Dáng vẻ hùng hổ vừa rồi đã biến mất, Lạc Phương Nghi đi lại trên đường trong vô thức.
Thành thật mà nói, cô muốn tham gia IBF không phải chỉ để đối phó với Hạ Khương mà còn là vì giấc mơ của chính mình.
Lạc Phương Nghi không cho phép mình bỏ lỡ thêm bất kỳ cơ hội nào nữa. Sau thất bại ở giải đấu WBO cô luôn tự hứa với lòng những lời này.
Nhưng nếu hỏi phải làm gì tiếp theo Lạc Phương Nghi cũng không nói được, đó là lý do hiện tại cô vô cùng rối rắm.
Cô tình cờ nghe được đoạn đối thoại của hai nữ sinh trung học.
Một cô gái dường như không biết mệt vội vã chạy về phía trước. Vài giây sau nhìn lại, cô thấy bạn mình vẫn còn cách rất xa liền lớn tiếng gọi: “Cậu đi mau lên được không? Nếu cứ chậm chạp như vậy sẽ không gặp được thần tượng đâu!”
Nữ sinh kia tiến đến thở hồng hộc: “Tớ cũng muốn nhanh, nhưng cậu nhìn tớ xem đi được tốc độ như vậy đã không tệ rồi. Cậu chờ tớ với nghe nói hôm nay Khải ca đóng phim tới tận chiều tối.”
“Được rồi. Nhưng vẫn phải nhanh hơn xíu tớ nôn gặp nam thần chẳng lẽ cậu không nôn sao?”
Dứt lời, hai cô gái kéo tay nhau tiếp tục đi thẳng, tới ngã tư đường họ rẽ phải rồi biến mất giữa dòng người.
Lạc Phương Nghi có chút tò mò, không biết người tên Khải ca là ai sao lại thu hút mấy cô bé học sinh đến vậy.
Dù sao cô cũng không biết đi đâu, có lẽ đi xem một chút cũng không tồi.
Trùng hợp cô biết được hướng hai nữ sinh vừa đi có một phim trường, ngày nào đến câu lạc bô cô cũng đi ngang qua đó.
Càng tới gần Lạc Phương Nghi càng khiếp sợ.
Người hâm mộ vây kín sân, thế trận hoành tráng như vậy cô lần đầu tiên nhìn thấy chỉ biết âm thầm nuốt nước bọt, tự hiểu bản thân cũng không có phép thần thông để chen qua đám người xem mặt mũi của “Khải ca” trong lời đồn.
Đằng sau đột nhiên có người vỗ vai cô: “Cháu gái, trùng hợp thật.”
Lạc Phương Nghi quay đầu, thấy rõ người trước mắt cô thầm cảm thán duyên phận thật kỳ diệu: “Là ông sao? Lâu rồi không gặp ông khỏe không?”
Người đến là thầy chỉ đạo võ thuật, cô có duyên gặp ông ấy một lần vào ngày “bắt cướp”.
Ông ấy không hề nghiêm khắc, nụ cười của ông rất dễ chiếm được thiện cảm của người đối diện: “Ha ha ha! Ta họ Vương. Cứ gọi ta là Vương gia. Làm nghề của ta đương nhiên phải khỏe hơn người thường một chút mới được. Ngược lại cháu gái đó, trông cháu hoàn toàn khác so với lần trước ta gặp.”
Cô ngỡ ngàng: “A! Vương gia. Ông thấy cháu khác chỗ nào? Cháu vẫn vậy thôi. À mà cũng không phải, nhờ lời động viên của ông cháu đã quay trở lại đấu boxing.”
Lão Vương biểu cảm kinh ngạc nhưng chỉ giây lát đã thành vỡ lẽ: “Hóa ra là vậy. Cảm giác thế nào? Có phải rất sảng khoái không?”
Lạc Phương Nghi hào hứng hơn hẳn: “Quá sảng khoái luôn ạ.”
Phút chốc cô lại ỉu xìu: “Chỉ là cháu vẫn chưa có cơ hội để chứng minh thực lực của mình. Sai lầm lần trước của cháu vẫn luôn khiến nhiều người canh cánh trong lòng.”
Lão Vương mỉm cười vỗ vai cô: “Ngược lại mới phải. Ta thấy người bận lòng nhiều hơn vẫn là cháu. Thất bại không đáng sợ, đáng sợ là nỗi ám ảnh sau thất bại, đã từng rất nhiều người không thể vượt qua, thế nhưng nhìn cháu bây giờ ta tin cháu sắp làm được rồi.”
Lạc Phương Nghi vô cùng cảm động: “Vương gia tựa như trưởng bối trong nhà vậy, mỗi lần cháu có khúc mắc ông đều có thể giúp cháu hóa giải. Cháu cảm ơn ông.”
Ông xua tay: “Ta chỉ nói vài lời thôi, cháu thích là được. À mà ta có nghe trong giới sắp tổ chức giải đấu IBF, cháu sẽ tham gia chứ?”
Cô lắc đầu cụp mắt: “Cháu cũng muốn nhưng đáng tiếc câu lạc bộ của cháu đã lên danh sách từ sớm, e là sửa không kịp.”
Ông Vương thoáng khựng lại, chứng kiến dáng vẻ tiếc nuối của cô lại bật cười: “Cháu thật may mắn. Vừa hay ông già này có chút quen biết, ta tình cờ nghe được vẫn còn 2 suất tham gia. Nhưng muốn lấy được phải dựa vào thực lực, người cạnh tranh cũng không ít, cháu phải trở thành một trong hai người mạnh nhất. Nếu cháu muốn ta có thể viết cho cháu một bức thư giới thiệu.”
Lạc Phương Nghi mừng rỡ, hạnh phúc như muốn vỡ òa: “Thật ạ? Nếu được vậy thì tốt quá, chú là ông bụt trong truyện cổ tích sao?”
Ông ấy trừng mắt cốc đầu cô: “Ta mà là bụt thì đã không cực khổ lăn lộn trong đoàn phim rồi.”
Thấy cô có chút ngập ngừng, bộ dạng muốn nói rồi thôi, ông thiếu kiên nhẫn: “Có chuyện gì cháu cứ nói đi, ấp a ấp úng làm gì?”
Lạc Phương Nghi mắt sáng như sao: “Cháu có thể xin hai bức thư giới thiệu không ạ? Ông yên tâm cháu và cậu ấy nhất định không làm ông mất mặt, chúng cháu nhất định giành được hai suất đấu cuối cùng.”
Lão Vương giật giật khóe miệng: “Cháu thật không khiêm tốn chút nào.”
“Vậy là Vương gia đồng ý đúng không ạ?” Lạc Phương Nghi hớn hở hỏi lại.
Lão Vương híp mắt: “Nếu hai người mà không đoạt huy chương trong trận IBF thì lần sau có gặp mặt ta cũng đừng tỏ ra quen biết.”
Cô mừng muốn phát điên, liên tục lớn tiếng bày tỏ lòng biết ơn với đối phương: “Cháu cảm ơn ông, ông còn hơn cả tiên trên trời, từ bi bác ái, phổ độ chúng sinh…”
Lão Vương thấy những người khác nhìn về phía họ lập tức bịt miệng cô, bỗng dưng ông có chút hối hận.
Thành thật mà nói, cô muốn tham gia IBF không phải chỉ để đối phó với Hạ Khương mà còn là vì giấc mơ của chính mình.
Lạc Phương Nghi không cho phép mình bỏ lỡ thêm bất kỳ cơ hội nào nữa. Sau thất bại ở giải đấu WBO cô luôn tự hứa với lòng những lời này.
Nhưng nếu hỏi phải làm gì tiếp theo Lạc Phương Nghi cũng không nói được, đó là lý do hiện tại cô vô cùng rối rắm.
Cô tình cờ nghe được đoạn đối thoại của hai nữ sinh trung học.
Một cô gái dường như không biết mệt vội vã chạy về phía trước. Vài giây sau nhìn lại, cô thấy bạn mình vẫn còn cách rất xa liền lớn tiếng gọi: “Cậu đi mau lên được không? Nếu cứ chậm chạp như vậy sẽ không gặp được thần tượng đâu!”
Nữ sinh kia tiến đến thở hồng hộc: “Tớ cũng muốn nhanh, nhưng cậu nhìn tớ xem đi được tốc độ như vậy đã không tệ rồi. Cậu chờ tớ với nghe nói hôm nay Khải ca đóng phim tới tận chiều tối.”
“Được rồi. Nhưng vẫn phải nhanh hơn xíu tớ nôn gặp nam thần chẳng lẽ cậu không nôn sao?”
Dứt lời, hai cô gái kéo tay nhau tiếp tục đi thẳng, tới ngã tư đường họ rẽ phải rồi biến mất giữa dòng người.
Lạc Phương Nghi có chút tò mò, không biết người tên Khải ca là ai sao lại thu hút mấy cô bé học sinh đến vậy.
Dù sao cô cũng không biết đi đâu, có lẽ đi xem một chút cũng không tồi.
Trùng hợp cô biết được hướng hai nữ sinh vừa đi có một phim trường, ngày nào đến câu lạc bô cô cũng đi ngang qua đó.
Càng tới gần Lạc Phương Nghi càng khiếp sợ.
Người hâm mộ vây kín sân, thế trận hoành tráng như vậy cô lần đầu tiên nhìn thấy chỉ biết âm thầm nuốt nước bọt, tự hiểu bản thân cũng không có phép thần thông để chen qua đám người xem mặt mũi của “Khải ca” trong lời đồn.
Đằng sau đột nhiên có người vỗ vai cô: “Cháu gái, trùng hợp thật.”
Lạc Phương Nghi quay đầu, thấy rõ người trước mắt cô thầm cảm thán duyên phận thật kỳ diệu: “Là ông sao? Lâu rồi không gặp ông khỏe không?”
Người đến là thầy chỉ đạo võ thuật, cô có duyên gặp ông ấy một lần vào ngày “bắt cướp”.
Ông ấy không hề nghiêm khắc, nụ cười của ông rất dễ chiếm được thiện cảm của người đối diện: “Ha ha ha! Ta họ Vương. Cứ gọi ta là Vương gia. Làm nghề của ta đương nhiên phải khỏe hơn người thường một chút mới được. Ngược lại cháu gái đó, trông cháu hoàn toàn khác so với lần trước ta gặp.”
Cô ngỡ ngàng: “A! Vương gia. Ông thấy cháu khác chỗ nào? Cháu vẫn vậy thôi. À mà cũng không phải, nhờ lời động viên của ông cháu đã quay trở lại đấu boxing.”
Lão Vương biểu cảm kinh ngạc nhưng chỉ giây lát đã thành vỡ lẽ: “Hóa ra là vậy. Cảm giác thế nào? Có phải rất sảng khoái không?”
Lạc Phương Nghi hào hứng hơn hẳn: “Quá sảng khoái luôn ạ.”
Phút chốc cô lại ỉu xìu: “Chỉ là cháu vẫn chưa có cơ hội để chứng minh thực lực của mình. Sai lầm lần trước của cháu vẫn luôn khiến nhiều người canh cánh trong lòng.”
Lão Vương mỉm cười vỗ vai cô: “Ngược lại mới phải. Ta thấy người bận lòng nhiều hơn vẫn là cháu. Thất bại không đáng sợ, đáng sợ là nỗi ám ảnh sau thất bại, đã từng rất nhiều người không thể vượt qua, thế nhưng nhìn cháu bây giờ ta tin cháu sắp làm được rồi.”
Lạc Phương Nghi vô cùng cảm động: “Vương gia tựa như trưởng bối trong nhà vậy, mỗi lần cháu có khúc mắc ông đều có thể giúp cháu hóa giải. Cháu cảm ơn ông.”
Ông xua tay: “Ta chỉ nói vài lời thôi, cháu thích là được. À mà ta có nghe trong giới sắp tổ chức giải đấu IBF, cháu sẽ tham gia chứ?”
Cô lắc đầu cụp mắt: “Cháu cũng muốn nhưng đáng tiếc câu lạc bộ của cháu đã lên danh sách từ sớm, e là sửa không kịp.”
Ông Vương thoáng khựng lại, chứng kiến dáng vẻ tiếc nuối của cô lại bật cười: “Cháu thật may mắn. Vừa hay ông già này có chút quen biết, ta tình cờ nghe được vẫn còn 2 suất tham gia. Nhưng muốn lấy được phải dựa vào thực lực, người cạnh tranh cũng không ít, cháu phải trở thành một trong hai người mạnh nhất. Nếu cháu muốn ta có thể viết cho cháu một bức thư giới thiệu.”
Lạc Phương Nghi mừng rỡ, hạnh phúc như muốn vỡ òa: “Thật ạ? Nếu được vậy thì tốt quá, chú là ông bụt trong truyện cổ tích sao?”
Ông ấy trừng mắt cốc đầu cô: “Ta mà là bụt thì đã không cực khổ lăn lộn trong đoàn phim rồi.”
Thấy cô có chút ngập ngừng, bộ dạng muốn nói rồi thôi, ông thiếu kiên nhẫn: “Có chuyện gì cháu cứ nói đi, ấp a ấp úng làm gì?”
Lạc Phương Nghi mắt sáng như sao: “Cháu có thể xin hai bức thư giới thiệu không ạ? Ông yên tâm cháu và cậu ấy nhất định không làm ông mất mặt, chúng cháu nhất định giành được hai suất đấu cuối cùng.”
Lão Vương giật giật khóe miệng: “Cháu thật không khiêm tốn chút nào.”
“Vậy là Vương gia đồng ý đúng không ạ?” Lạc Phương Nghi hớn hở hỏi lại.
Lão Vương híp mắt: “Nếu hai người mà không đoạt huy chương trong trận IBF thì lần sau có gặp mặt ta cũng đừng tỏ ra quen biết.”
Cô mừng muốn phát điên, liên tục lớn tiếng bày tỏ lòng biết ơn với đối phương: “Cháu cảm ơn ông, ông còn hơn cả tiên trên trời, từ bi bác ái, phổ độ chúng sinh…”
Lão Vương thấy những người khác nhìn về phía họ lập tức bịt miệng cô, bỗng dưng ông có chút hối hận.