Người cô mồ hôi nhễ nhại sau trận đấu, thế nhưng anh vẫn không một chút ghét bỏ, ôm lấy cô vào lòng thậm chí còn đặt lên trán cô một nụ hôn.
Ngay lúc bên dưới còn đang ngỡ ngàng không biết người vừa xuất hiện trên võ đài là ai, Bùi Yên đã cầm lấy micro của MC: “Chào mọi người, tôi là người chồng danh chính ngôn thuận của tuyển thủ Lạc Phương Nghi. Tình cảm của vợ chồng tôi không phải là thứ để mọi người đem ra bàn tán. Nếu ai tiếp tục chỉ trích nhân cách của vợ tôi, hẹn gặp mọi người tại tòa án.”
Dứt lời, Bùi Yên dắt tay Lạc Phương Nghi rời khỏi trước sự hoảng hốt và bất an của nhiều người.
Cùng ngày, phía cảnh sát tung ra bằng chứng trả lại trong sạch cho cựu vận động viên quyền anh Hồ Hiên.
Cái tên này từng nổi danh một thời trong giới boxing vào những ngày đầu. Tuy thời gian đó, công nghệ không phát triển như bây giờ, nhiều người vẫn không biết mặt mũi ông ra sao, nhưng chỉ cần nghe đến hai chữ Hồ Hiên, giới quyền anh lại liên tưởng tới tuyển thủ bị hủy bỏ tư cách thi đấu vì lạm dụng chất kích thích.
Vậy mà cảnh sát hôm nay lại tuyên bố ông ấy bị hãm hại, người gây ra chuyện này không ai khác chính là huấn luyện viên quyền anh Lê Văn Phi. Ông ta mới vừa bị bắt cách đây một tháng vì tội danh tàn trữ ma túy.
Ông ta khai nhận trước trận đấu chung kết đã bỏ chất kích thích vào nước uống của Hồ Hiên.
Một vận động viên tài năng đang vụt sáng lại chỉ vì vướng vào những tranh đấu vụ lợi, ích kỷ bị người đời phủ nhận, đẩy xuống vực thẳm không lối thoát.
Dù hiện tại đã trả lại trong sạch, Hồ Hiên cũng chẳng thể nào quay trở lại thời hoàng kim năm nào, võ sĩ trong giới chỉ biết tiếc nuối và thương hại ông.
Tuy vậy, sự việc Hồ Hiên và Lạc Phương Nghi được trả lại trong sạch, từ đây có thể ngẩng cao đầu trong giới boxing là chuyện đáng ăn mừng.
Chính vì vậy mọi người đã tổ chức một buổi tiệc nhỏ.
Người tham dự bao gồm Hồ Hiên, Triệu Thanh Ba, Dương Niên, Lạc Phương Nghi, Liu Na, Bùi Liên và Cao Thiên Anh.
Họ đi ăn ở một nhà hàng xa hoa nằm ở trung tâm thủ đô.
Lạc Phương Nghi nhướng mày nhìn Hồ Hiên đối diện: “Không nghĩ tới thầy là đại gia ngầm đấy. Vậy mà bình thường thầy lại keo kiệt tới vậy, thầy định để lại tài sản cho ai đây?”
Mọi người ngoại trừ Dương Niên đều phải công nhận lời cô nói.
Cái danh ki bo của Hồ Hiên không phải là chuyện bí mật.
Bùi Liên bật cười tung hứng với cô: “Chuyện này còn phải nói sao, tất nhiên là để lại cho con trai và con dâu của thầy ấy rồi.”
Cả đám người cười theo.
Dương Niên âm thầm đảo mắt qua Lạc Phương Nghi nhưng cũng nhanh chóng dời đi.
Anh nâng ly: “Cảm ơn mọi người đã đến đây. Chúc mừng ba, chúc mừng mọi người xuất sắc đã vào tứ kết.”
Mọi người vui vẻ nâng ly chúc mừng nhau.
Có lẽ vì bầu không khí quá vui vẻ, nên một số người đã quá chén.
Liu Na say xỉn ôm lấy Dương Niên khóc nức nở: “Tại sao chứ? Em thích anh như vậy? Anh sao lại không thích em? Chẳng lẽ vì em không đủ dịu dàng, không đủ nghe lời sao?”
Tâm ý của Liu Na dành cho Dương Niên cũng không phải ngày một ngày hai nên không còn là bí mật, chỉ có điều thẳng thắng mạnh bạo như vậy cũng là lần đầu tiên. Truyện Full
Dương Niên lén nhìn Lạc Phương Nghi chột dạ đẩy người ra.
Triệu Thanh Ba thấy vậy lên tiếng hòa giải: “Liu Na say rồi, để tôi đưa con bé về. Con bé đi một mình không an toàn.”
Hồ Hiên bất giác đứng lên: “Để tôi lái xe đưa hai người về.”
Triệu Thanh Ba cũng không từ chối ông.
Cao Thiên Anh chủ động đưa Bùi Liên về khách sạn của cô ấy.
Vì vậy, chỉ còn lại hai người, trước khi ra về Hồ Hiên dặn Dương Niên tiện đường chở Lạc Phương Nghi.
Có lời thầy nói trước đó, cô cũng không tiện từ chối đành ngồi lên xe Dương Niên.
Suốt đoạn đường dài hai người vẫn luôn im lặng khiến bầu không khí trong xe thêm phần ngột ngạt.
Lạc Phương Nghi chủ động lên tiếng: “Có thể nhìn ra Liu Na thật lòng thích anh, cô ấy rất tốt nếu có thể anh hãy thử đối xử tốt với cô ấy.”
Dương Niên mím môi, bàn tay xoay vô lăng tấp xe vào lề đường: “Em đang trả thù tôi sao? Em thừa biết người tôi yêu là ai lại kêu tôi chấp nhận người con gái khác. Em rốt cuộc có trái tim không?”
Câu cuối anh gần như rít qua kẽ răng.
Lạc Phương Nghi không bị anh dọa sợ, cô cười khẩy: “Tôi đúng thật là không biết anh yêu ai đó! Nói về không có trái tim anh mới chính là người như vậy. Lúc tôi toàn tâm toàn ý vì anh, yêu anh, kết hôn với anh, anh xem tình cảm tôi như cỏ rác mà giẫm đạp, phản bội. Giờ lại quay sang yêu tôi? Tôi chẳng đời nào tin một kẻ lăng nhăng thành tính lại có ngày quay đầu! Không bao giờ!”
Dương Niên như một quả bóng xì hơi, bị rút hết không khí, anh nhìn vào mắt cô: “Yêu tôi? Em đặt tay lên tim mình xem đã có ngày nào em yêu tôi thật lòng chưa, sao em biết tôi trước đây không phải thật lòng yêu em? Tôi thừa nhận tôi trước đây lăng nhăng không sai! Nhưng vì em tôi đã thật sự cắt đứt liên lạc với những mối quan hệ hỗn loạn xung quanh mình. Tôi kết hôn với em vì muốn toàn tâm toàn ý yêu em. Nhưng em thì sao? Em luôn đóng cửa trái tim mình, nhiều lần tôi muốn bước vào nhưng em lại tìm đủ cách ngăn cản. Tôi muốn gần gũi hơn với em về thể xác, em từ chối, được, tôi nhịn! Nhưng tôi mỗi ngày hỏi thăm quan tâm em đi làm có mệt không? Nhà mẹ đẻ có quấy rầy em không, tôi muốn hiểu em, yêu em em lại chỉ lắc đầu tỏ ra mình vẫn ổn, không cần tôi quan tâm! Em có biết tôi lúc đó cảm thấy mình vô dụng tới mức nào không?”
Ngay lúc bên dưới còn đang ngỡ ngàng không biết người vừa xuất hiện trên võ đài là ai, Bùi Yên đã cầm lấy micro của MC: “Chào mọi người, tôi là người chồng danh chính ngôn thuận của tuyển thủ Lạc Phương Nghi. Tình cảm của vợ chồng tôi không phải là thứ để mọi người đem ra bàn tán. Nếu ai tiếp tục chỉ trích nhân cách của vợ tôi, hẹn gặp mọi người tại tòa án.”
Dứt lời, Bùi Yên dắt tay Lạc Phương Nghi rời khỏi trước sự hoảng hốt và bất an của nhiều người.
Cùng ngày, phía cảnh sát tung ra bằng chứng trả lại trong sạch cho cựu vận động viên quyền anh Hồ Hiên.
Cái tên này từng nổi danh một thời trong giới boxing vào những ngày đầu. Tuy thời gian đó, công nghệ không phát triển như bây giờ, nhiều người vẫn không biết mặt mũi ông ra sao, nhưng chỉ cần nghe đến hai chữ Hồ Hiên, giới quyền anh lại liên tưởng tới tuyển thủ bị hủy bỏ tư cách thi đấu vì lạm dụng chất kích thích.
Vậy mà cảnh sát hôm nay lại tuyên bố ông ấy bị hãm hại, người gây ra chuyện này không ai khác chính là huấn luyện viên quyền anh Lê Văn Phi. Ông ta mới vừa bị bắt cách đây một tháng vì tội danh tàn trữ ma túy.
Ông ta khai nhận trước trận đấu chung kết đã bỏ chất kích thích vào nước uống của Hồ Hiên.
Một vận động viên tài năng đang vụt sáng lại chỉ vì vướng vào những tranh đấu vụ lợi, ích kỷ bị người đời phủ nhận, đẩy xuống vực thẳm không lối thoát.
Dù hiện tại đã trả lại trong sạch, Hồ Hiên cũng chẳng thể nào quay trở lại thời hoàng kim năm nào, võ sĩ trong giới chỉ biết tiếc nuối và thương hại ông.
Tuy vậy, sự việc Hồ Hiên và Lạc Phương Nghi được trả lại trong sạch, từ đây có thể ngẩng cao đầu trong giới boxing là chuyện đáng ăn mừng.
Chính vì vậy mọi người đã tổ chức một buổi tiệc nhỏ.
Người tham dự bao gồm Hồ Hiên, Triệu Thanh Ba, Dương Niên, Lạc Phương Nghi, Liu Na, Bùi Liên và Cao Thiên Anh.
Họ đi ăn ở một nhà hàng xa hoa nằm ở trung tâm thủ đô.
Lạc Phương Nghi nhướng mày nhìn Hồ Hiên đối diện: “Không nghĩ tới thầy là đại gia ngầm đấy. Vậy mà bình thường thầy lại keo kiệt tới vậy, thầy định để lại tài sản cho ai đây?”
Mọi người ngoại trừ Dương Niên đều phải công nhận lời cô nói.
Cái danh ki bo của Hồ Hiên không phải là chuyện bí mật.
Bùi Liên bật cười tung hứng với cô: “Chuyện này còn phải nói sao, tất nhiên là để lại cho con trai và con dâu của thầy ấy rồi.”
Cả đám người cười theo.
Dương Niên âm thầm đảo mắt qua Lạc Phương Nghi nhưng cũng nhanh chóng dời đi.
Anh nâng ly: “Cảm ơn mọi người đã đến đây. Chúc mừng ba, chúc mừng mọi người xuất sắc đã vào tứ kết.”
Mọi người vui vẻ nâng ly chúc mừng nhau.
Có lẽ vì bầu không khí quá vui vẻ, nên một số người đã quá chén.
Liu Na say xỉn ôm lấy Dương Niên khóc nức nở: “Tại sao chứ? Em thích anh như vậy? Anh sao lại không thích em? Chẳng lẽ vì em không đủ dịu dàng, không đủ nghe lời sao?”
Tâm ý của Liu Na dành cho Dương Niên cũng không phải ngày một ngày hai nên không còn là bí mật, chỉ có điều thẳng thắng mạnh bạo như vậy cũng là lần đầu tiên. Truyện Full
Dương Niên lén nhìn Lạc Phương Nghi chột dạ đẩy người ra.
Triệu Thanh Ba thấy vậy lên tiếng hòa giải: “Liu Na say rồi, để tôi đưa con bé về. Con bé đi một mình không an toàn.”
Hồ Hiên bất giác đứng lên: “Để tôi lái xe đưa hai người về.”
Triệu Thanh Ba cũng không từ chối ông.
Cao Thiên Anh chủ động đưa Bùi Liên về khách sạn của cô ấy.
Vì vậy, chỉ còn lại hai người, trước khi ra về Hồ Hiên dặn Dương Niên tiện đường chở Lạc Phương Nghi.
Có lời thầy nói trước đó, cô cũng không tiện từ chối đành ngồi lên xe Dương Niên.
Suốt đoạn đường dài hai người vẫn luôn im lặng khiến bầu không khí trong xe thêm phần ngột ngạt.
Lạc Phương Nghi chủ động lên tiếng: “Có thể nhìn ra Liu Na thật lòng thích anh, cô ấy rất tốt nếu có thể anh hãy thử đối xử tốt với cô ấy.”
Dương Niên mím môi, bàn tay xoay vô lăng tấp xe vào lề đường: “Em đang trả thù tôi sao? Em thừa biết người tôi yêu là ai lại kêu tôi chấp nhận người con gái khác. Em rốt cuộc có trái tim không?”
Câu cuối anh gần như rít qua kẽ răng.
Lạc Phương Nghi không bị anh dọa sợ, cô cười khẩy: “Tôi đúng thật là không biết anh yêu ai đó! Nói về không có trái tim anh mới chính là người như vậy. Lúc tôi toàn tâm toàn ý vì anh, yêu anh, kết hôn với anh, anh xem tình cảm tôi như cỏ rác mà giẫm đạp, phản bội. Giờ lại quay sang yêu tôi? Tôi chẳng đời nào tin một kẻ lăng nhăng thành tính lại có ngày quay đầu! Không bao giờ!”
Dương Niên như một quả bóng xì hơi, bị rút hết không khí, anh nhìn vào mắt cô: “Yêu tôi? Em đặt tay lên tim mình xem đã có ngày nào em yêu tôi thật lòng chưa, sao em biết tôi trước đây không phải thật lòng yêu em? Tôi thừa nhận tôi trước đây lăng nhăng không sai! Nhưng vì em tôi đã thật sự cắt đứt liên lạc với những mối quan hệ hỗn loạn xung quanh mình. Tôi kết hôn với em vì muốn toàn tâm toàn ý yêu em. Nhưng em thì sao? Em luôn đóng cửa trái tim mình, nhiều lần tôi muốn bước vào nhưng em lại tìm đủ cách ngăn cản. Tôi muốn gần gũi hơn với em về thể xác, em từ chối, được, tôi nhịn! Nhưng tôi mỗi ngày hỏi thăm quan tâm em đi làm có mệt không? Nhà mẹ đẻ có quấy rầy em không, tôi muốn hiểu em, yêu em em lại chỉ lắc đầu tỏ ra mình vẫn ổn, không cần tôi quan tâm! Em có biết tôi lúc đó cảm thấy mình vô dụng tới mức nào không?”