Lạc Phương Nghi đứng trước cửa câu lạc bộ Lion, nơi cô từng luyện tập suốt năm năm ròng.
Đã bao lâu cô chưa đặt chân tới đây rồi nhỉ? Có thể nói ngắn là ba năm nhưng nói dài là cả một đời, cả một kiếp người.
Lạc Phương Nghi bước tới quầy lễ tân, không nghĩ lại gặp người quen.
Người bên trong nhìn thấy cô không giấu nổi vẻ kinh ngạc: “Phương Nghi? Là cậu thật sao?”
Phải lục tìm trí nhớ hồi lâu, Lạc Phương Nghi mới nhớ ra: “Bùi Liên?”
Bùi Liên thấy cô còn nhớ đến mình vui mừng nhảy cẫng lên: “Là tớ! Là tớ! Từ khi mẹ cậu tới đây làm ầm lên, chúng ta không còn gặp lại nhau nữa. Cái đồ vô lương tâm này! Bỏ quyền anh rồi bỏ luôn bạn bè hả?”
Gặp lại cố nhân, Lạc Phương Nghi cảm động phát khóc, không nghĩ thì ra trên đời này vẫn còn người thật lòng nhớ đến mình.
Bùi Liên ghét bỏ lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô: “Này, này! Lâu ngày gặp lại sao cậu mít ướt thế nhỉ? Nhớ hồi đó cậu bị tớ đánh cho bầm dập có kêu la tiếng nào đâu.”
Lạc Phương Nghi hai mắt đỏ hoe phì cười: “Cậu có nhớ lộn không đấy? Cậu chưa lần nào đánh thắng tớ nhé! Đừng có mà vọng tưởng.”
Bùi Liên gãi đầu ngượng ngùng.
Cảm động qua đi, Lạc Phương Nghi sực nhớ ra gì đó: “Sao cậu không tập luyện nữa mà làm lễ tân ở đây?”
Bùi Liên thở dài: “Ba mẹ tớ chỉ có mỗi một đứa con gái. Họ sợ lỡ tớ xảy ra mệnh hệ gì, họ cũng không sống nổi. Tớ thấy hay thôi vậy, có lẽ công việc nội trợ, lấy chồng sinh con thích hợp với tớ hơn.”
Lạc Phương Nghi như gặp lại chính mình của kiếp trước.
Đời trước, cô sau khi rời khỏi câu lạc bộ cũng không còn gặp lại Bùi Liên, cô không rõ kết cục của đối phương liệu có bi thảm như mình không.
Thế nhưng, lần này sống lại, Lạc Phương Nghi tự hứa với lòng nhất định sẽ bảo vệ tốt người bạn này.
Bùi Liên không biết đến những suy nghĩ rối rắm của cô, hồn nhiên hỏi: “Hôm nay cậu tới làm gì đây? Đừng nói với tớ là cậu định tập luyện lại đấy nhé?”
Lạc Phương Nghi gật đầu: “Đúng vậy. Tớ muốn đấu quyền anh chuyên nghiệp.”
Não Bùi Liên còn chưa theo kịp: “Ừ cũng đúng… Hả? Cái gì? Cậu đùa với tớ à?”
Lạc Phương Nghi không có vẻ gì là đùa giỡn cả: “Tớ nghiêm túc.”
Bùi Liên sửng sốt hét lên: “Cậu điên à?”
Thấy mọi người xung quanh đang nhìn mình, cô vội kéo bạn mình tới chỗ khuất: “Cậu có biết cậu đang nói gì không? Tụi mình đã qua độ tuổi thích hợp để được huấn luyện. Bạn tập cùng đợt với mình ai cũng đều có thành tích nhất định. Cậu lấy gì mà đọ lại với người ta?”
Lạc Phương Nghi không vì vậy mà phiền lòng, cô cười trấn an Bùi Liên: “Có người nói với tớ, chỉ cần tớ muốn, mọi thứ đều có thể. Tớ tin chỉ cần tớ nỗ lực, tớ nhất định được tham gia võ đài thế giới.”
Bùi Liên nghe vậy càng thêm phẫn nộ, xắn tay áo lên: “Là tên điên nào đi xúi bậy cậu vậy? Cậu nói với tớ, tớ cho hắn một trận.”
Cô nhìn dáng vẻ hung dữ của bạn mình rồi lại liên tưởng tới bà nội trợ suốt ngày quanh quẩn trong bếp, liền vội lắc đầu xua tan ý nghĩ rùng rợn đó: “Cậu vẫn đừng nên diễn vai thục nữ thì hơn.”
Bùi Liên khó hiểu: “Cậu nói gì vậy hả? Đang nói chuyện của cậu, cậu chuyển sang tớ làm gì? Mà cho dù là cậu luyện được đi chăng nữa, thì mẹ cậu có cho phép không? Giờ chắc bà ấy đang vội vã giục cậu kết hôn chứ gì?”
Lạc Phương Nghi lắc đầu: “Không có.”
Bùi Liên trợn mắt kinh ngạc: “Mẹ cậu đổi tính từ đời nào vậy? Không được, tớ nhất định phải mua vé số. Xác suất thấp như vậy còn xảy ra thì chuyện tớ trúng số có là gì.”
Lạc Phương Nghi ấp úng ngăn cản: “Tớ thấy cậu… Vẫn không nên mua thì hơn?”
Bùi Liên lại lần nữa bối rối: “Tại sao?”
Lạc Phương Nghi bất đắc dĩ lên tiếng: “Không phải mẹ tớ đổi tính mà là tớ kết hôn rồi.”
“Cái gì?”
Giọng của Bùi Liên vang muốn thủng trần nhà.
“Cậu kết hôn khi nào? Với ai? Sao giờ tớ mới biết?”
Những tưởng đây là tin sốc nhất trong ngày, nhưng so với lời tự thú phía sau của Lạc Phương Nghi thì chẳng thấm thía vào đâu: “Mới sáng nay.”
Bùi Liên bị cô làm kinh ngạc đến mức đứng không vững nữa rồi: “Hai người hẹn hò bao lâu mà đã cưới vội vàng như vậy? Cậu biết tính tình người ta ra sao? Gia cảnh thế nào? Có mắc bệnh nam khoa gì không?”
Dù đã qua một đời chồng, nhưng Lạc Phương Nghi vẫn bị Bùi Liên nói cho ngượng chín mặt: “Cậu nói đi đâu vậy hả? Hai người bọn tớ còn chưa tổ chức lễ cưới. Sáng nay đi xem mắt thấy hợp nên ký giấy kết hôn luôn.”
Bùi Liên càng nghe đầu óc càng choáng váng: “Cậu có còn là Lạc Phương Nghi thận trọng mà tớ biết không hả? Cậu mà cũng chạy theo trào lưu kết hôn tia chớp à?”
“Lạc Phương Nghi?”
Một người đàn ông trung niên vừa bước xuống sảnh ngạc nhiên gọi tên cô, ngắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Lạc Phương Nghi nghe có người gọi tên mình, liền quay đầu lại.
Nhận ra đối phương là ai, cô vui mừng bước tới: “Huấn luyện viên? Lâu rồi không gặp, ông dạo này khỏe không?”
Hồ Hiên vỗ vào bắp tay chắc nịch của mình: “Làm nghề này sao không khỏe cho được. Sao hôm nay lại rảnh rỗi quay lại đây?”
Lạc Phương Nghi hào hứng nói cho ông nghe dự định của mình: “Con muốn quay lại luyện tập quyền anh!”
Nụ cười trên môi Hồ Hiên bất giác cứng đờ, ông trầm mặc hồi lâu.
Một lát sau, ông thở dài: “Con theo ta lên đây.”
Hồ Hiên dắt cô đi một vòng xem các cô cậu nhóc tuổi từ mười tới mười lăm đang huấn luyện.
Qua năm phút, ông lại dẫn cô lên lầu hai, nơi có thể nhìn xuống bao quát võ đài.
Hồ Hiên chỉ tay về phía một thiếu nữ cỡ tuổi cô: “Con còn nhớ con bé kia không?”
Lạc Phương Nghi không lập tức nhớ ra, ông đứng một bên cũng không vội thúc giục.
Cô im lặng quan sát từng đòn đánh và thế phòng thủ của đối phương, chợt cảm thấy quen thuộc nhưng vẫn không dám tin vào mắt mình: “Liu Na?”
Hồ Hiên gật đầu cười: “Đúng vậy. Chắc con không tin nhưng giờ con bé là ác chủ bài của câu lạc bộ chúng ta. Nhớ năm xưa tố chất nó tệ nhất trong đám bạn đồng trang lứa, còn hay bị con treo lên đánh. Ba năm qua đã có quá nhiều thứ thay đổi. Con nghĩ mình vẫn có thể vượt qua chứ?”
Đã bao lâu cô chưa đặt chân tới đây rồi nhỉ? Có thể nói ngắn là ba năm nhưng nói dài là cả một đời, cả một kiếp người.
Lạc Phương Nghi bước tới quầy lễ tân, không nghĩ lại gặp người quen.
Người bên trong nhìn thấy cô không giấu nổi vẻ kinh ngạc: “Phương Nghi? Là cậu thật sao?”
Phải lục tìm trí nhớ hồi lâu, Lạc Phương Nghi mới nhớ ra: “Bùi Liên?”
Bùi Liên thấy cô còn nhớ đến mình vui mừng nhảy cẫng lên: “Là tớ! Là tớ! Từ khi mẹ cậu tới đây làm ầm lên, chúng ta không còn gặp lại nhau nữa. Cái đồ vô lương tâm này! Bỏ quyền anh rồi bỏ luôn bạn bè hả?”
Gặp lại cố nhân, Lạc Phương Nghi cảm động phát khóc, không nghĩ thì ra trên đời này vẫn còn người thật lòng nhớ đến mình.
Bùi Liên ghét bỏ lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô: “Này, này! Lâu ngày gặp lại sao cậu mít ướt thế nhỉ? Nhớ hồi đó cậu bị tớ đánh cho bầm dập có kêu la tiếng nào đâu.”
Lạc Phương Nghi hai mắt đỏ hoe phì cười: “Cậu có nhớ lộn không đấy? Cậu chưa lần nào đánh thắng tớ nhé! Đừng có mà vọng tưởng.”
Bùi Liên gãi đầu ngượng ngùng.
Cảm động qua đi, Lạc Phương Nghi sực nhớ ra gì đó: “Sao cậu không tập luyện nữa mà làm lễ tân ở đây?”
Bùi Liên thở dài: “Ba mẹ tớ chỉ có mỗi một đứa con gái. Họ sợ lỡ tớ xảy ra mệnh hệ gì, họ cũng không sống nổi. Tớ thấy hay thôi vậy, có lẽ công việc nội trợ, lấy chồng sinh con thích hợp với tớ hơn.”
Lạc Phương Nghi như gặp lại chính mình của kiếp trước.
Đời trước, cô sau khi rời khỏi câu lạc bộ cũng không còn gặp lại Bùi Liên, cô không rõ kết cục của đối phương liệu có bi thảm như mình không.
Thế nhưng, lần này sống lại, Lạc Phương Nghi tự hứa với lòng nhất định sẽ bảo vệ tốt người bạn này.
Bùi Liên không biết đến những suy nghĩ rối rắm của cô, hồn nhiên hỏi: “Hôm nay cậu tới làm gì đây? Đừng nói với tớ là cậu định tập luyện lại đấy nhé?”
Lạc Phương Nghi gật đầu: “Đúng vậy. Tớ muốn đấu quyền anh chuyên nghiệp.”
Não Bùi Liên còn chưa theo kịp: “Ừ cũng đúng… Hả? Cái gì? Cậu đùa với tớ à?”
Lạc Phương Nghi không có vẻ gì là đùa giỡn cả: “Tớ nghiêm túc.”
Bùi Liên sửng sốt hét lên: “Cậu điên à?”
Thấy mọi người xung quanh đang nhìn mình, cô vội kéo bạn mình tới chỗ khuất: “Cậu có biết cậu đang nói gì không? Tụi mình đã qua độ tuổi thích hợp để được huấn luyện. Bạn tập cùng đợt với mình ai cũng đều có thành tích nhất định. Cậu lấy gì mà đọ lại với người ta?”
Lạc Phương Nghi không vì vậy mà phiền lòng, cô cười trấn an Bùi Liên: “Có người nói với tớ, chỉ cần tớ muốn, mọi thứ đều có thể. Tớ tin chỉ cần tớ nỗ lực, tớ nhất định được tham gia võ đài thế giới.”
Bùi Liên nghe vậy càng thêm phẫn nộ, xắn tay áo lên: “Là tên điên nào đi xúi bậy cậu vậy? Cậu nói với tớ, tớ cho hắn một trận.”
Cô nhìn dáng vẻ hung dữ của bạn mình rồi lại liên tưởng tới bà nội trợ suốt ngày quanh quẩn trong bếp, liền vội lắc đầu xua tan ý nghĩ rùng rợn đó: “Cậu vẫn đừng nên diễn vai thục nữ thì hơn.”
Bùi Liên khó hiểu: “Cậu nói gì vậy hả? Đang nói chuyện của cậu, cậu chuyển sang tớ làm gì? Mà cho dù là cậu luyện được đi chăng nữa, thì mẹ cậu có cho phép không? Giờ chắc bà ấy đang vội vã giục cậu kết hôn chứ gì?”
Lạc Phương Nghi lắc đầu: “Không có.”
Bùi Liên trợn mắt kinh ngạc: “Mẹ cậu đổi tính từ đời nào vậy? Không được, tớ nhất định phải mua vé số. Xác suất thấp như vậy còn xảy ra thì chuyện tớ trúng số có là gì.”
Lạc Phương Nghi ấp úng ngăn cản: “Tớ thấy cậu… Vẫn không nên mua thì hơn?”
Bùi Liên lại lần nữa bối rối: “Tại sao?”
Lạc Phương Nghi bất đắc dĩ lên tiếng: “Không phải mẹ tớ đổi tính mà là tớ kết hôn rồi.”
“Cái gì?”
Giọng của Bùi Liên vang muốn thủng trần nhà.
“Cậu kết hôn khi nào? Với ai? Sao giờ tớ mới biết?”
Những tưởng đây là tin sốc nhất trong ngày, nhưng so với lời tự thú phía sau của Lạc Phương Nghi thì chẳng thấm thía vào đâu: “Mới sáng nay.”
Bùi Liên bị cô làm kinh ngạc đến mức đứng không vững nữa rồi: “Hai người hẹn hò bao lâu mà đã cưới vội vàng như vậy? Cậu biết tính tình người ta ra sao? Gia cảnh thế nào? Có mắc bệnh nam khoa gì không?”
Dù đã qua một đời chồng, nhưng Lạc Phương Nghi vẫn bị Bùi Liên nói cho ngượng chín mặt: “Cậu nói đi đâu vậy hả? Hai người bọn tớ còn chưa tổ chức lễ cưới. Sáng nay đi xem mắt thấy hợp nên ký giấy kết hôn luôn.”
Bùi Liên càng nghe đầu óc càng choáng váng: “Cậu có còn là Lạc Phương Nghi thận trọng mà tớ biết không hả? Cậu mà cũng chạy theo trào lưu kết hôn tia chớp à?”
“Lạc Phương Nghi?”
Một người đàn ông trung niên vừa bước xuống sảnh ngạc nhiên gọi tên cô, ngắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Lạc Phương Nghi nghe có người gọi tên mình, liền quay đầu lại.
Nhận ra đối phương là ai, cô vui mừng bước tới: “Huấn luyện viên? Lâu rồi không gặp, ông dạo này khỏe không?”
Hồ Hiên vỗ vào bắp tay chắc nịch của mình: “Làm nghề này sao không khỏe cho được. Sao hôm nay lại rảnh rỗi quay lại đây?”
Lạc Phương Nghi hào hứng nói cho ông nghe dự định của mình: “Con muốn quay lại luyện tập quyền anh!”
Nụ cười trên môi Hồ Hiên bất giác cứng đờ, ông trầm mặc hồi lâu.
Một lát sau, ông thở dài: “Con theo ta lên đây.”
Hồ Hiên dắt cô đi một vòng xem các cô cậu nhóc tuổi từ mười tới mười lăm đang huấn luyện.
Qua năm phút, ông lại dẫn cô lên lầu hai, nơi có thể nhìn xuống bao quát võ đài.
Hồ Hiên chỉ tay về phía một thiếu nữ cỡ tuổi cô: “Con còn nhớ con bé kia không?”
Lạc Phương Nghi không lập tức nhớ ra, ông đứng một bên cũng không vội thúc giục.
Cô im lặng quan sát từng đòn đánh và thế phòng thủ của đối phương, chợt cảm thấy quen thuộc nhưng vẫn không dám tin vào mắt mình: “Liu Na?”
Hồ Hiên gật đầu cười: “Đúng vậy. Chắc con không tin nhưng giờ con bé là ác chủ bài của câu lạc bộ chúng ta. Nhớ năm xưa tố chất nó tệ nhất trong đám bạn đồng trang lứa, còn hay bị con treo lên đánh. Ba năm qua đã có quá nhiều thứ thay đổi. Con nghĩ mình vẫn có thể vượt qua chứ?”