Nhận ra cơ thể có phản ứng bất thường, Bùi Yên lập tức liên hệ với Hứa Cẩn Bạch để tìm thuốc ức chế.
Lần trước, anh gặp qua trường hợp tương tự miễn cưỡng dùng thuốc có thể giảm đau, nhưng hiện tại số thuốc cũ đã không còn tác dụng.
Sau khi nhận được tin, nhóm nghiên cứu của Hứa Cẩn Bạch đã làm kiểm tra tổng quát cho Bùi Yên tại phòng thực nghiệm.
Anh được họ phân phó ngồi chờ bên ngoài, bên trong phòng xét nghiệm nổ ra trận tranh cãi ầm ĩ.
Một ông cụ mặc áo blue đứng đối diện Hứa Cẩn Bạch gay gắt chỉ trích: “Không phải lần trước tôi đã bảo cậu ngưng thuốc rồi sao? Giờ xảy ra chuyện này ai chịu trách nhiệm đây? Nếu để lão đại phát hiện cậu có mấy cái mạng cũng không thoát nổi đâu!”
Người đàn ông khác đứng ra hòa giải: “Tiến sĩ Lưu bình tĩnh đi đã, giáo sư Hứa làm vậy chẳng qua là gấp gáp muốn thấy được thành quả nghiên cứu.”
Cô gái trẻ trong số đó nóng tính còn hơn cả tiến sĩ Lưu: “Thành quả? Tôi thấy giáo sư Hứa đây là muốn triệt để giết người thì có! Trung ương thần kinh của Lương Bình chịu kích thích vượt ngoài dự tính của chúng ta, nếu không lập tức ngừng thuốc chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện hiện tượng chết não. Đó còn là do Lương Bình khỏe mạnh mới có triệu chứng phát giác kịp thời, chưa tính đến cô Hạ thể trạng vốn yếu ớt nếu tái phát sẽ lập tức đột quỵ mà chết!”
Cô ta vừa dứt lời bầu không khí trong phòng xét nghiệm lạnh đến cực điểm.
Thế nhưng, chỉ một lát sau Hứa Cẩn Bạch vẫn kiên quyết không theo ý kiến số đông: “Hiện tại đã gần đến đích, các người muốn từ bỏ sao? Tôi đã nghiên cứu ra thuốc ức chế mới tạm thời không nguy hiểm tới tính mạng, chỉ cần vượt qua hơn một tháng nhất định sẽ thành công.”
Tiến sĩ Lưu quát lớn: “Cậu như vậy là đang đùa giỡn mạng người!”
Hứa Cẩn Bạch trầm giọng: “Các người đừng quên hạng mục này do tôi toàn quyền phụ trách! Nếu phản đối thì lập tức rút khỏi! Nhưng nể tình là đồng nghiệp lâu năm tôi nhắc nhở các người một câu, hạng mục này vốn là âm thầm thực hiện, lão đại sẽ để các người sống sót bước ra sao?”
Bùi Yên ở bên ngoài tháo tai nghe xuống, dưới đáy lòng hoàn toàn rét lạnh, ánh mắt sắc bén của anh nhìn chằm chằm vào tấm kính một chiều trước mặt.
Bản thân anh đang vô cùng mâu thuẫn. Nếu ngừng thuốc ngay bây giờ anh nhất định còn cơ hội sống, nhưng điều kiện là Bùi Yên phải lật bài với bọn họ.
Nhưng chính anh càng rõ hơn ai hết đây không phải là thời điểm thích hợp, thậm chí công sức bao nhiêu năm sẽ đổ sông đổ biển, đồng đội của anh ở dưới suối vàng cũng không thanh thản được. Càng đừng nói đến đất nước anh muốn bảo vệ.
Trong đầu anh hiện lên hình ảnh một cô gái nhưng cũng rất nhanh đã bị anh chôn chặt dưới đáy lòng.
Bùi Yên! Mày không còn sự lựa chọn nào khác!
Dù có đang thầm lặng đứng giữa làn ranh sinh tử, Bùi Yên bề ngoài vẫn đa phần lãnh đạm, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.
Những việc nên làm, anh đều không từ bỏ, kể cả là nhiệm vụ trở thành huấn luyện viên cho các võ sĩ của giải đấu IBF.
Lạc Phương Nghi lúc này đang ngồi trong nhà thi đấu nghỉ giữa giờ, sẵn tiện nói chuyện phiếm cùng nhóm Jong Geum và Lương Thi.
Jong Geum tặc lưỡi lén lút đánh giá Bùi Yên đang huấn luyện cho những người khác: “Ngoại hình rõ ràng sáng mù mắt thế kia lại có tính cách lạnh lùng ác liệt, chẳng khác nào hoa nhài cắm bãi phân trâu.”
Lương Thi cố nín cười huých tay Nghiêm Nhân: “Cậu xem kìa, cậu ta để mắng anh cậu còn lôi cả thành ngữ nước ngoài.”
Không bị đối phương nghe thấy, Nghiêm Nhân to gan hơn nhiều: “Tớ thấy cậu ấy nói cũng đâu có sai.”
Từ khi biết Bùi Yên là anh Bùi Liên, Cao Thiên Anh mặc định đứng về phe đối phương: “Tôi thấy là cậu đang ghen ghét với anh ấy thì có. Bùi Yên như vậy không phải rất tốt sao? Đây là dáng vẻ một huấn luyện viên nên có.”
Những người còn lại đồng loạt bĩu môi, tỏ ý chê bai anh nịnh bợ quá đà.
Kết thúc buổi tập, Lạc Phương Nghi về lại khách sạn thì đột ngột nhận được tin nhắn của Bùi Liên.
Sau khi tắm rửa thay quần áo, cô lại cầm túi xách ra ngoài.
Bùi Liên hẹn cô và Cao Thiên Anh cùng đi ăn ở một nhà hàng cách khách sạn không xa.
Nơi đây vốn nổi tiếng với ẩm thực Châu Á phong phú, nguyên vị. Nhà hàng có không gian riêng tư rất thích hợp cho nhóm bạn tụ tập.
Chỉ là sự xuất hiện của Bùi Yên khiến cô có chút bất ngờ, nhưng sau vài giây lại nhận ra đây là lẽ đương nhiên, dù sao hai người cũng là anh em ruột.
Cao Thiên Anh chọn chỗ ngồi đối diện Bùi Liên, cậu ấy cũng chẳng thể mặt dày mà bảo anh trai người ta nhường chỗ cho mình.
Chính vì vậy, Lạc Phương Nghi chỉ cần ngước mắt là nhìn thấy huấn luyện viên mặt lạnh kiêm chồng hờ của cô.
Bùi Liên không nhận ra bầu không khí quái lạ giữa ba người, cô vui vẻ ôm tay người bên cạnh: “Giới thiệu với các cậu, đây là anh trai tớ Bùi Yên. Chắc mọi người đã gặp nhau trong lúc tập huấn. Có phải bây giờ biết Bùi Yên là anh trai tớ các cậu rất ngạc nhiên, rất ngưỡng mộ đúng không?”
Lần trước, anh gặp qua trường hợp tương tự miễn cưỡng dùng thuốc có thể giảm đau, nhưng hiện tại số thuốc cũ đã không còn tác dụng.
Sau khi nhận được tin, nhóm nghiên cứu của Hứa Cẩn Bạch đã làm kiểm tra tổng quát cho Bùi Yên tại phòng thực nghiệm.
Anh được họ phân phó ngồi chờ bên ngoài, bên trong phòng xét nghiệm nổ ra trận tranh cãi ầm ĩ.
Một ông cụ mặc áo blue đứng đối diện Hứa Cẩn Bạch gay gắt chỉ trích: “Không phải lần trước tôi đã bảo cậu ngưng thuốc rồi sao? Giờ xảy ra chuyện này ai chịu trách nhiệm đây? Nếu để lão đại phát hiện cậu có mấy cái mạng cũng không thoát nổi đâu!”
Người đàn ông khác đứng ra hòa giải: “Tiến sĩ Lưu bình tĩnh đi đã, giáo sư Hứa làm vậy chẳng qua là gấp gáp muốn thấy được thành quả nghiên cứu.”
Cô gái trẻ trong số đó nóng tính còn hơn cả tiến sĩ Lưu: “Thành quả? Tôi thấy giáo sư Hứa đây là muốn triệt để giết người thì có! Trung ương thần kinh của Lương Bình chịu kích thích vượt ngoài dự tính của chúng ta, nếu không lập tức ngừng thuốc chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện hiện tượng chết não. Đó còn là do Lương Bình khỏe mạnh mới có triệu chứng phát giác kịp thời, chưa tính đến cô Hạ thể trạng vốn yếu ớt nếu tái phát sẽ lập tức đột quỵ mà chết!”
Cô ta vừa dứt lời bầu không khí trong phòng xét nghiệm lạnh đến cực điểm.
Thế nhưng, chỉ một lát sau Hứa Cẩn Bạch vẫn kiên quyết không theo ý kiến số đông: “Hiện tại đã gần đến đích, các người muốn từ bỏ sao? Tôi đã nghiên cứu ra thuốc ức chế mới tạm thời không nguy hiểm tới tính mạng, chỉ cần vượt qua hơn một tháng nhất định sẽ thành công.”
Tiến sĩ Lưu quát lớn: “Cậu như vậy là đang đùa giỡn mạng người!”
Hứa Cẩn Bạch trầm giọng: “Các người đừng quên hạng mục này do tôi toàn quyền phụ trách! Nếu phản đối thì lập tức rút khỏi! Nhưng nể tình là đồng nghiệp lâu năm tôi nhắc nhở các người một câu, hạng mục này vốn là âm thầm thực hiện, lão đại sẽ để các người sống sót bước ra sao?”
Bùi Yên ở bên ngoài tháo tai nghe xuống, dưới đáy lòng hoàn toàn rét lạnh, ánh mắt sắc bén của anh nhìn chằm chằm vào tấm kính một chiều trước mặt.
Bản thân anh đang vô cùng mâu thuẫn. Nếu ngừng thuốc ngay bây giờ anh nhất định còn cơ hội sống, nhưng điều kiện là Bùi Yên phải lật bài với bọn họ.
Nhưng chính anh càng rõ hơn ai hết đây không phải là thời điểm thích hợp, thậm chí công sức bao nhiêu năm sẽ đổ sông đổ biển, đồng đội của anh ở dưới suối vàng cũng không thanh thản được. Càng đừng nói đến đất nước anh muốn bảo vệ.
Trong đầu anh hiện lên hình ảnh một cô gái nhưng cũng rất nhanh đã bị anh chôn chặt dưới đáy lòng.
Bùi Yên! Mày không còn sự lựa chọn nào khác!
Dù có đang thầm lặng đứng giữa làn ranh sinh tử, Bùi Yên bề ngoài vẫn đa phần lãnh đạm, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.
Những việc nên làm, anh đều không từ bỏ, kể cả là nhiệm vụ trở thành huấn luyện viên cho các võ sĩ của giải đấu IBF.
Lạc Phương Nghi lúc này đang ngồi trong nhà thi đấu nghỉ giữa giờ, sẵn tiện nói chuyện phiếm cùng nhóm Jong Geum và Lương Thi.
Jong Geum tặc lưỡi lén lút đánh giá Bùi Yên đang huấn luyện cho những người khác: “Ngoại hình rõ ràng sáng mù mắt thế kia lại có tính cách lạnh lùng ác liệt, chẳng khác nào hoa nhài cắm bãi phân trâu.”
Lương Thi cố nín cười huých tay Nghiêm Nhân: “Cậu xem kìa, cậu ta để mắng anh cậu còn lôi cả thành ngữ nước ngoài.”
Không bị đối phương nghe thấy, Nghiêm Nhân to gan hơn nhiều: “Tớ thấy cậu ấy nói cũng đâu có sai.”
Từ khi biết Bùi Yên là anh Bùi Liên, Cao Thiên Anh mặc định đứng về phe đối phương: “Tôi thấy là cậu đang ghen ghét với anh ấy thì có. Bùi Yên như vậy không phải rất tốt sao? Đây là dáng vẻ một huấn luyện viên nên có.”
Những người còn lại đồng loạt bĩu môi, tỏ ý chê bai anh nịnh bợ quá đà.
Kết thúc buổi tập, Lạc Phương Nghi về lại khách sạn thì đột ngột nhận được tin nhắn của Bùi Liên.
Sau khi tắm rửa thay quần áo, cô lại cầm túi xách ra ngoài.
Bùi Liên hẹn cô và Cao Thiên Anh cùng đi ăn ở một nhà hàng cách khách sạn không xa.
Nơi đây vốn nổi tiếng với ẩm thực Châu Á phong phú, nguyên vị. Nhà hàng có không gian riêng tư rất thích hợp cho nhóm bạn tụ tập.
Chỉ là sự xuất hiện của Bùi Yên khiến cô có chút bất ngờ, nhưng sau vài giây lại nhận ra đây là lẽ đương nhiên, dù sao hai người cũng là anh em ruột.
Cao Thiên Anh chọn chỗ ngồi đối diện Bùi Liên, cậu ấy cũng chẳng thể mặt dày mà bảo anh trai người ta nhường chỗ cho mình.
Chính vì vậy, Lạc Phương Nghi chỉ cần ngước mắt là nhìn thấy huấn luyện viên mặt lạnh kiêm chồng hờ của cô.
Bùi Liên không nhận ra bầu không khí quái lạ giữa ba người, cô vui vẻ ôm tay người bên cạnh: “Giới thiệu với các cậu, đây là anh trai tớ Bùi Yên. Chắc mọi người đã gặp nhau trong lúc tập huấn. Có phải bây giờ biết Bùi Yên là anh trai tớ các cậu rất ngạc nhiên, rất ngưỡng mộ đúng không?”