Lạc Phương Nghi nhướng mày: “Không nghĩ tới ông là cũng người chồng tốt đấy!”
Trịnh Đinh Ba xua tay: “Ta còn đang tự hỏi sao trước kia không bóp mũi cái thằng trời đánh chết quách đi cho xong!”
Cô bật cười: “Ha ha ha! Thôi lỡ rồi ông làm người tốt cho trót đi. Tóm lại vẫn ghi nợ nhé!"
Dứt lời, cô sảng khoái đeo kính râm, bước đi uyển chuyển rời khỏi văn phòng luật, mặc kệ tiếng mắng nhiếc phẫn nộ đến từ người phía sau.
Lạc Phương Nghi như thường lệ trở về câu lạc bộ Lion luyện tập. Đội tuyển đang ráo riết chuẩn bị cho giải đấu WBO* sắp tới, còn cô tựa như một kẻ vô công rồi nghề.
Tuy nhiên, bầu không khí sân tập hôm nay không giống mọi khi, thay vì trở thành những cái máy đấm bốc, họ tụ lại một chỗ mặt mày rũ rượi.
Cả Hồ Hiên lẫn Triệu Thanh Ba cũng không khá khẩm hơn là mấy.
Cô tò mò bước lại gần chỗ Bùi Liên đang đứng: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Bùi Liên như vừa được bật công tắc, nói một mạch không ngơi nghỉ: “Trương Mộng Phi không thi đấu được. Giờ cả câu lạc bộ chỉ còn mình cô ta có thể thi hạng cân Flyweight*. Còn ba ngày nữa là trận đấu bắt đầu cậu nói có gay go không cơ chứ?”
Lạc Phương Nghi nghe xong cũng không thấy nhẹ lòng hơn: “Tại sao lại không thi được? Chẳng phải thành tích của Trương Mộng Phi đang tiến bộ sao?”
Bùi Liên kiên nhẫn giải thích: “Thì cũng do cô ta luyện tập quá sức thành thì ít mà bại thì nhiều, giờ bị chấn thương bác sĩ nói phải dưỡng thương ít nhất cả tháng. Có xui hay không chứ? Chưa nhắc đến việc lần trước Lê Văn Phi lên mặt với chúng ta thế nào, chỉ riêng việc bỏ thi đấu thì xác định cơ hội tham gia giải đấu lớn sau này của nước ta gần như bằng không.”
Lạc Phương Nghi không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng đến vậy, trầm tư một lát cô mới lên tiếng: “Nếu đổi người khác thi đấu thì sao?”
Bùi Liên xem như đã hết hi vọng, hờ hững đáp lời: “Có người thay là đỡ lắm rồi, đâu ra lắm quy tắc đến vậy. Nhưng đáng nói ở đây… Khoan đã…”
Nói đến đây, hai mắt cô sáng bừng lên: “Không phải còn có cậu sao? Ngoài Trương Mộng Phi thì cậu cũng là tay đấm hạng Flyweight mà? Sao tớ lại quên điều này chứ!”
Lạc Phương Nghi chỉ vào mình: “Tớ? Cậu đùa rồi! Tớ chỉ muốn nói mình có thể thuê võ sĩ tự do bên ngoài.”
Bùi Liên dứt khoát cự tuyệt: “Không được! Các võ sĩ phải là người trong câu lạc bộ. Nếu bị phát hiện, Lion nhất định sẽ bị giải tán, thậm chí trở thành vết nhơ của giới quyền anh. Chỉ có cậu mới có thể cứu chúng ta.”
Lạc Phương Nghi không dám tin bạn mình lại nói những lời này: “Cậu điên à? Tuy tớ thắng được vài người nhưng so với một giải đấu tầm cỡ quốc tế như WBO, tớ chẳng khác gì hạt cát giữa sa mạc. Đấu làm sao được mà đấu?”
Cuộc trò chuyện của cả hai rơi vào tai những người còn lại của câu lạc bộ.
Liu Na phẫn nộ bước lại gần chỉ trích Lạc Phương Nghi: “Cô nên biết ơn vì nhờ Trương Mộng Phi bị thương mình mới có cơ hội nhảy vào, còn ở đây kén cá chọn canh? Hay trong mắt cô Lion có ra sao cũng chẳng liên quan gì tới mình?”
Bùi Liên giận dữ tiến lên trước nói thay bạn mình: “Cô ăn nói kiểu gì đấy? Không phải mấy người vẫn xem cậu ấy như con ở mà mặc sức sai bảo sao? Đến khi có chuyện gì thì tìm mọi cách đổ lên đầu cậu ấy. Có thi đấu hay không là quyền của Phương Nghi, chẳng tới lượt cô đứng đây chỉ trỏ.”
Hồ Hiên thấy mọi người tranh cãi liền lớn tiếng quát: “Im lặng hết đi! Đây là lúc cãi nhau sao? Liu Na về chỗ!”
Nói rồi, ông tiến lại gần Lạc Phương Nghi do dự hồi lâu, cuối cùng cũng nói ra những suy nghĩ trong lòng: “Thầy cũng có ý giống Bùi Liên nhưng quyền quyết định vẫn nằm ở chỗ con.”
Hồ Hiên dừng lại giây lát vỗ vai cô: “Nhưng nhớ đừng miễn cưỡng bản thân.”
Một loạt những ánh mắt với đủ cung bậc cảm xúc đổ dồn về phía cô, hoài nghi có, khinh thường có, lo lắng có, hứng thú đợi xem kịch vui cũng không phải không tồn tại.
Lạc Phương Nghi phì cười: “Đúng như Liu Na nói, cơ hội này con cầu còn không được. Chỉ sợ con có lòng mà không đủ sức thôi.”
Hồ Hiên và Triệu Thanh Ba đỏ mắt nhìn nhau, sau đó mới quay sang bày tỏ lòng biết ơn với cô: “Cảm ơn con. Hồ Hiên và Lion này nợ con. Dù kết quả có thế nào đi chăng nữa, con vẫn là đứa học trò khiến ta tự hào nhất.”
Chiều tối lúc mọi người đã về hết, Lạc Phương Nghi ở lại đợi dọn dẹp xong sân tập mới rời đi. Không nghĩ tới Hồ Hiên lại đợi cô trên võ đài: “Đã lâu lắm rồi chúng ta không đánh một trận. Con lên đây!”
Không ngoài dự đoán, cô bị đối phương đánh la liệt nằm dài trên sân: “Thầy có còn là người không đây? Tuổi đã lớn vậy rồi nhưng sức lực vẫn không giảm tí nào.”
Hồ Hiên ngồi ở góc đài hút một điếu thuốc: “Còn con thì tuột dốc không phanh.”
Lạc Phương Nghi nghe vậy rầu rĩ chẳng biết phải nói tiếp thế nào.
Một lát sau, Hồ Hiên bất ngờ lên tiếng: “Nhưng con của bây giờ mới là một tay đấm thực thụ.”
Lạc Phương Nghi chống người ngồi bật dậy: “Ý thầy là sao? Thầy lại có cách mới châm chọc con đấy à?”
Hồ Hiên dường như đoán được cô sẽ nói vậy, không phản bác chỉ cười bình thản: “Con thay đổi rồi. Ta không rõ đã có chuyện gì xảy ra với con. Con dũng cảm hơn, có trách nhiệm hơn và đặc biệt nhiệt huyết với boxing hơn. Nếu là con của trước kia chắc chắn sẽ không dễ dàng đồng ý như hôm nay.”
Lạc Phương Nghi ngỡ ngàng nhìn sâu vào đôi mắt tinh anh của người đối diện: “Đúng là gừng càng già càng cay. Thôi vậy, nếu thầy đã đoán được thì con cũng không định giấu nữa. Thật ra con… Mượn xác hoàn hồn!”
Hồ Hiên vỗ bốp vào đầu cô: “Với cái tính cách dở dở ương ương này của con, thì ta dám khẳng định chẳng có ai khác ngoài Lạc Phương Nghi đang trốn trong cơ thể này cả.”
Hai thầy trò nhìn nhau im lặng giây lát rồi bật cười thành tiếng, họ như được quay lại quá khứ của nhiều năm về trước với những suy tư non nớt không nhiều vướng bận.
...----------------...
*WBO là viết tắt của từ World Boxing Organization tên của Tổ chức Quyền Anh thế giới, đồng thời giải đấu do đơn vị này tổ chức cũng được đặt dưới tên WBO.
*Flyweight tạm dịch là hạng ruồi, một trong số các hạng cân phổ biến của giải đấu boxing, dành cho các tay đấm có cân nặng khoảng 112 pound tương đương 50 kg.
Trịnh Đinh Ba xua tay: “Ta còn đang tự hỏi sao trước kia không bóp mũi cái thằng trời đánh chết quách đi cho xong!”
Cô bật cười: “Ha ha ha! Thôi lỡ rồi ông làm người tốt cho trót đi. Tóm lại vẫn ghi nợ nhé!"
Dứt lời, cô sảng khoái đeo kính râm, bước đi uyển chuyển rời khỏi văn phòng luật, mặc kệ tiếng mắng nhiếc phẫn nộ đến từ người phía sau.
Lạc Phương Nghi như thường lệ trở về câu lạc bộ Lion luyện tập. Đội tuyển đang ráo riết chuẩn bị cho giải đấu WBO* sắp tới, còn cô tựa như một kẻ vô công rồi nghề.
Tuy nhiên, bầu không khí sân tập hôm nay không giống mọi khi, thay vì trở thành những cái máy đấm bốc, họ tụ lại một chỗ mặt mày rũ rượi.
Cả Hồ Hiên lẫn Triệu Thanh Ba cũng không khá khẩm hơn là mấy.
Cô tò mò bước lại gần chỗ Bùi Liên đang đứng: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Bùi Liên như vừa được bật công tắc, nói một mạch không ngơi nghỉ: “Trương Mộng Phi không thi đấu được. Giờ cả câu lạc bộ chỉ còn mình cô ta có thể thi hạng cân Flyweight*. Còn ba ngày nữa là trận đấu bắt đầu cậu nói có gay go không cơ chứ?”
Lạc Phương Nghi nghe xong cũng không thấy nhẹ lòng hơn: “Tại sao lại không thi được? Chẳng phải thành tích của Trương Mộng Phi đang tiến bộ sao?”
Bùi Liên kiên nhẫn giải thích: “Thì cũng do cô ta luyện tập quá sức thành thì ít mà bại thì nhiều, giờ bị chấn thương bác sĩ nói phải dưỡng thương ít nhất cả tháng. Có xui hay không chứ? Chưa nhắc đến việc lần trước Lê Văn Phi lên mặt với chúng ta thế nào, chỉ riêng việc bỏ thi đấu thì xác định cơ hội tham gia giải đấu lớn sau này của nước ta gần như bằng không.”
Lạc Phương Nghi không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng đến vậy, trầm tư một lát cô mới lên tiếng: “Nếu đổi người khác thi đấu thì sao?”
Bùi Liên xem như đã hết hi vọng, hờ hững đáp lời: “Có người thay là đỡ lắm rồi, đâu ra lắm quy tắc đến vậy. Nhưng đáng nói ở đây… Khoan đã…”
Nói đến đây, hai mắt cô sáng bừng lên: “Không phải còn có cậu sao? Ngoài Trương Mộng Phi thì cậu cũng là tay đấm hạng Flyweight mà? Sao tớ lại quên điều này chứ!”
Lạc Phương Nghi chỉ vào mình: “Tớ? Cậu đùa rồi! Tớ chỉ muốn nói mình có thể thuê võ sĩ tự do bên ngoài.”
Bùi Liên dứt khoát cự tuyệt: “Không được! Các võ sĩ phải là người trong câu lạc bộ. Nếu bị phát hiện, Lion nhất định sẽ bị giải tán, thậm chí trở thành vết nhơ của giới quyền anh. Chỉ có cậu mới có thể cứu chúng ta.”
Lạc Phương Nghi không dám tin bạn mình lại nói những lời này: “Cậu điên à? Tuy tớ thắng được vài người nhưng so với một giải đấu tầm cỡ quốc tế như WBO, tớ chẳng khác gì hạt cát giữa sa mạc. Đấu làm sao được mà đấu?”
Cuộc trò chuyện của cả hai rơi vào tai những người còn lại của câu lạc bộ.
Liu Na phẫn nộ bước lại gần chỉ trích Lạc Phương Nghi: “Cô nên biết ơn vì nhờ Trương Mộng Phi bị thương mình mới có cơ hội nhảy vào, còn ở đây kén cá chọn canh? Hay trong mắt cô Lion có ra sao cũng chẳng liên quan gì tới mình?”
Bùi Liên giận dữ tiến lên trước nói thay bạn mình: “Cô ăn nói kiểu gì đấy? Không phải mấy người vẫn xem cậu ấy như con ở mà mặc sức sai bảo sao? Đến khi có chuyện gì thì tìm mọi cách đổ lên đầu cậu ấy. Có thi đấu hay không là quyền của Phương Nghi, chẳng tới lượt cô đứng đây chỉ trỏ.”
Hồ Hiên thấy mọi người tranh cãi liền lớn tiếng quát: “Im lặng hết đi! Đây là lúc cãi nhau sao? Liu Na về chỗ!”
Nói rồi, ông tiến lại gần Lạc Phương Nghi do dự hồi lâu, cuối cùng cũng nói ra những suy nghĩ trong lòng: “Thầy cũng có ý giống Bùi Liên nhưng quyền quyết định vẫn nằm ở chỗ con.”
Hồ Hiên dừng lại giây lát vỗ vai cô: “Nhưng nhớ đừng miễn cưỡng bản thân.”
Một loạt những ánh mắt với đủ cung bậc cảm xúc đổ dồn về phía cô, hoài nghi có, khinh thường có, lo lắng có, hứng thú đợi xem kịch vui cũng không phải không tồn tại.
Lạc Phương Nghi phì cười: “Đúng như Liu Na nói, cơ hội này con cầu còn không được. Chỉ sợ con có lòng mà không đủ sức thôi.”
Hồ Hiên và Triệu Thanh Ba đỏ mắt nhìn nhau, sau đó mới quay sang bày tỏ lòng biết ơn với cô: “Cảm ơn con. Hồ Hiên và Lion này nợ con. Dù kết quả có thế nào đi chăng nữa, con vẫn là đứa học trò khiến ta tự hào nhất.”
Chiều tối lúc mọi người đã về hết, Lạc Phương Nghi ở lại đợi dọn dẹp xong sân tập mới rời đi. Không nghĩ tới Hồ Hiên lại đợi cô trên võ đài: “Đã lâu lắm rồi chúng ta không đánh một trận. Con lên đây!”
Không ngoài dự đoán, cô bị đối phương đánh la liệt nằm dài trên sân: “Thầy có còn là người không đây? Tuổi đã lớn vậy rồi nhưng sức lực vẫn không giảm tí nào.”
Hồ Hiên ngồi ở góc đài hút một điếu thuốc: “Còn con thì tuột dốc không phanh.”
Lạc Phương Nghi nghe vậy rầu rĩ chẳng biết phải nói tiếp thế nào.
Một lát sau, Hồ Hiên bất ngờ lên tiếng: “Nhưng con của bây giờ mới là một tay đấm thực thụ.”
Lạc Phương Nghi chống người ngồi bật dậy: “Ý thầy là sao? Thầy lại có cách mới châm chọc con đấy à?”
Hồ Hiên dường như đoán được cô sẽ nói vậy, không phản bác chỉ cười bình thản: “Con thay đổi rồi. Ta không rõ đã có chuyện gì xảy ra với con. Con dũng cảm hơn, có trách nhiệm hơn và đặc biệt nhiệt huyết với boxing hơn. Nếu là con của trước kia chắc chắn sẽ không dễ dàng đồng ý như hôm nay.”
Lạc Phương Nghi ngỡ ngàng nhìn sâu vào đôi mắt tinh anh của người đối diện: “Đúng là gừng càng già càng cay. Thôi vậy, nếu thầy đã đoán được thì con cũng không định giấu nữa. Thật ra con… Mượn xác hoàn hồn!”
Hồ Hiên vỗ bốp vào đầu cô: “Với cái tính cách dở dở ương ương này của con, thì ta dám khẳng định chẳng có ai khác ngoài Lạc Phương Nghi đang trốn trong cơ thể này cả.”
Hai thầy trò nhìn nhau im lặng giây lát rồi bật cười thành tiếng, họ như được quay lại quá khứ của nhiều năm về trước với những suy tư non nớt không nhiều vướng bận.
...----------------...
*WBO là viết tắt của từ World Boxing Organization tên của Tổ chức Quyền Anh thế giới, đồng thời giải đấu do đơn vị này tổ chức cũng được đặt dưới tên WBO.
*Flyweight tạm dịch là hạng ruồi, một trong số các hạng cân phổ biến của giải đấu boxing, dành cho các tay đấm có cân nặng khoảng 112 pound tương đương 50 kg.