố Giang Nam để điều trị, hy vọng rằng ai đó có thể chữa khỏi căn bệnh này.

Các bệnh viện khác đều không tìm được phương pháp điều trị hiệu quả, không ngờ bác sĩ Tạ lại chữa khỏi thành công ca đó, hiệu quả tốt như vậy, bệnh viện Giang Nam lần này có công lớn”.

Ông ta lại nói với Tạ Hải Đào: “Bác sĩ Tạ, chỉ cần ông chữa khỏi bệnh cho tất cả những đứa trẻ này, tôi sẽ ghi nhận công lao của ông”.

“À……”

Mồ hôi lạnh chảy xuống trán Tạ Hải Đào, ông ta chỉ giả vờ để cướp công của Diệp Phi Nhiên, làm sao ông ta biết cách chữa khỏi căn bệnh này.

Nhìn thấy vẻ mặt của ông ta, Mã Hải Đông hỏi: “Làm sao vậy, bác sĩ Tạ, có vấn đề gì sao?”

“Không…không…không thành vấn đề”.

Bây giờ Tạ Hải Đào không thể nói rằng ông ta là kẻ mạo danh, nên chỉ có thể nghiến răng trả lời.

Ông ta cũng đã từng học qua một ít Đông y và biết một chút về châm cứu. Vừa rồi khi Diệp Phi Nhiên chữa trị cho cậu bé, ông ta đã ở bên cạnh và ghi nhớ những huyệt đạo mà Diệp Phi. Nhiên đã châm.

Ông ta tin rằng châm cứu theo cùng một kỹ thuật sẽ có thể chữa khỏi căn bệnh này.

Nghĩ đến đây, trong lòng ông ta bình tĩnh hơn rất nhiều.

Lúc này, Mã Hải Đông nhìn thấy Diệp Phi Nhiên và Âu Dương Lam đứng bên cạnh, liền hỏi: “Hai người này sao vậy?”

Tạ Hải Đào vội vàng nói: “Bọn họ là bệnh nhân vừa mới khỏi bệnh và người nhà, đang chờ cùng tôi thảo luận chi phí chữa bệnh”.

Mã Hải Đông nói: “Nếu có vấn đề gì cần trao đổi thì hãy ra bên ngoài, đây là khu ICU, người ngoài không thể vào”.

“Vâng, vâng, tôi sẽ bảo họ ra ngoài ngay bây giờ”, Tạ Hải Đào quay lại và nói: “Chi phí khám chữa bệnh hai bên có thể thương lượng, tôi sẽ nói với hai người khi tôi xong việc và ra ngoài”.

Ngụ ý là chỉ cần không vạch trần ông ta ngay tại đây, chuyện chi phí chữa bệnh rất dễ nói.

Khóe miệng Diệp Phi Nhiên nhếch lên một tia giễu cợt, vốn dĩ anh muốn vạch mặt tên bác sĩ dởm này, nhưng hiện tại anh cũng không vội. Muốn lấy công về mình nhất định phải có năng lực, giờ cứ chờ xem kết cục của tay lang băm này thế nào.

Anh đưa mẹ ra ngoài khu ICU, tìm một chiếc ghế dài và ngồi xuống.

Âu Dương Lam nói: “Con trai, trong tay chúng ta có hai mươi nghìn tệ, lát nữa chúng ta cùng bác sĩ Tạ nói chuyện xem có thể dùng số tiền này thanh toán phí chữa bệnh hay không”.

Diệp Phi Nhiên nói: “Không, ông ta tính phí tùy tiện, chúng ta không thể chấp nhận chiều ý ông ta, một đồng cũng không đưa”.

Hai mẹ con đang nói chuyện thì cửa bệnh viện đột nhiên vang lên tiếng phanh gấp, hai chiếc ô tô màu đen sang trọng dừng trước cửa.

Một người đàn ông trung niên xuống xe, bốn vệ sĩ mặc đồ đen phía sau khiêng một chiếc cáng, bên trên là một cậu bé đang bất tỉnh.

“Ông Đổng, ông đến rồi”.

Sau khi nhìn thấy người đàn ông trung niên, Châu Vĩnh Lương chào hỏi một cách niềm nở.

Tuy Châu Vĩnh Lương là Cục trưởng nhưng thân phận của đối phương cũng không bình thường. Đổng Thiên Đạt, chủ tịch tập đoàn Thiên Đạt ở Giang Nam, là một ông lớn trong ngành ẩm thực.

Tập đoàn Thiên Đạt có sức ảnh hưởng rất đáng gờm. Từ các nhà hàng sang trọng hàng đầu ở thành phố Giang Nam cho đến những quán ăn bình dân, một nửa đều thuộc về nhà họ Đổng.

Đổng Thiên Đạt không chỉ có tài sản bạc tỷ mà còn có xuất thân phi thường, số tiền quyên góp hàng năm cho ngành y tế của ông là bảy con số.

Đối với một người đàn ông có máu mặt như vậy, Châu Vĩnh Lương đương nhiên là vô cùng lịch sự.

Nhưng lúc này, Đổng Thiên Đạt không có chút khách khí nào, lo lắng nói: “Cục trưởng Châu, mau tìm bác sĩ chữa trị cho con trai tôi, nó sốt cao 40 độ, tôi sợ sẽ thời gian quá lâu sẽ ảnh hưởng đến trí não của nó”.

“Đừng lo lắng, ông Đổng, tất cả mọi thứ đã sẵn sàng”.

Châu Vĩnh Lương bảo y tá đặt cậu bé lên giường cấp cứu, sau đó quay sang Tạ Hải Đào và nói: “Bác sĩ Tạ, nhanh chóng chữa trị cho con trai ông Đổng đi”.

“Vâng thưa cục trưởng”.

Tạ Hải Đào đáp và bước tới.

Đổng Thiên Đạt nói: “Bác sĩ Tạ, chỉ cần ông có thể chữa khỏi bệnh cho con trai tôi, tập đoàn Thiên Đạt nhất định sẽ cảm ơn ông!”

“Đổng tiên sinh khách sáo rồi, cứu người là bổn phận của tôi”.

Tạ Hải Đào nói với vẻ khiêm tốn nhưng trong lòng vô cùng phấn khởi.

May mắn đã đến, chỉ cần ông ta có thể chữa khỏi cho con trai của Đổng Thiên Đạt là không chỉ nhận được sự đánh giá cao của lãnh đạo mà còn có lợi ích. Vậy là cả danh tiếng và tài lộc.

Trong khi còn đang mơ những giấc mơ ngọt ngào, ông ta lấy ra những chiếc kim bạc đã chuẩn bị sẵn và đến bên giường cậu bé.

Mã Hải Đông ngạc nhiên hỏi: “Bác sĩ Tạ, ông định làm gì?”

Tạ Hải Đào đáp “Viện trưởng, đối với loại virus lây nhiễm như thế này không có thuốc Tây nào hữu hiệu, chỉ có thể dùng châm cứu để chữa trị”.

Châu Vĩnh Lương ngạc nhiên hỏi: “Bác sĩ Tạ, ông còn thông thạo Đông y sao?”

“Tôi không thể nói là thông thạo, nhưng trước đây tình cờ đọc được một phương pháp châm cứu trong sách y, vừa vặn có thể chữa khỏi bệnh này”.

Châu Vĩnh Lương ca ngợi: “Bác sĩ Tạ thực sự phi thường. Ông ấy thông thạo cả Đông y và Tây y. Hãy nhanh chóng chữa trị cho cậu bé này. Đứa trẻ tiếp theo sẽ đến đây sớm thôi”.

Tạ Hải Đào hít một hơi thật sâu, trong đầu tua lại cảnh Diệp Phi Nhiên châm cứu, sau đó lấy ra một cây kim bạc, đâm về phía huyệt Thần Tàng trên ngực cậu bé.

Khi mũi kim được cắm vào, cơ thể cậu bé run lên. Khi chiếc kim bạc thứ hai được cắm vào, vẻ mặt của cậu trở nên vô cùng đau đớn.

Đổng Thiên Đạt lo lắng hỏi: “Bác sĩ Tạ, ông có chắc chắn phương pháp này sẽ hiệu quả không?”

Tạ Hải Đào nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhất định sẽ có hiệu quả. Ca bệnh vừa rồi được chữa khỏi bằng cách này”.

Thấy Đổng Thiên Đạt không nói gì nữa, ông ta lấy ra cây kim bạc thứ ba, đâm vào huyệt Thiên Đột trên ngực cậu bé.

Chương 4: Kẻ mạo danh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK