Trong một căn biệt thự ở ngoại ô, người đàn ông tuổi tầm ba mươi, trên miệng ngậm điếu xì gà thoải mái gác tay lên ghế.
Hắn nhìn về phía Lương Bình đang đứng đối diện: “Khá lắm Lương Bình. Tôi đã nghe Lý Cung báo lại. Không uổng công anh em tin tưởng cậu.”
Lương Bình bề ngoài lạnh lùng, nhưng lời nói ra có vài phần cung kính: “Anh Năm quá khen. Đây là chuyện em nên làm.”
Từ Khải búi tóc nửa đầu, đeo kính trí thức nhưng ánh mắt hắn ta lại toát lên vẻ xảo quyệt: “Tôi đã đề cử qua cậu với đại ca. Đợi xong nhiệm vụ lần này, những đơn hàng lớn trong tương lai sẽ phân công cho cậu.”
Lương Bình cong môi: “Được vậy thì tốt quá. Em cảm ơn anh Năm.”
“Không xong rồi anh Năm! Không xong rồi!”
Lý Cung từ bên ngoài hớt hãi chạy vào, cả người nhếch nhác, hơi thở rối loạn.
Nụ cười trên môi Từ Khải cứng lại: “Xảy ra chuyện gì?”
Lý Cung đánh mắt sang Lương Bình bên cạnh, thấy anh gật đầu, gã mới dám lên tiếng: “Bọn trẻ… Bỏ trốn rồi!”
Từ Khải phẫn nộ đứng bật dậy: “Còn không mau đuổi theo? Mày đứng ở đây làm gì? Lũ ăn hại!”
Lý Cung bị cơn giận của đối phương dọa sợ, lời nói ra cũng không được liền mạch: “Bọn cớm… Không biết chúng lấy tin tức từ đâu… Bọn chúng… Bọn chúng giữ người lại rồi.”
Từ Khải nghe vậy đầu óc cũng rối bời theo: “Mẹ nó! Đừng để tao phát hiện ra đứa nào! Nếu không tao nhất định bầm thịt nó cho chó ăn.”
Lý Cung ấp úng hỏi lại: “Vậy… giờ chúng ta?”
Từ Khải đập tay lên bàn phát tiết: “Bắt nội gián chứ làm gì? Gọi hết những kẻ phụ trách trong kho ra đây!”
“Vâng, anh Năm!”
Lý Cung nhận lệnh rời đi.
Từ Khải bỗng dưng nghĩ đến gì đó, quay phắt sang nhìn Lương Bình: “Cậu đừng khiến tôi thất vọng.”
Lương Bình cúi đầu tỏ rõ lập trường: “Lòng trung thành của em với tổ chức trời đất chứng giám.”
Từ Khải không vì vậy mà hết nghi ngờ, hắn ta ngồi xuống yên lặng đợi người.
Toàn bộ mười tám người phụ trách trông coi bọn trẻ, tính cả Lương Bình và Lý Cung đều xếp hàng đứng trước mặt gã.
Những tưởng hắn sẽ hỏi cung hết một lượt nào ngờ đối phương vẫn giữ thái độ trầm mặc.
Hơn mười phút sau, năm đàn em khác từ ngoài cửa đi vào, cúi đầu trình diện với Từ Khải: “Anh Năm.”
Từ Khải không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ chậm rãi gõ từng nhịp tay lên bàn: “Chuyện tao giao tụi bây làm tới đâu rồi?”
Trần Hằng Phong bước lên trước thuật lại: “Đã lục soát toàn bộ thưa đại ca.”
Nói xong, hắn phất tay ra hiệu cho những người còn lại đặt đồ lên bàn.
Các thiết bị liên lạc của bọn họ được bày ra trước mắt.
Cả đám người trợn tròn mắt không thể tin được. Đặc biệt Lý Cung là người phản ứng dữ dội nhất: “Ý anh Năm là sao? Lẽ nào anh không tin em!”
Ánh mắt Từ Khải đậm ý cười, gã đặt ngón trỏ lên môi: “Không phải anh không tin bọn mày. Nhưng anh thà giết lầm còn hơn bỏ sót.”
Lý Cung uất hận nhưng chỉ âm thầm siết chặt tay kìm nén.
Từ Khải đảo mắt qua đám người một lượt, cuối cùng dừng lại trước Trần Hằng Phong: “Có phát hiện gì không?”
Trần Hằng Phong quay sang nhìn Lương Bình, nở nụ cười khiêu khích.
Trước tầm mắt ngỡ ngàng của mọi người, hắn ta chậm rãi rút bên hông ra một khẩu súng ngắn cảnh sát thường dùng.
Từ Khải thu lại nụ cười, gằn giọng lên tiếng: “Kẻ nào?”
Trần Hằng Phong cười trên nỗi đau người khác, không chút giấu diếm tiết lộ: “Là Lương Bình, thưa anh Năm.”
Động tác của Từ Khải nhanh không lường được, thời gian để khẩu súng vốn đặt trên bàn chĩa thẳng vào đầu Lương Bình không quá ba giây.
Người có mặt ở đây không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Lý Cung ngày thường thân thiết với Lương Bình cũng không dám lên tiếng nói giúp.
Từ Khải híp mắt, gằn từng chữ: “Tao từng nói với mày đừng khiến tao thất vọng! Mày không có gì giải thích sao?”
Lương Bình ngược lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí dáng đứng của anh còn toát lên vẻ biếng nhác, làm người ngoài nhìn vào cứ ngỡ khẩu súng đang chĩa vào đầu anh là món đồ chơi.
“Khẩu súng là của tôi.”
“Không thể nào!” Lý Cung hốt hoảng vội phản bác thay anh.
“Câm miệng!”
Súng ngắn ngày một dí sát vào đầu Lương Bình, Từ Khải cười lạnh: “Ý của mày là… Mày thừa nhận mình là nội gián?”
Lương Bình thấy đối phương dần mất kiên nhẫn, cũng không định tiếp tục giằng co: “Không phải! Khẩu súng là của em nhưng trước đó một ngày là Trần Hằng Phong đã lén đánh tráo thành súng cảnh sát.”
“Mày nói láo!” Trần Hằng Phong mất bình tĩnh nắm cổ áo anh xách lên.
Từ Khải phất tay, hai đàn em tiến tới ghì chặt Trần Hằng Phong.
“Để nó nói tiếp.”
Lương Bình kể lại hết mọi thứ mình biết: “Trần Hằng Phong trước đó bị em bắt gặp có quan hệ thân thiết với một nữ cảnh sát ở chợ đêm. Hắn ta sợ em tiết lộ bí mật của mình. Ngày hôm sau hắn liền hợp tác với cảnh sát thả bọn trẻ ra, đổ tội cho em. Còn hắn thì an toàn tiếp tục nằm vùng.”
Trần Hằng Phong gân cổ lên cãi lại, nhất quyết không thừa nhận: “Mày mới là nội gián! Mày vu khống tao.”
Thấy Từ Khải một mực im lặng, gã ta bắt đầu hoảng hốt: “Anh Năm, anh phải tin em. Nó mới là nội gián! Là nó phản bội tổ chức!”
Hắn nhìn về phía Lương Bình đang đứng đối diện: “Khá lắm Lương Bình. Tôi đã nghe Lý Cung báo lại. Không uổng công anh em tin tưởng cậu.”
Lương Bình bề ngoài lạnh lùng, nhưng lời nói ra có vài phần cung kính: “Anh Năm quá khen. Đây là chuyện em nên làm.”
Từ Khải búi tóc nửa đầu, đeo kính trí thức nhưng ánh mắt hắn ta lại toát lên vẻ xảo quyệt: “Tôi đã đề cử qua cậu với đại ca. Đợi xong nhiệm vụ lần này, những đơn hàng lớn trong tương lai sẽ phân công cho cậu.”
Lương Bình cong môi: “Được vậy thì tốt quá. Em cảm ơn anh Năm.”
“Không xong rồi anh Năm! Không xong rồi!”
Lý Cung từ bên ngoài hớt hãi chạy vào, cả người nhếch nhác, hơi thở rối loạn.
Nụ cười trên môi Từ Khải cứng lại: “Xảy ra chuyện gì?”
Lý Cung đánh mắt sang Lương Bình bên cạnh, thấy anh gật đầu, gã mới dám lên tiếng: “Bọn trẻ… Bỏ trốn rồi!”
Từ Khải phẫn nộ đứng bật dậy: “Còn không mau đuổi theo? Mày đứng ở đây làm gì? Lũ ăn hại!”
Lý Cung bị cơn giận của đối phương dọa sợ, lời nói ra cũng không được liền mạch: “Bọn cớm… Không biết chúng lấy tin tức từ đâu… Bọn chúng… Bọn chúng giữ người lại rồi.”
Từ Khải nghe vậy đầu óc cũng rối bời theo: “Mẹ nó! Đừng để tao phát hiện ra đứa nào! Nếu không tao nhất định bầm thịt nó cho chó ăn.”
Lý Cung ấp úng hỏi lại: “Vậy… giờ chúng ta?”
Từ Khải đập tay lên bàn phát tiết: “Bắt nội gián chứ làm gì? Gọi hết những kẻ phụ trách trong kho ra đây!”
“Vâng, anh Năm!”
Lý Cung nhận lệnh rời đi.
Từ Khải bỗng dưng nghĩ đến gì đó, quay phắt sang nhìn Lương Bình: “Cậu đừng khiến tôi thất vọng.”
Lương Bình cúi đầu tỏ rõ lập trường: “Lòng trung thành của em với tổ chức trời đất chứng giám.”
Từ Khải không vì vậy mà hết nghi ngờ, hắn ta ngồi xuống yên lặng đợi người.
Toàn bộ mười tám người phụ trách trông coi bọn trẻ, tính cả Lương Bình và Lý Cung đều xếp hàng đứng trước mặt gã.
Những tưởng hắn sẽ hỏi cung hết một lượt nào ngờ đối phương vẫn giữ thái độ trầm mặc.
Hơn mười phút sau, năm đàn em khác từ ngoài cửa đi vào, cúi đầu trình diện với Từ Khải: “Anh Năm.”
Từ Khải không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ chậm rãi gõ từng nhịp tay lên bàn: “Chuyện tao giao tụi bây làm tới đâu rồi?”
Trần Hằng Phong bước lên trước thuật lại: “Đã lục soát toàn bộ thưa đại ca.”
Nói xong, hắn phất tay ra hiệu cho những người còn lại đặt đồ lên bàn.
Các thiết bị liên lạc của bọn họ được bày ra trước mắt.
Cả đám người trợn tròn mắt không thể tin được. Đặc biệt Lý Cung là người phản ứng dữ dội nhất: “Ý anh Năm là sao? Lẽ nào anh không tin em!”
Ánh mắt Từ Khải đậm ý cười, gã đặt ngón trỏ lên môi: “Không phải anh không tin bọn mày. Nhưng anh thà giết lầm còn hơn bỏ sót.”
Lý Cung uất hận nhưng chỉ âm thầm siết chặt tay kìm nén.
Từ Khải đảo mắt qua đám người một lượt, cuối cùng dừng lại trước Trần Hằng Phong: “Có phát hiện gì không?”
Trần Hằng Phong quay sang nhìn Lương Bình, nở nụ cười khiêu khích.
Trước tầm mắt ngỡ ngàng của mọi người, hắn ta chậm rãi rút bên hông ra một khẩu súng ngắn cảnh sát thường dùng.
Từ Khải thu lại nụ cười, gằn giọng lên tiếng: “Kẻ nào?”
Trần Hằng Phong cười trên nỗi đau người khác, không chút giấu diếm tiết lộ: “Là Lương Bình, thưa anh Năm.”
Động tác của Từ Khải nhanh không lường được, thời gian để khẩu súng vốn đặt trên bàn chĩa thẳng vào đầu Lương Bình không quá ba giây.
Người có mặt ở đây không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Lý Cung ngày thường thân thiết với Lương Bình cũng không dám lên tiếng nói giúp.
Từ Khải híp mắt, gằn từng chữ: “Tao từng nói với mày đừng khiến tao thất vọng! Mày không có gì giải thích sao?”
Lương Bình ngược lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí dáng đứng của anh còn toát lên vẻ biếng nhác, làm người ngoài nhìn vào cứ ngỡ khẩu súng đang chĩa vào đầu anh là món đồ chơi.
“Khẩu súng là của tôi.”
“Không thể nào!” Lý Cung hốt hoảng vội phản bác thay anh.
“Câm miệng!”
Súng ngắn ngày một dí sát vào đầu Lương Bình, Từ Khải cười lạnh: “Ý của mày là… Mày thừa nhận mình là nội gián?”
Lương Bình thấy đối phương dần mất kiên nhẫn, cũng không định tiếp tục giằng co: “Không phải! Khẩu súng là của em nhưng trước đó một ngày là Trần Hằng Phong đã lén đánh tráo thành súng cảnh sát.”
“Mày nói láo!” Trần Hằng Phong mất bình tĩnh nắm cổ áo anh xách lên.
Từ Khải phất tay, hai đàn em tiến tới ghì chặt Trần Hằng Phong.
“Để nó nói tiếp.”
Lương Bình kể lại hết mọi thứ mình biết: “Trần Hằng Phong trước đó bị em bắt gặp có quan hệ thân thiết với một nữ cảnh sát ở chợ đêm. Hắn ta sợ em tiết lộ bí mật của mình. Ngày hôm sau hắn liền hợp tác với cảnh sát thả bọn trẻ ra, đổ tội cho em. Còn hắn thì an toàn tiếp tục nằm vùng.”
Trần Hằng Phong gân cổ lên cãi lại, nhất quyết không thừa nhận: “Mày mới là nội gián! Mày vu khống tao.”
Thấy Từ Khải một mực im lặng, gã ta bắt đầu hoảng hốt: “Anh Năm, anh phải tin em. Nó mới là nội gián! Là nó phản bội tổ chức!”