Lạc Phương Nghi cũng ngây người: “Chúng ta trước đó từng quen nhau?”
Nhìn đối phương không giống giả vờ, Bùi Yên nghi ngờ hỏi tiếp: “Trước đó chẳng phải tôi đã gửi cho cô một bức thư, lẽ nào cô không đọc?”
Lạc Phương Nghi lắc đầu: “Anh và tôi chỉ mới quen biết gần đây, sao anh lại gửi thư cho tôi chứ?”
Bùi Yên chợt thấy quái lạ: “Đừng nói với tôi cô chưa nhận được thư?”
Lạc Phương Nghi gật đầu: “Khoảng thời gian trước, ba mẹ tôi không muốn tôi thi đại học nhưng tôi vẫn muốn thi. Ba mẹ sợ trường gửi giấy báo về nên đem hết thư từ đi đốt, có lẽ thư của anh là một trong số đó.”
Bùi Yên xanh mặt: “Đốt rồi?”
Lạc Phương Nghi ngơ ngác xác nhận: “Đúng vậy.”
Bùi Yên phẫn nộ đập tay vào cột đèn: “Chết tiệt!”
Cô thấy vậy cũng không định bỏ qua: “Lương Bình, anh đang giấu tôi chuyện gì?”
Bùi Yên lúc này cũng muốn thẳng thắng nói với cô, nhưng điều này sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng của cả hai.
Biểu cảm nghiêm túc phút chốc quay trở về ngả ngớn: “Tôi trước đó đã trúng tiếng sét ái tình với em, viết thư tay tặng em ai ngờ em lại không đọc được.”
Lạc Phương Nghi nổi hết da gà: “Có chó mới tin anh!”
Dứt lời cô bước vội về phía trước, vừa nãy gấp gáp xuất viện, cô chỉ kịp mượn đôi giày cao gót của người ở giường bên cạnh.
Vì không quen cũng như đi quá nhanh, chân cô bị trật khớp, cơ thể không giữ thăng bằng được gần như sắp ngã.
Bùi Yên kịp thời chạy tới đỡ, dìu cô tới bậc thang trước sảnh một ngân hàng, để cô ngồi xuống: “Em bao nhiêu tuổi rồi, đi đứng còn không cẩn thận.”
Tuy ngữ điệu nghiêm khắc, nhưng tay anh vẫn cố nhẹ nhàng hết sức có thể, tháo giày cô ra tỉ mỉ xem vết thương.
Mảng da gót chân đỏ au, thậm chí bật máu vì cọ xát với giày liên tục, khớp cổ chân cũng sưng lên.
Bùi Yên có chút tức giận: “Em không biết đau sao? Cũng phải chảy máu được một lúc rồi. Em nói tôi, để tôi còn biết đường đổi giày cho em chứ!”
Lạc Phương Nghi thấy anh chuyện bé xé ra to: “Anh quên em là gì rồi à? Em là võ sĩ quyền anh đấy! Có võ sĩ nào chỉ vì chút trầy da mà than thở đâu.”
Bùi Yên búng trán cô: “Anh không quan tâm em có là võ sĩ hay không? Anh chỉ quan tâm em bây giờ là vợ anh! Đợi đó.”
Trong khi Lạc Phương Nghi còn đang ngây ra vì lời này của anh, đối phương đã chạy đi mất.
Lúc anh quay trở về, lại vô tình chứng kiến Lạc Phương Nghi đổ mồ hôi, cau mày chỉnh lại khớp chân cho mình.
Nhìn cảnh này, dù cả hai chỉ là vợ chồng trên giấy tờ nhưng Bùi Yên vẫn thoáng đau lòng.
Trên tay anh xách đủ đồ lỉnh kỉnh, dựa vào logo trên túi bóng cô đoán anh vừa vào cửa hàng tiện lợi gần đó.
Bùi Yên ngồi vị trí thấp hơn cô hai bậc thang, sau khi nhẹ nhàng bôi thuốc đỏ, anh lấy băng kéo cá nhân dán lên cho cô.
Đôi dày cao gót vứt sang một bên, lại thay cho cô đôi dép bông đi trong nhà.
Đúng vậy! Là dép bông.
Lạc Phương Nghi bật cười: “Mang cái này em về nhà kiểu gì?”
Bùi Yên lườm cô, ánh mắt nghiêm khắc tựa như cô vừa phạm phải tội lỗi tày trời gì đó.
Lạc Phương Nghi sờ mũi nhìn lên trời, im lặng thức thời không lên tiếng nữa.
Bùi Yên lúc này lôi ra một túi đá lạnh bao lấy cổ chân cô.
Cảm giác lạnh lẽo tê dại khiến cô bất giác rụt người lại.
Bùi Yên cau mày: “Để yên nào.”
Một lát sau, anh cho hết đồ vào túi bóng rồi đưa Lạc Phương Nghi. Cô vừa cầm lấy, anh đã xoay lưng lại.
Thấy cô mãi không cử động, Bùi Yên trầm giọng: “Em còn chờ gì nữa. Lên đây, anh cõng em về.”
Lạc Phương Nghi hai bên mang tai đỏ ửng, vội xua tay: “Không sao, em đỡ đau rồi, em có thể tự đi.”
Bùi Yên không cho phép cô cự tuyệt: “Nghe lời.”
Cô sửng sốt hồi lâu, nhìn tấm lưng vững chãi và bờ vai rộng lớn của anh, bản thân không kìm lòng được, thoáng rung động: Anh ấy hôm nay không giống ngày thường. Bùi Yên nghiêm khắc với cô, hành xử hết sức gia trưởng, không để ý tới cảm nhận của cô. Nhưng anh ấy lại dịu dàng, chu đáo hơn cả ngày thường, khiến cô ảo tưởng cả hai tựa như một đôi vợ chồng trẻ, tình cảm sâu đậm.
Lạc Phương Nghi cũng dần tham lam chút cảm giác ấm áp này, nên bất giác làm theo.
Đoạn đường về nhà nếu đi bộ cũng phải gần nửa tiếng, vậy mà bước chân của anh vẫn trước sau như một vững chãi, kiên cố, mang lại cho cô cảm giác an toàn chưa từng có.
“Lạc Phương Nghi.”
Anh đột nhiên gọi cả tên lẫn họ khiến cô giật mình: “Hả? Có chuyện gì?”
Bùi Yên thở dài: “Trên võ đài em vô cùng mạnh mẽ, dũng cảm, nhiều người đàn ông phải thua em. Cái này anh công nhận. Nhưng dưới võ đài em chỉ là một cô gái bình thường, buồn phải khóc, đau phải la lên. Đừng vì tính chất công việc mà luôn cho rằng em mạnh mẽ hơn người. Em là cô gái tốt xứng đáng được yêu thương biết chưa?”
Lạc Phương Nghi nhìn góc nghiêng của anh, đột nhiên lại thấy anh đẹp trai hơn rất nhiều: “Lương Bình, có ai nói anh rất quyến rũ chưa?”
Bùi Yên ho sặc sụa, xấu hổ quát: “Em nói bậy bạ cái gì vậy hả? Sao lại nói đàn ông quyến rũ?”
Lạc Phương Nghi bên tai anh cười lớn: “Vậy sao? Nhưng mà lúc anh đỏ mặt lại càng quyến rũ.”
Bùi Yên thẹn quá hóa giận: “Ai đỏ mặt? Mai anh đưa em đi khám mắt. Coi chừng hồi nãy em bị mấy tên kia đánh đến hoa mắt rồi. Bớt nói nhảm. Về nhà thôi.”
Nhìn đối phương không giống giả vờ, Bùi Yên nghi ngờ hỏi tiếp: “Trước đó chẳng phải tôi đã gửi cho cô một bức thư, lẽ nào cô không đọc?”
Lạc Phương Nghi lắc đầu: “Anh và tôi chỉ mới quen biết gần đây, sao anh lại gửi thư cho tôi chứ?”
Bùi Yên chợt thấy quái lạ: “Đừng nói với tôi cô chưa nhận được thư?”
Lạc Phương Nghi gật đầu: “Khoảng thời gian trước, ba mẹ tôi không muốn tôi thi đại học nhưng tôi vẫn muốn thi. Ba mẹ sợ trường gửi giấy báo về nên đem hết thư từ đi đốt, có lẽ thư của anh là một trong số đó.”
Bùi Yên xanh mặt: “Đốt rồi?”
Lạc Phương Nghi ngơ ngác xác nhận: “Đúng vậy.”
Bùi Yên phẫn nộ đập tay vào cột đèn: “Chết tiệt!”
Cô thấy vậy cũng không định bỏ qua: “Lương Bình, anh đang giấu tôi chuyện gì?”
Bùi Yên lúc này cũng muốn thẳng thắng nói với cô, nhưng điều này sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng của cả hai.
Biểu cảm nghiêm túc phút chốc quay trở về ngả ngớn: “Tôi trước đó đã trúng tiếng sét ái tình với em, viết thư tay tặng em ai ngờ em lại không đọc được.”
Lạc Phương Nghi nổi hết da gà: “Có chó mới tin anh!”
Dứt lời cô bước vội về phía trước, vừa nãy gấp gáp xuất viện, cô chỉ kịp mượn đôi giày cao gót của người ở giường bên cạnh.
Vì không quen cũng như đi quá nhanh, chân cô bị trật khớp, cơ thể không giữ thăng bằng được gần như sắp ngã.
Bùi Yên kịp thời chạy tới đỡ, dìu cô tới bậc thang trước sảnh một ngân hàng, để cô ngồi xuống: “Em bao nhiêu tuổi rồi, đi đứng còn không cẩn thận.”
Tuy ngữ điệu nghiêm khắc, nhưng tay anh vẫn cố nhẹ nhàng hết sức có thể, tháo giày cô ra tỉ mỉ xem vết thương.
Mảng da gót chân đỏ au, thậm chí bật máu vì cọ xát với giày liên tục, khớp cổ chân cũng sưng lên.
Bùi Yên có chút tức giận: “Em không biết đau sao? Cũng phải chảy máu được một lúc rồi. Em nói tôi, để tôi còn biết đường đổi giày cho em chứ!”
Lạc Phương Nghi thấy anh chuyện bé xé ra to: “Anh quên em là gì rồi à? Em là võ sĩ quyền anh đấy! Có võ sĩ nào chỉ vì chút trầy da mà than thở đâu.”
Bùi Yên búng trán cô: “Anh không quan tâm em có là võ sĩ hay không? Anh chỉ quan tâm em bây giờ là vợ anh! Đợi đó.”
Trong khi Lạc Phương Nghi còn đang ngây ra vì lời này của anh, đối phương đã chạy đi mất.
Lúc anh quay trở về, lại vô tình chứng kiến Lạc Phương Nghi đổ mồ hôi, cau mày chỉnh lại khớp chân cho mình.
Nhìn cảnh này, dù cả hai chỉ là vợ chồng trên giấy tờ nhưng Bùi Yên vẫn thoáng đau lòng.
Trên tay anh xách đủ đồ lỉnh kỉnh, dựa vào logo trên túi bóng cô đoán anh vừa vào cửa hàng tiện lợi gần đó.
Bùi Yên ngồi vị trí thấp hơn cô hai bậc thang, sau khi nhẹ nhàng bôi thuốc đỏ, anh lấy băng kéo cá nhân dán lên cho cô.
Đôi dày cao gót vứt sang một bên, lại thay cho cô đôi dép bông đi trong nhà.
Đúng vậy! Là dép bông.
Lạc Phương Nghi bật cười: “Mang cái này em về nhà kiểu gì?”
Bùi Yên lườm cô, ánh mắt nghiêm khắc tựa như cô vừa phạm phải tội lỗi tày trời gì đó.
Lạc Phương Nghi sờ mũi nhìn lên trời, im lặng thức thời không lên tiếng nữa.
Bùi Yên lúc này lôi ra một túi đá lạnh bao lấy cổ chân cô.
Cảm giác lạnh lẽo tê dại khiến cô bất giác rụt người lại.
Bùi Yên cau mày: “Để yên nào.”
Một lát sau, anh cho hết đồ vào túi bóng rồi đưa Lạc Phương Nghi. Cô vừa cầm lấy, anh đã xoay lưng lại.
Thấy cô mãi không cử động, Bùi Yên trầm giọng: “Em còn chờ gì nữa. Lên đây, anh cõng em về.”
Lạc Phương Nghi hai bên mang tai đỏ ửng, vội xua tay: “Không sao, em đỡ đau rồi, em có thể tự đi.”
Bùi Yên không cho phép cô cự tuyệt: “Nghe lời.”
Cô sửng sốt hồi lâu, nhìn tấm lưng vững chãi và bờ vai rộng lớn của anh, bản thân không kìm lòng được, thoáng rung động: Anh ấy hôm nay không giống ngày thường. Bùi Yên nghiêm khắc với cô, hành xử hết sức gia trưởng, không để ý tới cảm nhận của cô. Nhưng anh ấy lại dịu dàng, chu đáo hơn cả ngày thường, khiến cô ảo tưởng cả hai tựa như một đôi vợ chồng trẻ, tình cảm sâu đậm.
Lạc Phương Nghi cũng dần tham lam chút cảm giác ấm áp này, nên bất giác làm theo.
Đoạn đường về nhà nếu đi bộ cũng phải gần nửa tiếng, vậy mà bước chân của anh vẫn trước sau như một vững chãi, kiên cố, mang lại cho cô cảm giác an toàn chưa từng có.
“Lạc Phương Nghi.”
Anh đột nhiên gọi cả tên lẫn họ khiến cô giật mình: “Hả? Có chuyện gì?”
Bùi Yên thở dài: “Trên võ đài em vô cùng mạnh mẽ, dũng cảm, nhiều người đàn ông phải thua em. Cái này anh công nhận. Nhưng dưới võ đài em chỉ là một cô gái bình thường, buồn phải khóc, đau phải la lên. Đừng vì tính chất công việc mà luôn cho rằng em mạnh mẽ hơn người. Em là cô gái tốt xứng đáng được yêu thương biết chưa?”
Lạc Phương Nghi nhìn góc nghiêng của anh, đột nhiên lại thấy anh đẹp trai hơn rất nhiều: “Lương Bình, có ai nói anh rất quyến rũ chưa?”
Bùi Yên ho sặc sụa, xấu hổ quát: “Em nói bậy bạ cái gì vậy hả? Sao lại nói đàn ông quyến rũ?”
Lạc Phương Nghi bên tai anh cười lớn: “Vậy sao? Nhưng mà lúc anh đỏ mặt lại càng quyến rũ.”
Bùi Yên thẹn quá hóa giận: “Ai đỏ mặt? Mai anh đưa em đi khám mắt. Coi chừng hồi nãy em bị mấy tên kia đánh đến hoa mắt rồi. Bớt nói nhảm. Về nhà thôi.”