Từ sau sự việc lần đó, Lương Bình ngày càng được Hạ Khương tín nhiệm và trọng dụng. Cộng thêm những chiến tích huy hoàng trước đây của anh, ông ta không hề do dự để anh tham gia vào hoạt động kinh doanh chủ chốt bao gồm võ đài quyền anh ngầm.
Hôm nay, Hạ Khương dẫn theo Lương Bình và Từ Khải đến xem một trận đấu boxing vô cùng quan trọng. Một khi thắng trận này, thị trường ma túy phía Nam sẽ rơi vào tay lão.
Nhìn bóng dáng quen thuộc trên võ đài, ở góc độ người khác không nhìn thấy Lương Bình nở nụ cười lạnh, lòng thầm nghĩ: “Để xem cô diễn trò hay tới mức nào?”
Anh theo chân Hạ Khương ngồi ở hàng ghế cao nhất, nơi có thể thu hết toàn cảnh sàn đấu vào mắt.
Một lão già mặt vest chỉn chu, tay chống gậy tiến đến gần chỗ họ, tươi cười chào hỏi: “Lâu ngày gặp lại cậu vẫn hào phóng như xưa, tự tay dâng khu vực phía Nam cho ta. Lão Nha cảm kích không còn gì bằng.”
Hạ Khương gỡ chiếc nón cói trên đầu giao lại cho thuộc hạ, phớt lờ sự nhiệt tình của đối phương, thong thả ngồi xuống: “Ông cũng vậy. Không đúng! Phải hơn chứ? Lẩm cẩm hơn xưa. Tuổi già sức yếu còn không biết về hưu an dưỡng tuổi già.”
Người sau lưng Bộ Nha nghe vậy xông lên chĩa súng vào đầu Hạ Khương.
Nhưng đối phương còn chưa kịp nói gì, Bộ Nha đã giận dữ ra lệnh: “Bỏ súng xuống!”
Thuộc hạ nghe theo thu tay lại, cúi đầu đợi lệnh.
“Thứ lỗi cho ta vì quản thuộc hạ không nghiêm. Mọi chuyện cứ để sau trận đấu rồi nói.”
Dứt lời, Bộ Nha cũng ngồi xuống ghế bên cạnh.
Lúc này trên võ đài, Lạc Phương Nghi nhìn tên đàn ông cao mét tám đối diện lòng thầm run sợ, đến cả tư thế đứng cũng phải gồng lắm mới duy trì được.
Cô thật muốn chửi thề: “Mẹ nó! Đám người này có còn nhân tính hay không đây? Một nữ nhân yếu ớt như mình, chỉ với một cánh tay của hắn đã đủ đè bẹp rồi. Bộ không tính chia theo hạng cân hay gì? Lần này tôi có thành ma cũng không tha cho các người.”
Tuy than vãn là vậy, Lạc Phương Nghi vẫn hết sức cảnh giác không để lộ điểm yếu của mình.
Hai hiệp trôi qua đối phương vẫn chưa hề hấn gì, chỉ có cô là bầm dập đến đáng thương khiến người khác không nỡ nhìn.
Từ Khải ngồi trên ghế mím môi cố nhịn cười, hắn ta hình dung trong đầu hình ảnh cô như con chuột bé nhỏ bị mèo vờn đến xơ xác.
Lương Bình im lặng quan sát kỹ năng đấu boxing của Lạc Phương Nghi. Anh không thể không tán thưởng cô rất biết cách che dấu nhược điểm và phát huy sở trường.
Lương Bình thấy rõ cô đang câu giờ, tìm mọi cách bào mòn sức chiến đấu của đối phương, nhưng dường như chiến thuật của cô không mấy hiệu quả. Võ sĩ người Anh này tựa như một cỗ máy không biết mệt là gì.
Có lẽ Lạc Phương Nghi cũng nhận ra điều này, cô đi lùi từng bước như bị đối thủ ép sát. Đợi đến khi khoảng cách giữa cơ thể và dây đài chỉ còn lại 1 cm. Cô lợi dụng ưu thế thấp bé của mình khom người luồn ra sau hắn.
Võ sĩ người Anh trở tay không kịp, một cơn đau từ bụng dưới truyền lên, cổ mùi tanh tưởi xộc ra khỏi miệng.
Không dừng lại ở đó, Lạc Phương Nghi nắm bắt thời cơ đánh vào những chỗ trọng yếu giúp bản thân liên tục ghi điểm như đầu, vai, cằm và hông.
Đối thủ định bắt cô lại, ấy thế mà Lạc Phương Nghi như con cá chạch, mỗi lần đều an toàn trốn thoát, thỉnh thoảng cô còn tranh thủ ghi được vài điểm.
Tuy nhiên, điều khủng khiếp hơn hết là Lạc Phương Nghi phát hiện người tên Max vẫn chưa dùng hết sức lực, hắn chỉ đang âm thầm quan sát chiêu thức của cô mà thôi.
Nhờ luyện bao cát thường xuyên, lực tay của Lạc Phương Nghi ngang ngửa sức đàn ông. Vì vậy một khi trúng đòn của cô, đối thủ khó có thể lành lặn bước ra ngoài, nhưng Max lại là trường hợp ngoại lệ.
Gã đột nhiên nghiêm túc hơn hẳn: “Tôi cho cô một cơ hội bỏ cuộc trước khi quá muộn.”
Lạc Phương Nghi vừa né đòn vừa cười cợt lên tiếng: “Cảm ơn anh, thế nhưng cuộc đời Lạc Phương Nghi tôi còn không rõ hai từ bỏ cuộc viết thế nào.”
Max ngạc nhiên: “Cô mù chữ ư? Thật đáng thương!”
Trong lúc cô ngây người, anh ta lập tức tung một cú móc phải vào má trái Lạc Phương Nghi khiến khóe miệng cô bật máu, nửa gương mặt xinh đẹp sưng vù.
Cô lau vết máu cười khẩy: “Cách đây vài giây tôi còn nhận định anh là người chính trực.”
Max không ngơi tay vẫn vô cùng tập trung vào trận đấu: “Vậy sao?”
Lời tiếp theo cô nói như rít qua kẽ răng: “Nhưng chắc anh chưa từng nghe nhất định đừng đấm vào mặt phụ nữ!”
Dứt lời, Lạc Phương Nghi như ăn phải thuốc súng, cả cơ thể bừng bừng ý chí chiến đấu, kết hợp cùng chiêu thức đánh hỗn tạp thành công khiến đối phương khó lòng lường trước, ngã gục xuống sàn.
Khi Max còn đang định đứng lên thì văng vẳng bên tai là tiếng chuông báo hiệu trận đấu kết thúc. Không nghi ngờ gì nữa, người chiến thắng là Lạc Phương Nghi.
Max trước khi rời đi không quên tặng cho cô một cái liếc xéo.
Hạ Khương đắc ý đứng bật dậy cười sảng khoái: “Ha ha ha! Lần này phải cảm ơn Lão Nha rồi! Chúc con đường bán buôn sau này của ông ngày càng thuận lợi. Đi thôi!”
Bộ Nha không nói gì cứ thế trơ mắt nhìn đối phương lướt qua mặt mình, tiến về phía võ đài.
Bên này, Hạ Khương đưa Từ Khải cùng Lương Bình đến chỗ Lạc Phương Nghi: “Từ Khải cô đã gặp rồi. Còn đây là Lương Bình, có thể trong tương lai sẽ là cánh tay trái đắt lực của tôi. Hai người về sau còn gặp nhau dài dài.”
Lạc Phương Nghi trong lòng sớm bị dọa sợ mất mật, nhưng ngoài mặt vẫn cố duy trì nụ cười điềm tĩnh: “Rất vui được gặp anh.”
Lương Bình còn diễn kịch giỏi hơn cả cô: “Cô Lạc khiến tôi phải mở rộng tầm mắt đấy! Tài giỏi chẳng thua kém gì đấng mày râu.”
Lạc Phương Nghi không cho là thật, cô muốn xem xem anh ta có thể trợn mắt nói dối đến mức nào: “Anh cứ nói quá. Nhưng phải công nhận anh có vài điểm rất giống ông xã tôi.”
Không chỉ Lương Bình, ngay cả Từ Khải và Hạ Khương đều phải sửng sốt trước câu nói mạnh bạo của cô.
Lương Bình vân vê cằm vờ khó hiểu: “Giống chỗ nào?”
Cô che miệng cười: “Mặt người dạ thú!"
Hôm nay, Hạ Khương dẫn theo Lương Bình và Từ Khải đến xem một trận đấu boxing vô cùng quan trọng. Một khi thắng trận này, thị trường ma túy phía Nam sẽ rơi vào tay lão.
Nhìn bóng dáng quen thuộc trên võ đài, ở góc độ người khác không nhìn thấy Lương Bình nở nụ cười lạnh, lòng thầm nghĩ: “Để xem cô diễn trò hay tới mức nào?”
Anh theo chân Hạ Khương ngồi ở hàng ghế cao nhất, nơi có thể thu hết toàn cảnh sàn đấu vào mắt.
Một lão già mặt vest chỉn chu, tay chống gậy tiến đến gần chỗ họ, tươi cười chào hỏi: “Lâu ngày gặp lại cậu vẫn hào phóng như xưa, tự tay dâng khu vực phía Nam cho ta. Lão Nha cảm kích không còn gì bằng.”
Hạ Khương gỡ chiếc nón cói trên đầu giao lại cho thuộc hạ, phớt lờ sự nhiệt tình của đối phương, thong thả ngồi xuống: “Ông cũng vậy. Không đúng! Phải hơn chứ? Lẩm cẩm hơn xưa. Tuổi già sức yếu còn không biết về hưu an dưỡng tuổi già.”
Người sau lưng Bộ Nha nghe vậy xông lên chĩa súng vào đầu Hạ Khương.
Nhưng đối phương còn chưa kịp nói gì, Bộ Nha đã giận dữ ra lệnh: “Bỏ súng xuống!”
Thuộc hạ nghe theo thu tay lại, cúi đầu đợi lệnh.
“Thứ lỗi cho ta vì quản thuộc hạ không nghiêm. Mọi chuyện cứ để sau trận đấu rồi nói.”
Dứt lời, Bộ Nha cũng ngồi xuống ghế bên cạnh.
Lúc này trên võ đài, Lạc Phương Nghi nhìn tên đàn ông cao mét tám đối diện lòng thầm run sợ, đến cả tư thế đứng cũng phải gồng lắm mới duy trì được.
Cô thật muốn chửi thề: “Mẹ nó! Đám người này có còn nhân tính hay không đây? Một nữ nhân yếu ớt như mình, chỉ với một cánh tay của hắn đã đủ đè bẹp rồi. Bộ không tính chia theo hạng cân hay gì? Lần này tôi có thành ma cũng không tha cho các người.”
Tuy than vãn là vậy, Lạc Phương Nghi vẫn hết sức cảnh giác không để lộ điểm yếu của mình.
Hai hiệp trôi qua đối phương vẫn chưa hề hấn gì, chỉ có cô là bầm dập đến đáng thương khiến người khác không nỡ nhìn.
Từ Khải ngồi trên ghế mím môi cố nhịn cười, hắn ta hình dung trong đầu hình ảnh cô như con chuột bé nhỏ bị mèo vờn đến xơ xác.
Lương Bình im lặng quan sát kỹ năng đấu boxing của Lạc Phương Nghi. Anh không thể không tán thưởng cô rất biết cách che dấu nhược điểm và phát huy sở trường.
Lương Bình thấy rõ cô đang câu giờ, tìm mọi cách bào mòn sức chiến đấu của đối phương, nhưng dường như chiến thuật của cô không mấy hiệu quả. Võ sĩ người Anh này tựa như một cỗ máy không biết mệt là gì.
Có lẽ Lạc Phương Nghi cũng nhận ra điều này, cô đi lùi từng bước như bị đối thủ ép sát. Đợi đến khi khoảng cách giữa cơ thể và dây đài chỉ còn lại 1 cm. Cô lợi dụng ưu thế thấp bé của mình khom người luồn ra sau hắn.
Võ sĩ người Anh trở tay không kịp, một cơn đau từ bụng dưới truyền lên, cổ mùi tanh tưởi xộc ra khỏi miệng.
Không dừng lại ở đó, Lạc Phương Nghi nắm bắt thời cơ đánh vào những chỗ trọng yếu giúp bản thân liên tục ghi điểm như đầu, vai, cằm và hông.
Đối thủ định bắt cô lại, ấy thế mà Lạc Phương Nghi như con cá chạch, mỗi lần đều an toàn trốn thoát, thỉnh thoảng cô còn tranh thủ ghi được vài điểm.
Tuy nhiên, điều khủng khiếp hơn hết là Lạc Phương Nghi phát hiện người tên Max vẫn chưa dùng hết sức lực, hắn chỉ đang âm thầm quan sát chiêu thức của cô mà thôi.
Nhờ luyện bao cát thường xuyên, lực tay của Lạc Phương Nghi ngang ngửa sức đàn ông. Vì vậy một khi trúng đòn của cô, đối thủ khó có thể lành lặn bước ra ngoài, nhưng Max lại là trường hợp ngoại lệ.
Gã đột nhiên nghiêm túc hơn hẳn: “Tôi cho cô một cơ hội bỏ cuộc trước khi quá muộn.”
Lạc Phương Nghi vừa né đòn vừa cười cợt lên tiếng: “Cảm ơn anh, thế nhưng cuộc đời Lạc Phương Nghi tôi còn không rõ hai từ bỏ cuộc viết thế nào.”
Max ngạc nhiên: “Cô mù chữ ư? Thật đáng thương!”
Trong lúc cô ngây người, anh ta lập tức tung một cú móc phải vào má trái Lạc Phương Nghi khiến khóe miệng cô bật máu, nửa gương mặt xinh đẹp sưng vù.
Cô lau vết máu cười khẩy: “Cách đây vài giây tôi còn nhận định anh là người chính trực.”
Max không ngơi tay vẫn vô cùng tập trung vào trận đấu: “Vậy sao?”
Lời tiếp theo cô nói như rít qua kẽ răng: “Nhưng chắc anh chưa từng nghe nhất định đừng đấm vào mặt phụ nữ!”
Dứt lời, Lạc Phương Nghi như ăn phải thuốc súng, cả cơ thể bừng bừng ý chí chiến đấu, kết hợp cùng chiêu thức đánh hỗn tạp thành công khiến đối phương khó lòng lường trước, ngã gục xuống sàn.
Khi Max còn đang định đứng lên thì văng vẳng bên tai là tiếng chuông báo hiệu trận đấu kết thúc. Không nghi ngờ gì nữa, người chiến thắng là Lạc Phương Nghi.
Max trước khi rời đi không quên tặng cho cô một cái liếc xéo.
Hạ Khương đắc ý đứng bật dậy cười sảng khoái: “Ha ha ha! Lần này phải cảm ơn Lão Nha rồi! Chúc con đường bán buôn sau này của ông ngày càng thuận lợi. Đi thôi!”
Bộ Nha không nói gì cứ thế trơ mắt nhìn đối phương lướt qua mặt mình, tiến về phía võ đài.
Bên này, Hạ Khương đưa Từ Khải cùng Lương Bình đến chỗ Lạc Phương Nghi: “Từ Khải cô đã gặp rồi. Còn đây là Lương Bình, có thể trong tương lai sẽ là cánh tay trái đắt lực của tôi. Hai người về sau còn gặp nhau dài dài.”
Lạc Phương Nghi trong lòng sớm bị dọa sợ mất mật, nhưng ngoài mặt vẫn cố duy trì nụ cười điềm tĩnh: “Rất vui được gặp anh.”
Lương Bình còn diễn kịch giỏi hơn cả cô: “Cô Lạc khiến tôi phải mở rộng tầm mắt đấy! Tài giỏi chẳng thua kém gì đấng mày râu.”
Lạc Phương Nghi không cho là thật, cô muốn xem xem anh ta có thể trợn mắt nói dối đến mức nào: “Anh cứ nói quá. Nhưng phải công nhận anh có vài điểm rất giống ông xã tôi.”
Không chỉ Lương Bình, ngay cả Từ Khải và Hạ Khương đều phải sửng sốt trước câu nói mạnh bạo của cô.
Lương Bình vân vê cằm vờ khó hiểu: “Giống chỗ nào?”
Cô che miệng cười: “Mặt người dạ thú!"