Bệnh viện lan tỏa mùi thuốc khử trùng gắt mũi.
Trong căn phòng trắng xóa, người phụ nữ hai mắt nhắm nghiền, đôi môi tuy mềm mại nhưng nhợt nhạt thiếu sức sống.
Bình truyền dịch dinh dưỡng đang nhỏ từng giọt trên đỉnh đầu cô, đồng hồ treo tường phát ra những âm thanh nhịp nhàng có quy luật.
Một y tá theo sau lưng bác sĩ tiến vào phòng bệnh.
Cô ấy nhìn gương mặt tinh xảo nhưng không chút huyết sắc trên giường bệnh, đáy lòng thở dài.
Giọng nam trầm ấm đột ngột vang lên: “Các chỉ số sinh tồn của bệnh nhân giảm mạnh, nếu trong vòng một tháng vẫn chưa tỉnh lại, cô báo người nhà bệnh nhân chuẩn bị hậu sự.”
Dù đã đoán được trước đó, nhưng y tá vẫn không ngăn được xót xa: “Họ còn mong cô ấy chết sớm.”
Đôi mắt hẹp dài lộ ra khỏi lớp khẩu trang khẽ híp: “Sao lại vậy?”
Nữ y tá không khỏi kinh ngạc, cô ấy đã làm việc cùng vị này nhiều năm, tính anh lạnh nhạt hờ hững, dường như chưa từng để tâm bất kỳ việc gì ngoại trừ làm đúng chức trách.
Hiếm khi anh lại tò mò đời tư của một bệnh nhân, cô ấy không khỏi hào hứng: “Từ ba năm trước, cô gái này mới nhập viện, gia đình mẹ đẻ sợ phải lo chi phí chữa trị cho một người thực vật liền cắt đứt quan hệ, tuyên bố cô ấy sống hay chết không liên quan gì đến họ. Cũng may nhà chồng cô gái này giàu có mới có thể duy trì đến tận hôm nay, chỉ là tình người vốn bạc bẽo, mới được một năm, hắn ta không còn bước chân vào phòng bệnh thêm lần nào nữa.”
Nữ y tá âm thầm quan sát biểu cảm của bác sĩ nhưng đáng tiếc cô chẳng nhận ra được gì từ ánh mắt trong suốt đó.
“Được rồi. Tới giờ khám của bệnh nhân 403, cô chuẩn bị đi.”
Anh ta lạnh lùng quay lưng, tà áo blue khẽ phất mang theo hương nước khử trùng nhạt nhòa.
Lạc Phương Nghi hoảng hốt bừng tỉnh, cô vội vã hít thở tựa như mất đi oxi.
Giấc mơ vừa rồi mang lại cho cô cảm giác vô cùng chân thật.
Cô khẽ chống người ngồi dậy, tay đưa lên xoa bóp cái trán đau nhức.
Lạc Phương Nghi đảo mắt nhìn xung quanh bất chợt khựng lại trước người đàn ông đang nằm gục bên cạnh giường bệnh.
Miệng cô khô khốc lên tiếng: “Bùi Yên?”
Bùi Yên bị đánh thức mơ màng ngẩng đầu, chỉ trong giây lát ánh mắt thanh tỉnh kéo theo vui mừng cùng nhu tình chính anh cũng không nhận ra.
Anh dựa vào bản năng vội ôm chầm lấy cô, vòng tay siết chặt đang run rẩy đã bán đứng đáy lòng dậy sóng mãi không yên ổn của anh.
Lạc Phương Nghi đau muốn ngợp thở, cổ họng ngứa ngáy khiến cô nhịn không được ho khan vài tiếng.
Bùi Yên lúc này mới nhận ra mình mạnh tay liền vội vàng thả người: “Xin lỗi.”
Anh rót cho cô cốc nước sau đó mới ấn nút gọi bác sĩ.
Tận tai nghe thấy Lạc Phương Nghi không sao, anh thở phào nhẹ nhõm.
Vốn sốt sắng là vậy, nhưng khi bác sĩ rời khỏi phòng bệnh Bùi Yên lại chẳng hó hé một lời.
Anh cụp mắt, im lặng ngồi đó khiến người ngoài nhìn vào chỉ thấy anh khổ sở và cô độc.
Lạc Phương Nghi cố nén cười, chậm rãi lên tiếng: “Anh không có gì muốn nói với em sao?”
Bùi Yên vẫn không dám ngước mắt, chỉ là yếu ớt hỏi: “Em biết từ khi nào?”
Cô nhướng mày: “Biết chuyện gì?”
Anh ngẩng đầu nhìn cô: “Nếu em muốn ly hôn, đợi em xuất viện chúng ta lập tức làm thủ tục. Dù sao anh cũng không phải người em muốn.”
Lạc Phương Nghi đã từng gặp một Lương Bình giảo hoạt mồm mép, cũng gặp một Bùi Yên nghiêm khắc trầm ổn, nhưng cô chưa bao giờ trông thấy dáng vẻ tự ti này của anh.
Anh đang lo sợ điều gì?
Vẫn là cô mềm lòng nhích người lại gần, đôi tay cô khẽ áp lên má đối phương.
Ánh mắt mềm mại của cô tựa như đang từng chút hòa tan đáy lòng lạnh căm của Bùi Yên: “Em có thể vì anh đến chết cũng không sợ, sao anh lại không phải người em muốn?”
Một tay cô trượt xuống chỉ vào ngực trái của anh: “Em cần không phải Bùi Yên cũng không phải Lương Bình mà là trái tim này. Nơi đây quả cảm, bao dung, nhiệt huyết đủ để thiêu đốt mọi phòng tuyến mà em dựng lên.”
Đôi mắt vốn phủ mờ sương chỉ vì lời này của cô mà sáng rực tựa như viên pha lê, hai tay anh giữ chặt lấy tay cô: “Em không trách anh sao? Anh từng kết hôn với em chỉ vì lợi dụng em. Anh luôn lừa gạt em, thân phận, tính cách, tên tuổi, ngoại hình, anh đều chưa từng thành thật với em. Lẽ nào em không hận anh ư?”
Lạc Phương Nghi cong môi, tay cô vỗ nhẹ lên trái tim đang đập rộn ràng của anh: “Nể tình nơi này chưa từng lừa gạt em, em cho anh một cơ hội chuộc lỗi. Đời này kiếp này toàn tâm toàn ý đối tốt với em, nuông chiều em, được không anh?”
Hốc mắt Bùi Yên ửng đỏ, anh cúi người ngậm lấy cánh môi mềm mại của người con gái đối diện.
Đầu lưỡi anh vẽ theo dáng môi cô, chậm rãi tiến vào, rồi lại hung hăn tước đoạt hết thảy ngọt ngào bên trong đó. Anh tựa như người khát trên sa mạc tìm thấy nguồn nước, bản thân vì nghiện mùi hương của cô mà càng thêm mãnh liệt và mê đắm.
Đợi đến khi Lạc Phương Nghi mặt đỏ bừng đến ngạt thở, anh mới luyến tiếc buông cô ra.
Trán anh khẽ chạm lên trán cô, hơi thở gấp gáp của hai người đan xen vào nhau, Bùi Yên tựa như nỉ non, nói lên tiếng lòng của chính mình: “Anh yêu em.”
Lạc Phương Nghi cong môi cười ôm chầm lấy anh: “Anh có thể hứa với em một chuyện được không?”
Bùi Yên ôn nhu đáp lời: “Được.”
Cô vỗ bốp lên vai anh: “Em còn chưa nói, anh đồng ý cái gì.”
Bùi Yên vờ ôm lấy vai mình rên rỉ: “Em mưu sát chồng mình à?”
Lạc Phương Nghi trợn tròn mắt kinh ngạc, thì ra dáng vẻ vô sỉ này là bản chất của anh chứ không vì đóng giả Lương Bình mà có: “Anh có muốn nghe em nói nữa không?”
Bùi Yên hạ giọng dỗ dành cô: “Được rồi được rồi. Em đừng giận. Em muốn anh hứa chuyện gì?”
Cô cười ngọt ngào: “Anh có thể hứa với em trừ những tình huống bất khả kháng, anh đều sẽ có mặt ở mỗi trận đấu của em, được không anh?”
Ánh mắt anh ngập tràn ý cười nuông chiều, khẽ xoa đầu cô: “Dù cho em không nói, anh cũng sẽ làm. Ai bảo vợ anh lúc đánh người lại quyến rũ như vậy.”
Lạc Phương Nghi đỏ mặt: “Đồ lưu manh!”
Trong căn phòng trắng xóa, người phụ nữ hai mắt nhắm nghiền, đôi môi tuy mềm mại nhưng nhợt nhạt thiếu sức sống.
Bình truyền dịch dinh dưỡng đang nhỏ từng giọt trên đỉnh đầu cô, đồng hồ treo tường phát ra những âm thanh nhịp nhàng có quy luật.
Một y tá theo sau lưng bác sĩ tiến vào phòng bệnh.
Cô ấy nhìn gương mặt tinh xảo nhưng không chút huyết sắc trên giường bệnh, đáy lòng thở dài.
Giọng nam trầm ấm đột ngột vang lên: “Các chỉ số sinh tồn của bệnh nhân giảm mạnh, nếu trong vòng một tháng vẫn chưa tỉnh lại, cô báo người nhà bệnh nhân chuẩn bị hậu sự.”
Dù đã đoán được trước đó, nhưng y tá vẫn không ngăn được xót xa: “Họ còn mong cô ấy chết sớm.”
Đôi mắt hẹp dài lộ ra khỏi lớp khẩu trang khẽ híp: “Sao lại vậy?”
Nữ y tá không khỏi kinh ngạc, cô ấy đã làm việc cùng vị này nhiều năm, tính anh lạnh nhạt hờ hững, dường như chưa từng để tâm bất kỳ việc gì ngoại trừ làm đúng chức trách.
Hiếm khi anh lại tò mò đời tư của một bệnh nhân, cô ấy không khỏi hào hứng: “Từ ba năm trước, cô gái này mới nhập viện, gia đình mẹ đẻ sợ phải lo chi phí chữa trị cho một người thực vật liền cắt đứt quan hệ, tuyên bố cô ấy sống hay chết không liên quan gì đến họ. Cũng may nhà chồng cô gái này giàu có mới có thể duy trì đến tận hôm nay, chỉ là tình người vốn bạc bẽo, mới được một năm, hắn ta không còn bước chân vào phòng bệnh thêm lần nào nữa.”
Nữ y tá âm thầm quan sát biểu cảm của bác sĩ nhưng đáng tiếc cô chẳng nhận ra được gì từ ánh mắt trong suốt đó.
“Được rồi. Tới giờ khám của bệnh nhân 403, cô chuẩn bị đi.”
Anh ta lạnh lùng quay lưng, tà áo blue khẽ phất mang theo hương nước khử trùng nhạt nhòa.
Lạc Phương Nghi hoảng hốt bừng tỉnh, cô vội vã hít thở tựa như mất đi oxi.
Giấc mơ vừa rồi mang lại cho cô cảm giác vô cùng chân thật.
Cô khẽ chống người ngồi dậy, tay đưa lên xoa bóp cái trán đau nhức.
Lạc Phương Nghi đảo mắt nhìn xung quanh bất chợt khựng lại trước người đàn ông đang nằm gục bên cạnh giường bệnh.
Miệng cô khô khốc lên tiếng: “Bùi Yên?”
Bùi Yên bị đánh thức mơ màng ngẩng đầu, chỉ trong giây lát ánh mắt thanh tỉnh kéo theo vui mừng cùng nhu tình chính anh cũng không nhận ra.
Anh dựa vào bản năng vội ôm chầm lấy cô, vòng tay siết chặt đang run rẩy đã bán đứng đáy lòng dậy sóng mãi không yên ổn của anh.
Lạc Phương Nghi đau muốn ngợp thở, cổ họng ngứa ngáy khiến cô nhịn không được ho khan vài tiếng.
Bùi Yên lúc này mới nhận ra mình mạnh tay liền vội vàng thả người: “Xin lỗi.”
Anh rót cho cô cốc nước sau đó mới ấn nút gọi bác sĩ.
Tận tai nghe thấy Lạc Phương Nghi không sao, anh thở phào nhẹ nhõm.
Vốn sốt sắng là vậy, nhưng khi bác sĩ rời khỏi phòng bệnh Bùi Yên lại chẳng hó hé một lời.
Anh cụp mắt, im lặng ngồi đó khiến người ngoài nhìn vào chỉ thấy anh khổ sở và cô độc.
Lạc Phương Nghi cố nén cười, chậm rãi lên tiếng: “Anh không có gì muốn nói với em sao?”
Bùi Yên vẫn không dám ngước mắt, chỉ là yếu ớt hỏi: “Em biết từ khi nào?”
Cô nhướng mày: “Biết chuyện gì?”
Anh ngẩng đầu nhìn cô: “Nếu em muốn ly hôn, đợi em xuất viện chúng ta lập tức làm thủ tục. Dù sao anh cũng không phải người em muốn.”
Lạc Phương Nghi đã từng gặp một Lương Bình giảo hoạt mồm mép, cũng gặp một Bùi Yên nghiêm khắc trầm ổn, nhưng cô chưa bao giờ trông thấy dáng vẻ tự ti này của anh.
Anh đang lo sợ điều gì?
Vẫn là cô mềm lòng nhích người lại gần, đôi tay cô khẽ áp lên má đối phương.
Ánh mắt mềm mại của cô tựa như đang từng chút hòa tan đáy lòng lạnh căm của Bùi Yên: “Em có thể vì anh đến chết cũng không sợ, sao anh lại không phải người em muốn?”
Một tay cô trượt xuống chỉ vào ngực trái của anh: “Em cần không phải Bùi Yên cũng không phải Lương Bình mà là trái tim này. Nơi đây quả cảm, bao dung, nhiệt huyết đủ để thiêu đốt mọi phòng tuyến mà em dựng lên.”
Đôi mắt vốn phủ mờ sương chỉ vì lời này của cô mà sáng rực tựa như viên pha lê, hai tay anh giữ chặt lấy tay cô: “Em không trách anh sao? Anh từng kết hôn với em chỉ vì lợi dụng em. Anh luôn lừa gạt em, thân phận, tính cách, tên tuổi, ngoại hình, anh đều chưa từng thành thật với em. Lẽ nào em không hận anh ư?”
Lạc Phương Nghi cong môi, tay cô vỗ nhẹ lên trái tim đang đập rộn ràng của anh: “Nể tình nơi này chưa từng lừa gạt em, em cho anh một cơ hội chuộc lỗi. Đời này kiếp này toàn tâm toàn ý đối tốt với em, nuông chiều em, được không anh?”
Hốc mắt Bùi Yên ửng đỏ, anh cúi người ngậm lấy cánh môi mềm mại của người con gái đối diện.
Đầu lưỡi anh vẽ theo dáng môi cô, chậm rãi tiến vào, rồi lại hung hăn tước đoạt hết thảy ngọt ngào bên trong đó. Anh tựa như người khát trên sa mạc tìm thấy nguồn nước, bản thân vì nghiện mùi hương của cô mà càng thêm mãnh liệt và mê đắm.
Đợi đến khi Lạc Phương Nghi mặt đỏ bừng đến ngạt thở, anh mới luyến tiếc buông cô ra.
Trán anh khẽ chạm lên trán cô, hơi thở gấp gáp của hai người đan xen vào nhau, Bùi Yên tựa như nỉ non, nói lên tiếng lòng của chính mình: “Anh yêu em.”
Lạc Phương Nghi cong môi cười ôm chầm lấy anh: “Anh có thể hứa với em một chuyện được không?”
Bùi Yên ôn nhu đáp lời: “Được.”
Cô vỗ bốp lên vai anh: “Em còn chưa nói, anh đồng ý cái gì.”
Bùi Yên vờ ôm lấy vai mình rên rỉ: “Em mưu sát chồng mình à?”
Lạc Phương Nghi trợn tròn mắt kinh ngạc, thì ra dáng vẻ vô sỉ này là bản chất của anh chứ không vì đóng giả Lương Bình mà có: “Anh có muốn nghe em nói nữa không?”
Bùi Yên hạ giọng dỗ dành cô: “Được rồi được rồi. Em đừng giận. Em muốn anh hứa chuyện gì?”
Cô cười ngọt ngào: “Anh có thể hứa với em trừ những tình huống bất khả kháng, anh đều sẽ có mặt ở mỗi trận đấu của em, được không anh?”
Ánh mắt anh ngập tràn ý cười nuông chiều, khẽ xoa đầu cô: “Dù cho em không nói, anh cũng sẽ làm. Ai bảo vợ anh lúc đánh người lại quyến rũ như vậy.”
Lạc Phương Nghi đỏ mặt: “Đồ lưu manh!”