Khó ai ngờ được, đấu trường Kill lại nằm ngay bên hông sở cảnh sát thành phố B. Mặt tiền chỉ là một sạp báo tầm thường hơn cả bình thường. Đằng sau lại là căn nhà cũ kỹ hẹp đến bức bối.
Có tin tức của Trịnh Đinh Ba từ trước, Lạc Phương Nghi, theo sau là Bùi Yên cùng Cao Thiên Anh lần lượt đến gần ông chú đang nằm dài trên ghế bố xếp, phe phẩy cây quạt cũ: “Mỗi loại một tờ không lên giá không giảm giá, nể tình khách quen ông chủ hỗ trợ đi mà.”
Dứt lời, đối phương sửng sốt nhìn họ, một lát sau mới chậm rãi lên tiếng: “Tôi già mắt yếu, các vị vào trong để cháu tôi lấy cho.”
Ba người căng thẳng nhìn nhau, gật đầu trong âm thầm rồi từng bước tiến vào nhà.
Đón tiếp họ là một thiếu niên khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi mặt quần xà lỏn, nhưng tiếng hít thở trầm ổn theo nhịp chứng tỏ cậu ta biết võ, thậm chí còn thuộc hàng cao thủ.
Ba người tự hiểu không làm ra hành động khác thường, âm thầm quan sát mỗi một cử động của đối phương.
Cậu ta phát cho mỗi người một chiếc kính râm, giọng nói trong trẻo tựa như một đứa trẻ ngây thơ chưa trải sự đời: “Đi theo mũi tên màu đỏ, các người sẽ tới được nơi cần đến.”
Đeo kính vào, ba người sửng sốt trong nháy mắt. Nếu họ không nhìn lầm, trước đó đối diện họ chỉ là bức tường đá cũ kỹ, nhưng khi đeo kính vào trước mắt là một mê cung tối tăm sâu hun hút, vô số những mũi tên màu đỏ, xanh, vàng chĩa ra tứ phía.
Tuy thoáng bất ngờ, nhưng tâm lý của nhóm người Lạc Phương Nghi mạnh mẽ không cần phải nói, ngay lập tức đã thích ứng được, tìm đường đi theo chỉ dẫn.
Nhóm Bùi Yên không biết được rằng, họ trở vào tầm năm phút, một nhóm ba người ăn mặc giống họ mang theo chồng báo bước ra khỏi sạp. Điều này đủ chứng minh người sáng lập ra đấu trường Kill, đầu óc vô cùng nhanh nhạy, khó mà nắm thóp.
Mất gần mười phút, Lạc Phương Nghi và hai người còn lại mới tiến vào khán đài của đấu trường Kill. Quy mô nơi này không nhỏ, thậm chí khoảng sân thi đấu còn rộng hơn cả một sân vận động Olympic quốc tế. Nội chỉ chơi trò đuổi bắt cũng đủ khiến đối thủ kiệt sức đừng nói tới việc đánh nhau.
Một cô gái để tóc ngắn ôm sát đầu vừa thấy họ, đã lập tức hướng dẫn ba người đến chỗ Alice.
Alice đang tập trung quan sát trận đấu bên dưới, khóe môi nhếch lên hiện rõ vẻ hứng thú dạt dào của cô ta.
Người dẫn đường đột ngột lên tiếng: “Cô xem tôi mang gì đến cho cô đây này.”
Alice thoáng cau mày, nhưng khi thấy Lạc Phương Nghi, lập tức hớn hở cứ như đối phương là bạn thân lâu ngày gặp lại.
Alice còn nhiệt tình bắt tay cô, không thèm đếm xỉa đến những người bên cạnh: “Lạc Phương Nghi! Cô đến đúng giờ thật đấy! Không uổng công tôi vì cô bỏ nhiều công sức như vậy.”
Lạc Phương Nghi lạnh nhạt hất tay cô ta: “Bùi Liên đâu?”
Alice không giận chỉ bật cười: “Nóng tính như vậy, có thằng điên mới đi lấy cô.”
Bùi Yên sửng sốt bị Alice vô tình phát hiện.
“Ai dô, có người chột dạ đây này. Chẳng lẽ anh là…”
Bùi Yên không lúc nào không đóng kịch: “Thằng điên mà cô nhắc đến là tôi. Xin tự giới thiệu Lương Bình, người chồng hợp pháp của tiều thư Lạc Phương Nghi.”
“Ha ha ha! Cũng đúng, cỡ cô có người như anh ta lấy làm vợ đã là phúc ba đời rồi. Làm sao mơ nỗi đến các thiếu gia tuấn tú giàu có.”
Alice bật cười châm chọc.
Lạc Phương Nghi không rảnh quan tâm đến cô ta, nhưng chồng hờ của cô hiển nhiên rất nhàn rỗi: “Ý cô là tôi không đẹp trai hay không nhiều tiền?”
Alice khinh thường: “Cả hai!”
Bùi Yên hiếm khi gật đầu đồng ý: “Thế nhưng người vừa không đẹp trai lại không nhiều tiền như tôi đây, cô có cho không tôi cũng không thèm.”
Alice tức giận chỉ tay vào mặt anh, mãi chẳng biết chửi như thế nào: “Anh…”
“Không nói nhảm nữa, bật màn chiếu lên cho chúng nhìn!” Alice nhìn về phía trước ra lệnh.
Màn hình khổng lồ ở đối diện hiện lên, một cô gái dáng người thấp bé gần như bị treo lên đánh.
Người phụ nữ cao lớn, lực lưỡng ngồi đè lên Bùi Liên giáng từng đòn nặng nề xuống khắp cơ thể cô.
Có lẽ trước đó, Bùi Liên từng liều mình đánh trả nếu không hiện giờ họ chỉ còn cách đi nhặt xác cô ấy.
Đáng tiếc, rõ ràng cô không phải đối thủ của người này, giờ chẳng khác nào con cá đuối nằm không chờ chết.
Thế nhưng chứng kiến cảnh đó, cả ba người đều phẫn nộ đến cực điểm, Bùi Yên trực tiếp xách cổ áo Alice lên: “Dừng tay! Mau! Cô lập tức kêu cô ta dừng tay! Đừng để tôi giết chết cô.”
Alice đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó bật cười quay sang nhìn Lạc Phương Nghi với ánh mắt ẩn ý: “Cô thật tội nghiệp thật đấy! Tưởng chỉ có trên phim, ai ngờ. Chồng mới cưới và bạn thân? Chậc chậc! Vô cùng đặc sắc.”
Lạc Phương Nghi không bị cô ta kích thích, nhưng thước phim tàn nhẫn trên màn chiếu vẫn không dừng lại khiến cô chỉ muốn xông lên đấm nát mặt cô ta: “Muốn tôi đấu với cô lần nữa? Được! Thả Bùi Liên ra. Chúng ta đấu ngay lập tức.”
Alice cười chế giễu: “Ai nói tôi muốn đấu với cô?”
Cao Thiên Anh rống giận: “Người đàn bà nham hiểm này! Cô đừng có giở trò!”
Đương nhiên, Alice không để anh vào mắt, cô ta im lặng chờ đợi phản ứng của Lạc Phương Nghi.
Đối phương không khiến cô thất vọng: “Muốn gì thì cứ nói, đừng ở đây lằng nhằng. Chỉ cần thả Bùi Liên ra tôi đồng ý với điều kiện của cô.”
Bùi Yên híp mắt quan sát, Alice hất tay anh ra, phủi phủi cổ áo mình.
Sau đó cô ta làm động tác vỗ tay hai cái, năm người từ bốn cửa sắt dưới sân đấu lần lượt xuất hiện.
Ba nam chiều cao tương đương nhau một mét chín, nhìn mớ cơ bắp cuồn cuộn trên người họ cũng đủ phát khiếp.
Hai người nữ là con lai, chiều cao cũng nổi trội gần một mét tám, thân hình lực điền của họ không hề kém người phụ nữ trên đoạn clip. Không phải! Hay nói đúng hơn một trong số họ chính là người vừa ức hiếp Bùi Liên.
Nhóm Bùi Yên âm thầm nuốt nước bọt, nhưng cũng thầm thấy may mắn, cô ta ở đây hiển nhiên Bùi Liên tạm thời không còn nguy hiểm đến tính mạng.
“Ý tôi là… Họ mới là đối thủ của cô.” Alice cười đểu.
Lạc Phương Nghi không chút do dự: “Được! Nhưng tôi có một điều kiện.”
“Không được!” Hai người còn lại đồng thanh ngăn cản.
Alice không quan tâm đến bọn họ, nghe cô đồng ý liền hết sức cao hứng: “Cô nói đi!”
“Tôi muốn cô thả Bùi Liên ra trước!”
Alice cười nhạt: “Cô gọi điện thoại cho cô ta trước đi.”
Lạc Phương Nghi tuy không hiểu nhưng nghĩ đối phương có dụng ý, lập tức làm theo.
Chuông chỉ reo hai tiếng, đầu bên kia đã bắt máy. Cô còn chưa kịp nói gì, Bùi Liên khóc rống lên: “Hu hu Phương Nghi cậu không biết đâu, tớ bị một kẻ điên bắt cóc, còn nói muốn đánh nhau với tớ. Hu Hu! Mẹ nó! Sao không tìm tuyển thủ chuyên nghiệp lại tìm tớ làm gì, một người yếu đuối thục nữ như tớ. Con mụ điên đó…”
Thấy Bùi Liên không có ý định dừng lại, cô phải lên tiếng ngắt ngang: “Giờ cậu đang ở đâu?”
Đối phương mếu máo đáp lời: “Ở bệnh viện chứ còn đi đâu nữa. Nghĩ cũng lạ, tự nhiên khi không bắt tớ sau đó lại thả tớ ra. Ông Trời rõ ràng đang muốn hành hạ tớ mà!”
Lạc Phương Nghi trấn an Bùi Liên rồi tắt máy.
Cô nhìn Alice: “Không phải mong tôi chết sớm sao? Còn chần chừ gì nữa! Bắt đầu trận đấu đi!”
“Khoan đã!”
Có tin tức của Trịnh Đinh Ba từ trước, Lạc Phương Nghi, theo sau là Bùi Yên cùng Cao Thiên Anh lần lượt đến gần ông chú đang nằm dài trên ghế bố xếp, phe phẩy cây quạt cũ: “Mỗi loại một tờ không lên giá không giảm giá, nể tình khách quen ông chủ hỗ trợ đi mà.”
Dứt lời, đối phương sửng sốt nhìn họ, một lát sau mới chậm rãi lên tiếng: “Tôi già mắt yếu, các vị vào trong để cháu tôi lấy cho.”
Ba người căng thẳng nhìn nhau, gật đầu trong âm thầm rồi từng bước tiến vào nhà.
Đón tiếp họ là một thiếu niên khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi mặt quần xà lỏn, nhưng tiếng hít thở trầm ổn theo nhịp chứng tỏ cậu ta biết võ, thậm chí còn thuộc hàng cao thủ.
Ba người tự hiểu không làm ra hành động khác thường, âm thầm quan sát mỗi một cử động của đối phương.
Cậu ta phát cho mỗi người một chiếc kính râm, giọng nói trong trẻo tựa như một đứa trẻ ngây thơ chưa trải sự đời: “Đi theo mũi tên màu đỏ, các người sẽ tới được nơi cần đến.”
Đeo kính vào, ba người sửng sốt trong nháy mắt. Nếu họ không nhìn lầm, trước đó đối diện họ chỉ là bức tường đá cũ kỹ, nhưng khi đeo kính vào trước mắt là một mê cung tối tăm sâu hun hút, vô số những mũi tên màu đỏ, xanh, vàng chĩa ra tứ phía.
Tuy thoáng bất ngờ, nhưng tâm lý của nhóm người Lạc Phương Nghi mạnh mẽ không cần phải nói, ngay lập tức đã thích ứng được, tìm đường đi theo chỉ dẫn.
Nhóm Bùi Yên không biết được rằng, họ trở vào tầm năm phút, một nhóm ba người ăn mặc giống họ mang theo chồng báo bước ra khỏi sạp. Điều này đủ chứng minh người sáng lập ra đấu trường Kill, đầu óc vô cùng nhanh nhạy, khó mà nắm thóp.
Mất gần mười phút, Lạc Phương Nghi và hai người còn lại mới tiến vào khán đài của đấu trường Kill. Quy mô nơi này không nhỏ, thậm chí khoảng sân thi đấu còn rộng hơn cả một sân vận động Olympic quốc tế. Nội chỉ chơi trò đuổi bắt cũng đủ khiến đối thủ kiệt sức đừng nói tới việc đánh nhau.
Một cô gái để tóc ngắn ôm sát đầu vừa thấy họ, đã lập tức hướng dẫn ba người đến chỗ Alice.
Alice đang tập trung quan sát trận đấu bên dưới, khóe môi nhếch lên hiện rõ vẻ hứng thú dạt dào của cô ta.
Người dẫn đường đột ngột lên tiếng: “Cô xem tôi mang gì đến cho cô đây này.”
Alice thoáng cau mày, nhưng khi thấy Lạc Phương Nghi, lập tức hớn hở cứ như đối phương là bạn thân lâu ngày gặp lại.
Alice còn nhiệt tình bắt tay cô, không thèm đếm xỉa đến những người bên cạnh: “Lạc Phương Nghi! Cô đến đúng giờ thật đấy! Không uổng công tôi vì cô bỏ nhiều công sức như vậy.”
Lạc Phương Nghi lạnh nhạt hất tay cô ta: “Bùi Liên đâu?”
Alice không giận chỉ bật cười: “Nóng tính như vậy, có thằng điên mới đi lấy cô.”
Bùi Yên sửng sốt bị Alice vô tình phát hiện.
“Ai dô, có người chột dạ đây này. Chẳng lẽ anh là…”
Bùi Yên không lúc nào không đóng kịch: “Thằng điên mà cô nhắc đến là tôi. Xin tự giới thiệu Lương Bình, người chồng hợp pháp của tiều thư Lạc Phương Nghi.”
“Ha ha ha! Cũng đúng, cỡ cô có người như anh ta lấy làm vợ đã là phúc ba đời rồi. Làm sao mơ nỗi đến các thiếu gia tuấn tú giàu có.”
Alice bật cười châm chọc.
Lạc Phương Nghi không rảnh quan tâm đến cô ta, nhưng chồng hờ của cô hiển nhiên rất nhàn rỗi: “Ý cô là tôi không đẹp trai hay không nhiều tiền?”
Alice khinh thường: “Cả hai!”
Bùi Yên hiếm khi gật đầu đồng ý: “Thế nhưng người vừa không đẹp trai lại không nhiều tiền như tôi đây, cô có cho không tôi cũng không thèm.”
Alice tức giận chỉ tay vào mặt anh, mãi chẳng biết chửi như thế nào: “Anh…”
“Không nói nhảm nữa, bật màn chiếu lên cho chúng nhìn!” Alice nhìn về phía trước ra lệnh.
Màn hình khổng lồ ở đối diện hiện lên, một cô gái dáng người thấp bé gần như bị treo lên đánh.
Người phụ nữ cao lớn, lực lưỡng ngồi đè lên Bùi Liên giáng từng đòn nặng nề xuống khắp cơ thể cô.
Có lẽ trước đó, Bùi Liên từng liều mình đánh trả nếu không hiện giờ họ chỉ còn cách đi nhặt xác cô ấy.
Đáng tiếc, rõ ràng cô không phải đối thủ của người này, giờ chẳng khác nào con cá đuối nằm không chờ chết.
Thế nhưng chứng kiến cảnh đó, cả ba người đều phẫn nộ đến cực điểm, Bùi Yên trực tiếp xách cổ áo Alice lên: “Dừng tay! Mau! Cô lập tức kêu cô ta dừng tay! Đừng để tôi giết chết cô.”
Alice đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó bật cười quay sang nhìn Lạc Phương Nghi với ánh mắt ẩn ý: “Cô thật tội nghiệp thật đấy! Tưởng chỉ có trên phim, ai ngờ. Chồng mới cưới và bạn thân? Chậc chậc! Vô cùng đặc sắc.”
Lạc Phương Nghi không bị cô ta kích thích, nhưng thước phim tàn nhẫn trên màn chiếu vẫn không dừng lại khiến cô chỉ muốn xông lên đấm nát mặt cô ta: “Muốn tôi đấu với cô lần nữa? Được! Thả Bùi Liên ra. Chúng ta đấu ngay lập tức.”
Alice cười chế giễu: “Ai nói tôi muốn đấu với cô?”
Cao Thiên Anh rống giận: “Người đàn bà nham hiểm này! Cô đừng có giở trò!”
Đương nhiên, Alice không để anh vào mắt, cô ta im lặng chờ đợi phản ứng của Lạc Phương Nghi.
Đối phương không khiến cô thất vọng: “Muốn gì thì cứ nói, đừng ở đây lằng nhằng. Chỉ cần thả Bùi Liên ra tôi đồng ý với điều kiện của cô.”
Bùi Yên híp mắt quan sát, Alice hất tay anh ra, phủi phủi cổ áo mình.
Sau đó cô ta làm động tác vỗ tay hai cái, năm người từ bốn cửa sắt dưới sân đấu lần lượt xuất hiện.
Ba nam chiều cao tương đương nhau một mét chín, nhìn mớ cơ bắp cuồn cuộn trên người họ cũng đủ phát khiếp.
Hai người nữ là con lai, chiều cao cũng nổi trội gần một mét tám, thân hình lực điền của họ không hề kém người phụ nữ trên đoạn clip. Không phải! Hay nói đúng hơn một trong số họ chính là người vừa ức hiếp Bùi Liên.
Nhóm Bùi Yên âm thầm nuốt nước bọt, nhưng cũng thầm thấy may mắn, cô ta ở đây hiển nhiên Bùi Liên tạm thời không còn nguy hiểm đến tính mạng.
“Ý tôi là… Họ mới là đối thủ của cô.” Alice cười đểu.
Lạc Phương Nghi không chút do dự: “Được! Nhưng tôi có một điều kiện.”
“Không được!” Hai người còn lại đồng thanh ngăn cản.
Alice không quan tâm đến bọn họ, nghe cô đồng ý liền hết sức cao hứng: “Cô nói đi!”
“Tôi muốn cô thả Bùi Liên ra trước!”
Alice cười nhạt: “Cô gọi điện thoại cho cô ta trước đi.”
Lạc Phương Nghi tuy không hiểu nhưng nghĩ đối phương có dụng ý, lập tức làm theo.
Chuông chỉ reo hai tiếng, đầu bên kia đã bắt máy. Cô còn chưa kịp nói gì, Bùi Liên khóc rống lên: “Hu hu Phương Nghi cậu không biết đâu, tớ bị một kẻ điên bắt cóc, còn nói muốn đánh nhau với tớ. Hu Hu! Mẹ nó! Sao không tìm tuyển thủ chuyên nghiệp lại tìm tớ làm gì, một người yếu đuối thục nữ như tớ. Con mụ điên đó…”
Thấy Bùi Liên không có ý định dừng lại, cô phải lên tiếng ngắt ngang: “Giờ cậu đang ở đâu?”
Đối phương mếu máo đáp lời: “Ở bệnh viện chứ còn đi đâu nữa. Nghĩ cũng lạ, tự nhiên khi không bắt tớ sau đó lại thả tớ ra. Ông Trời rõ ràng đang muốn hành hạ tớ mà!”
Lạc Phương Nghi trấn an Bùi Liên rồi tắt máy.
Cô nhìn Alice: “Không phải mong tôi chết sớm sao? Còn chần chừ gì nữa! Bắt đầu trận đấu đi!”
“Khoan đã!”