Mặc cho Hồ Hiên và Bùi Liên lớn tiếng can ngăn, Lạc Phương Nghi vẫn đeo xong găng tay và mũ bảo hộ tiến lên võ đài.
Lê Văn Phi đắc ý đi đến bên cạnh Hồ Hiên, mắt nhìn lên võ đài không quên châm chọc vài câu: “Ít ra học trò này cũng không nhát cáy như ông. Ông thấy tôi nói có đúng không?”
Hồ Hiên không rảnh bận tâm người bên cạnh, hiện tại ông chỉ lo lắng cho Lạc Phương Nghi. Dù sao cô chỉ mới luyện tập lại cách đây vài tuần, đem thi đấu với bọn người Lê Văn Phi có khác nào lấy trứng chọi với đá.
Thế nhưng, ông có bất an, sốt sắng thế nào thì trận đấu cũng không vì vậy mà bị hủy bỏ.
Lê Văn Phi chỉ chọn người có thực lực trung bình trong đội ông ta để ra sân, còn về lý do thì không cần nói cũng biết. Đơn giản là ông ta coi thường thực lực của cô hay nói đúng hơn là coi thường Hồ Hiên.
Ngay từ đầu, đối phương lại áp dụng chiến thuật phòng thủ hạn chế ra đòn tấn công, khiến Lạc Phương Nghi buộc phải rơi vào trạng thái chủ động.
Những đòn đánh của cô không dùng quá nhiều lực, chủ yếu để thăm dò thực lực đối phương.
Càng về sau, Lạc Phương Nghi càng thêm cảnh giác vì so bì với thực lực của cô hiện tại, đối phương định sẵn thắng chắc.
Trong lúc phân tâm, một đòn thẳng trái đã đấm thẳng vào vai cô. Người này được nước lấn tới ép sát cô vào dây đài, định tung một đòn móc vào bụng.
Lạc Phương Nghi kịp thời lấy lại tinh thần sau thất bại đầu tiên, nào để đối phương có cơ hội đắc ý, nhanh chóng chặn đứng bằng tay phải.
Cô đột nhiên thay đổi chiến thuật, tập trung tấn công vai trái của đối phương. Dù người kia đã hết sức phòng bị, cô vẫn như dã thú điên cuồng nhắm đánh một chỗ.
Lâm Hiểu xem tức không chịu nổi: “Cô ta điên rồi sao? Không biết đánh thì xuống cho người khác lên. Đúng là làm mất mặt Lion mà.”
Lê Văn Phi nở nụ cười ẩn ý: “Học trò của ông cũng cá tính lắm đấy! Nhất định không chịu thiệt, ăn miếng trả miếng. Thật ngu ngốc!”
Hồ Hiên lại không hề bày tỏ thái độ, chỉ im lặng đứng một bên quan sát với vai trò khán giả.
Trên này, Lạc Phương Nghi ngoài mặt để lộ sơ hở nhưng đối thủ vẫn luôn không tìm ra điểm yếu để ghi điểm.
Đang lúc đối phương dần quen với việc bảo hộ vai trái, ánh mắt Lạc Phương Nghi lóe lên những tia sáng giảo hoạt.
Thân cô hơi xoay về bên phải, tay phải hạ thấp xuống dưới tầm ngực đối phương, tung một cú đấm ngược từ dưới lên, tấn công phần cằm đối thủ. Tốc độ nắm đấm của cô khiến người khác kinh ngạc đến há hốc mồm. Đặc biệt người trong câu lạc bộ hoàn toàn bị sự tiến bộ kinh người của cô dọa sợ.
Hiệp đầu kết thúc với kết quả một đều. Bùi Liên xung phong làm săn sóc viên, thuần thục lấy khăn lau mặt và đưa nước cho Lạc Phương Nghi.
Cô không quên bật ngón cái tán thưởng bạn mình: “Làm tốt lắm tình yêu! Tớ tự hào về cậu chết mất.”
Lạc Phương Nghi bỉu môi: “Cậu đừng quên mới cách đây vài phút cậu còn muốn ngăn cản tớ đấy. Lời của cậu chẳng đáng tin chút nào.”
Bùi Liên chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt cô: “Thì không phải bọn mình lo cho cậu sao?”
Lạc Phương Nghi nhún vai ra vẻ không có ý kiến.
Hiệp hai bắt đầu, lần này đối thủ thay đổi chiến thuật. Cô ta như vừa uống phải thuốc kích thích tung ra những đợt tấn công liên hoàn.
Lạc Phương Nghi vất vả phòng thủ, né tránh những đòn đánh chớp nhoáng của đối phương.
“Khá lắm! Chẳng lẽ mày chỉ biết né thôi sao? Mày đúng là sâu mọt của giới quyền anh, giống như thầy mày vậy.”
“Võ Xảo! Tôi đề nghị cô thu lại ngay lời nói vừa rồi cho tôi! Cô có tư cách gì sỉ nhục thầy ấy?”
Võ Xảo chẳng những không thấy áy náy ngược lại càng thêm sảng khoái khi thấy cô bị chọc giận: “Tao nói có gì không đúng? Mày nghĩ mà xem? Hồ Hiên có khác nào con rùa rụt cổ theo sau huấn luyện viên bọn tao không?”
Lạc Phương Nghi bên này bắt đầu dồn hết sức lực, phát tiết hết thảy phẫn nộ ra bên ngoài. Võ Xảo cũng nhân cơ hội tấn công trực diện.
Nắm đấm của hai bên va phải nhau, người bên dưới dường như có thể nghe được tiếng xương tay cả hai nứt vỡ.
Tuy vậy, hai người vẫn không xem vết thương ra gì lập tức thu tay về, tiếp tục trận đấu của mình. Cô phòng thủ tôi tấn công, tôi tấn công cô phòng thủ. Giằng co được một lúc, đến khi chỉ còn lại 10 giây cuối cùng, Lạc Phương Nghi như mất hết sức lực làm lộ rõ điểm yếu ra trước mặt đối phương.
Bùi Liên che mắt không dám nhìn lên võ đài, thậm chí cả Triệu Thanh Ba cũng không nhịn được lớn tiếng quát: “Con làm gì vậy hả? Phấn chấn tinh thần lên, con muốn chết sao?”
Đúng như mọi người suy đoán, một cú móc ngang đấm thẳng vào xương sườn Lạc Phương Nghi khiến cô khụy người nằm thẳng xuống sàn nhà.
Thế nhưng, trước khi cú đấm đó xảy đến thì Lạc Phương Nghi đã kịp thời lợi dụng sơ hở, dùng kỹ thuật đấm thẳng tay sau tấn công gò má đối phương. Võ Xảo chưa kịp hoàn hồn đã phải nhận lấy một cú Jab* đâm thẳng vào bụng đau đến hộc máu.
Cả hai nằm ngất ra sàn khiến người bên dưới bất an. Trọng tài bước ra đếm đến mười.
Ban đầu, Võ Xảo giãy dụa đứng thẳng lên, mọi người đều cho rằng cô là người chiến thắng đến cuối cùng. Nhưng ngay sau đó, cô té sụp xuống bất tỉnh tại chỗ.
Lúc này, Lạc Phương Nghi mới lồm cồm bò dậy, khó nhọc chống tay lên gối đứng thẳng người. Tuy người đầy rẫy vết thương, nhưng cô vẫn nở nụ cười chiến thắng, ánh mắt hướng về phía Hồ Hiên đang đứng: “Con làm được rồi! Thầy thấy không? Con làm được rồi!”
*Jab còn được gọi là cú thọc thẳng, một trong những đòn đánh boxing cơ bản.
Lê Văn Phi đắc ý đi đến bên cạnh Hồ Hiên, mắt nhìn lên võ đài không quên châm chọc vài câu: “Ít ra học trò này cũng không nhát cáy như ông. Ông thấy tôi nói có đúng không?”
Hồ Hiên không rảnh bận tâm người bên cạnh, hiện tại ông chỉ lo lắng cho Lạc Phương Nghi. Dù sao cô chỉ mới luyện tập lại cách đây vài tuần, đem thi đấu với bọn người Lê Văn Phi có khác nào lấy trứng chọi với đá.
Thế nhưng, ông có bất an, sốt sắng thế nào thì trận đấu cũng không vì vậy mà bị hủy bỏ.
Lê Văn Phi chỉ chọn người có thực lực trung bình trong đội ông ta để ra sân, còn về lý do thì không cần nói cũng biết. Đơn giản là ông ta coi thường thực lực của cô hay nói đúng hơn là coi thường Hồ Hiên.
Ngay từ đầu, đối phương lại áp dụng chiến thuật phòng thủ hạn chế ra đòn tấn công, khiến Lạc Phương Nghi buộc phải rơi vào trạng thái chủ động.
Những đòn đánh của cô không dùng quá nhiều lực, chủ yếu để thăm dò thực lực đối phương.
Càng về sau, Lạc Phương Nghi càng thêm cảnh giác vì so bì với thực lực của cô hiện tại, đối phương định sẵn thắng chắc.
Trong lúc phân tâm, một đòn thẳng trái đã đấm thẳng vào vai cô. Người này được nước lấn tới ép sát cô vào dây đài, định tung một đòn móc vào bụng.
Lạc Phương Nghi kịp thời lấy lại tinh thần sau thất bại đầu tiên, nào để đối phương có cơ hội đắc ý, nhanh chóng chặn đứng bằng tay phải.
Cô đột nhiên thay đổi chiến thuật, tập trung tấn công vai trái của đối phương. Dù người kia đã hết sức phòng bị, cô vẫn như dã thú điên cuồng nhắm đánh một chỗ.
Lâm Hiểu xem tức không chịu nổi: “Cô ta điên rồi sao? Không biết đánh thì xuống cho người khác lên. Đúng là làm mất mặt Lion mà.”
Lê Văn Phi nở nụ cười ẩn ý: “Học trò của ông cũng cá tính lắm đấy! Nhất định không chịu thiệt, ăn miếng trả miếng. Thật ngu ngốc!”
Hồ Hiên lại không hề bày tỏ thái độ, chỉ im lặng đứng một bên quan sát với vai trò khán giả.
Trên này, Lạc Phương Nghi ngoài mặt để lộ sơ hở nhưng đối thủ vẫn luôn không tìm ra điểm yếu để ghi điểm.
Đang lúc đối phương dần quen với việc bảo hộ vai trái, ánh mắt Lạc Phương Nghi lóe lên những tia sáng giảo hoạt.
Thân cô hơi xoay về bên phải, tay phải hạ thấp xuống dưới tầm ngực đối phương, tung một cú đấm ngược từ dưới lên, tấn công phần cằm đối thủ. Tốc độ nắm đấm của cô khiến người khác kinh ngạc đến há hốc mồm. Đặc biệt người trong câu lạc bộ hoàn toàn bị sự tiến bộ kinh người của cô dọa sợ.
Hiệp đầu kết thúc với kết quả một đều. Bùi Liên xung phong làm săn sóc viên, thuần thục lấy khăn lau mặt và đưa nước cho Lạc Phương Nghi.
Cô không quên bật ngón cái tán thưởng bạn mình: “Làm tốt lắm tình yêu! Tớ tự hào về cậu chết mất.”
Lạc Phương Nghi bỉu môi: “Cậu đừng quên mới cách đây vài phút cậu còn muốn ngăn cản tớ đấy. Lời của cậu chẳng đáng tin chút nào.”
Bùi Liên chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt cô: “Thì không phải bọn mình lo cho cậu sao?”
Lạc Phương Nghi nhún vai ra vẻ không có ý kiến.
Hiệp hai bắt đầu, lần này đối thủ thay đổi chiến thuật. Cô ta như vừa uống phải thuốc kích thích tung ra những đợt tấn công liên hoàn.
Lạc Phương Nghi vất vả phòng thủ, né tránh những đòn đánh chớp nhoáng của đối phương.
“Khá lắm! Chẳng lẽ mày chỉ biết né thôi sao? Mày đúng là sâu mọt của giới quyền anh, giống như thầy mày vậy.”
“Võ Xảo! Tôi đề nghị cô thu lại ngay lời nói vừa rồi cho tôi! Cô có tư cách gì sỉ nhục thầy ấy?”
Võ Xảo chẳng những không thấy áy náy ngược lại càng thêm sảng khoái khi thấy cô bị chọc giận: “Tao nói có gì không đúng? Mày nghĩ mà xem? Hồ Hiên có khác nào con rùa rụt cổ theo sau huấn luyện viên bọn tao không?”
Lạc Phương Nghi bên này bắt đầu dồn hết sức lực, phát tiết hết thảy phẫn nộ ra bên ngoài. Võ Xảo cũng nhân cơ hội tấn công trực diện.
Nắm đấm của hai bên va phải nhau, người bên dưới dường như có thể nghe được tiếng xương tay cả hai nứt vỡ.
Tuy vậy, hai người vẫn không xem vết thương ra gì lập tức thu tay về, tiếp tục trận đấu của mình. Cô phòng thủ tôi tấn công, tôi tấn công cô phòng thủ. Giằng co được một lúc, đến khi chỉ còn lại 10 giây cuối cùng, Lạc Phương Nghi như mất hết sức lực làm lộ rõ điểm yếu ra trước mặt đối phương.
Bùi Liên che mắt không dám nhìn lên võ đài, thậm chí cả Triệu Thanh Ba cũng không nhịn được lớn tiếng quát: “Con làm gì vậy hả? Phấn chấn tinh thần lên, con muốn chết sao?”
Đúng như mọi người suy đoán, một cú móc ngang đấm thẳng vào xương sườn Lạc Phương Nghi khiến cô khụy người nằm thẳng xuống sàn nhà.
Thế nhưng, trước khi cú đấm đó xảy đến thì Lạc Phương Nghi đã kịp thời lợi dụng sơ hở, dùng kỹ thuật đấm thẳng tay sau tấn công gò má đối phương. Võ Xảo chưa kịp hoàn hồn đã phải nhận lấy một cú Jab* đâm thẳng vào bụng đau đến hộc máu.
Cả hai nằm ngất ra sàn khiến người bên dưới bất an. Trọng tài bước ra đếm đến mười.
Ban đầu, Võ Xảo giãy dụa đứng thẳng lên, mọi người đều cho rằng cô là người chiến thắng đến cuối cùng. Nhưng ngay sau đó, cô té sụp xuống bất tỉnh tại chỗ.
Lúc này, Lạc Phương Nghi mới lồm cồm bò dậy, khó nhọc chống tay lên gối đứng thẳng người. Tuy người đầy rẫy vết thương, nhưng cô vẫn nở nụ cười chiến thắng, ánh mắt hướng về phía Hồ Hiên đang đứng: “Con làm được rồi! Thầy thấy không? Con làm được rồi!”
*Jab còn được gọi là cú thọc thẳng, một trong những đòn đánh boxing cơ bản.