Mục lục
Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngẫm nghĩ lại mà nói, trong quá khứ kể từ khi hai người Vân Chính Thiên và Ân Minh Tuyết gặp được nhau, họ cũng đồng thời bị một sợi dây vô hình ràng buộc lại.



Vân Chính Thiên lần đó kiên quyết cứu lấy nàng khỏi bàn tay dơ bẩn của Hãm Thi, cho dù dẫn đến hậu quả bị người khác nghi ngờ hắn cũng không chút bận tâm, cứu người vô tội vốn không phải tác phong của tà hồn sư, đáng lẽ không nên vì một việc nhỏ này mà làm liên lụy đến toàn bộ kế hoạch, bất quá, hắn một lòng vẫn nhất quyết đem nàng che lấp ở đằng sau.



Trở về Thiên Minh Thành, hắn lại vì nàng mà xây dựng một xưởng may nhỏ, giao cho nàng chưởng quản, sở dĩ lúc đó Ân Minh Tuyết vẫn chưa có khả năng tu luyện, cho nên hắn càng hy vọng nàng có thể hưởng thụ một cuộc sống an bình tại nơi này, không vướng bận bất cứ sự đời nào.



Hắn cùng tà hồn sư quyết chiến, Quang Minh Thánh Kiếm bị vỡ nát, vô pháp khôi phục trở lại. Ân Minh Tuyết vì hắn mà tiết lộ thân thế của mình, đồng thời dùng hết lời để thuyết phục hắn cho mình có thể giúp đỡ, cũng coi như báo đáp một phần ân tình mà hắn dành cho nàng.



Thời khắc Sắc Vũ Thiên Sứ võ hồn thức tỉnh, cả nàng và hắn đều biết rằng không ai trong hai người chủ động gieo vào đối phương sắc dục chi tâm, lúc đó phảng phất có một cỗ vô hình lực lượng chủ động làm như vậy, càng vô tình kéo hai người họ lại gần nhau hơn bao giờ hết.



Chính bản thân Vân Chính Thiên cũng rất bất ngờ khi Ân Minh Tuyết không cần thu thập hồn hoàn mà cũng có thể lên cấp, thậm chí của nàng hồn hoàn so với bình thường hồn sư khác biệt nhiều lắm, nó càng giống như trong truyền thuyết Thần chi quang luân, là chân chính thần cấp mới có thể sở hữu.



“Kiếm này tên gọi là gì?”



“Ân, là Sát Thiên Ma Kiếm.”



“Uây? Ngươi muốn giết ta lắm à?”



“Ơ, Chính Thiên ca ca, sao ngươi lại nói ta như vậy?”



“Còn không phải sao, xem tên thanh kiếm của ngươi kìa.”



“Không có nha, đây là do võ hồn của ta tự nói cho ta nghe đó.”



. . . .



“Oa, Chính Thiên ca ca, chúng ta có thể võ hồn dung hợp kỹ sao?”



“Không phải võ hồn dung hợp kỹ, loại này tình huống vô cùng bất đồng, cùng với hồn sư triển khai dung hợp kỹ có chút tương đồng, nhưng không phải chân chính lấy võ hồn làm gốc gác, mà là nương theo chúng ta thể nội chảy xuôi ma lực mà tạo thành.”



“Ngươi nói cao siêu quá ta không hiểu, bất quá cần phải cho nó cái tên đi nha.”



“Ờm, hay gọi là ngoại phụ hồn kỹ đi, cùng ngoại phụ hồn cốt giống nhau cách xưng, chúng ta cái đầu tiên ngoại phụ hồn kỹ, sau này gọi là Thiên Ma Kiếm Trận, ngươi thấy sao?”



“Oa! Thiên Ma Kiếm Trận, rất kiêu, rất ngầu, ta rất thích!”



. . . .



Nội tâm Vân Chính Thiên bốc lên vô số ký ức liên quan đến Ân Minh Tuyết, khi đó tất cả dường như đi qua một cách tự nhiên, nhưng đến giờ khắc này nhìn lại, hắn không khỏi âm thầm oán than. Chỉ sợ trời cao đã từ lâu có ý sắp xếp, để ta cứu lấy nàng, để nàng được sống được yêu, để nàng có thể tu luyện rồi sau tất cả mọi thứ, đến thời điểm thích hợp, đem nàng trở thành ta tối cần thiết một bộ phận, hóa thành ta trái tim.



Vân Chính Thiên thật sự không cam lòng, rõ ràng nàng đang sống sờ sờ đó, bây giờ để hắn được sống mà phải đem nàng tính mạng tước đi, hắn còn không phải cầm thú thì là cái gì.



Nhạc Thiên Thần cảm nhận sâu sắc thống khổ mà Vân Chính Thiên đang phải chịu, lão giả quay đầu nhìn lên Ân Minh Tuyết, thanh âm thập phần cảm thán: “Ngươi có biết, kể từ khi ngươi giúp nàng thức tỉnh được võ hồn, nàng đã bí mật cùng gia tộc câu thông hay không?”



“Ngài nói sao?” Vân Chính Thiên ánh mắt ngây ngốc.



Nhạc Thiên Thần khẽ gật đầu: “Nàng vốn là Ân Minh Nghĩa hài tử, là chân chính Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc thiếu tộc trưởng, bởi vì không thể tu luyện mà bị gia tộc xa lánh khinh miệt, sau đó tức giận tủi thân mà chạy trốn. Ở bên ngoài bôn ba, may mắn gặp được ngươi nếu không nàng đã sớm mất mạng. Bất quá những điều này ngươi đã sớm biết, nhưng ngươi có điều ngươi không biết được, nàng vì muốn giúp ngươi chữa trị thương thế mà sẵn sàng đánh đổi hết thảy, chấp nhận trở về chịu gia tộc hình phạt, chấp nhận từ đây trở về sau có thể không được gặp ngươi nữa, thậm chí dù có hy sinh cả tính mạng nàng cũng không chối từ.”



Vân Chính Thiên hai hàng nước mắt lân tròng chảy xuống, lập tức phất tay áo, đem Ân Minh Tuyết giải phóng khỏi trạng thái tê liệt của không gian, đem nàng thả vào lồng ngực mình, dùng hơi ấm của hắn đánh thức nàng.



“Chính Thiên ca ca, ngươi khỏe rồi sao?” Ân Minh Tuyết hai mắt chậm rãi mở ra, chớp chớp mấy cái, vui mừng kêu lên.



Vân Chính Thiên mỉm cười nhìn nàng, âu yếm nói: “Ân, ta khỏe lại rồi. Nhờ có ngươi đó.”



“Ta? Ta có làm gì đâu, ta chỉ thấy ta giống như tha ngươi chân sau thì hơn á. Mà khoan! Lão già này là ai thế?” Ân Minh Tuyết đột nhiên cẩn thận đứng lên, nhìn trừng trừng Nhạc Thiên Thần.



Nhạc Thiên Thần sau khi thúc dục Phục Sinh hồn kỹ lên Vân Chính Thiên, cả người gần như tiêu hao không còn xót lại chút nào, vì vậy Ân Minh Tuyết không có nhận ra lão chính là nàng trưởng bối.



Vân Chính Thiên xoa xoa đầu nàng: “Đừng hỗn, vị tiền bối này chính là Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc . . . Ách, tiền bối thứ lỗi, ta còn chưa biết ngài quí danh.”



Nhạc Thiên Thần hừ lạnh: “Ta gọi Nhạc Thiên Thần, là Thần Thánh Thiên Sứ thái thượng đại trưởng lão, phong hào Thiên Thần Đấu La.”



Ân Minh Tuyết lập tức nhớ ra, vội vàng nói: “Ngài là Thiên Thần Đấu La, là sư phụ của phụ thân ta sao. Ta từ nhỏ đã nghe đến tên ngài, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp mặt.”



Nói rồi nàng cúi khom người, hướng Nhạc Thiên Thần hành lễ: “Con cháu bất hiếu Ân Minh Tuyết, diện kiến thái thượng đại trưởng lão đại nhân.”



Nhạc Thiên Thần mỉm cười thật tươi: “Được rồi, không cần đa lễ.”



Ân Minh Tuyết thu lại lễ nghi, hai mắt ngó nghiên ngó dọc, không khỏi cảm thán thốt lên: “Chính Thiên ca ca, chúng ta thật lợi hại nha, lần này triển khai Thời Không chi lực còn muốn so với lần trước hiệu quả hơn nhiều. Bây giờ ngươi đã khôi phục lại thực lực, lại có Thiên Thần Đấu La trợ giúp, chúng ta nhất định có thể sống sót. Ơ! Chính Thiên ca ca, sao ngươi không nói câu nào mà nhìn ta mãi thế.”



Từ đầu chí cuối Vân Chính Thiên hai mắt đều dán vào nàng gương mặt nhỏ nhắn, tựa như hắn sợ hãi chính mình sẽ quên lãng khuôn mặt này chỉ trong một giây không chú ý. Vân Chính Thiên hai mắt đỏ ửng, hắn dang rộng hai tay ôm lấy nàng, siết nàng thật mạnh ở trong ngực mình, thưởng thức mùi hương nhẹ dịu từ người nàng tỏa ra, nhu hòa mà nói: “Ngươi có điều giấu ta, có đúng hay không?”



Ân Minh Tuyết nghe được như vậy, hai mắt đột nhiên trở nên hoảng hốt. Vân Chính Thiên giữ im lặng, lặng lẽ kéo bàn tay của nàng, khẽ đặt lên vị trí lồng ngực, nơi khuyết thiếu trái tim của hắn. Ân Minh Tuyết thân thể khẽ run lên, sau đó miệng nhỏ mấp máy: “Ngươi, ngươi biết rồi sao?”



“Ta đoán được phần nào rồi.” Vân Chính Thiên buồn bã mà nói.



Ân Minh Tuyết chợt thở ra một hơi, phảng phất trút được gánh nặng, nàng đưa tay vuốt ve gò má của hắn, nhẹ nhàng nói: “Kỳ thực tham dự Thời Không mộng cảnh khảo nghiệm đối với ta mang lại lợi ích rất lớn, ta bây giờ đã hoàn toàn khôi phục ký ức, chuẩn xác hơn là khôi phục kiếp trước ký ức.”



Vân Chính Thiên lẫn Nhạc Thiên Thần vừa nghe nàng nói vậy không khỏi cả kinh, nhất là Vân Chính Thiên hắn vốn là người xuyên việt, kiếp trước ký ức cũng chính là hớn to lớn ưu thế, không nghĩ tới giờ khắc này Ân Minh Tuyết cũng đã có tương đồng tình cảnh.



“Ta kiếp trước là chân chính một vị Ma Vương trực thuộc Ma Giới vị diện. Ở ta còn sống thời điểm đã từng cùng với Thần Giới vị diện giao chiến, hiện tại ta đã nhớ lại rõ ràng mồn một mọi thứ, từng cái Ma Vương Ma Hoàng thậm chí Ma Thần tư liệu hình ảnh đều ở trong đầu ta. Ta sở hữu Sắc Vũ Thiên Sứ võ hồn, kỳ thực cũng là do kiếp trước lưu lại một phần lực lượng truyền xuống. Vốn dĩ ta có thể an toàn ở trong Ma Giới trận tuyến tiến hành tác chiến, bất quá cho đến một ngày ta gặp phải vị kia, hắn đã lấy đi của ta tính mạng, sau đó linh hồn của ta cũng bị hắn bắt giữ.”



Ân Minh Tuyết chậm rãi kể lại.



“Kẻ đó thực lực vô cùng mạnh mẽ, cơ hồ có thể cùng với Ma Thần tầng thứ xếp ngang hàng, hắn trên tay thanh kia óng ánh trường thương vô cùng phong duệ, chỉ trong chớp mắt đã đem ta một vị Ma Vương tính mạng đoạt mất.”



Vân Chính Thiên nội tâm kinh động, chợt hỏi: “Người đó là ai?”



Ân Minh Tuyết đáp: “Hắn gọi mình là Đường Vũ Lân!”



Long Hoàng Đấu La Đường Vũ Lân, đỉnh phong tồn tại một vạn năm trước, được người đời chứng nhận đã thành công phi thăng thành thần, tiến nhập Thần Giới. Nguyên lai chính là hắn.



Ân Minh Tuyết bỏ qua ánh mắt chấn động của Nhạc Thiên Thần, lại nói tiếp: “Sau khi Đường Vũ Lân lấy đi tính mạng của ta, hắn dùng một thủ đoạn nào đó rút đi ta hồn phách, một người một thương ngang nhiên rời khỏi Ma Giới, trở về Thần Giới đại bản doanh. Khi đó mấy vị Ma Hoàng có liên thủ lại ý đồ bắt giữ hắn, nhưng tất cả đều vô phương, nam nhân này lực lượng mạnh mẽ không cách nào tin được.”



“Sau khi bị rút ra hồn phách mang về Thần Giới, ta ở đó đã gặp một người, người này chính là nguồn gốc của tất cả mọi thứ, cũng là người đã nói cho ta biết thân phận thật sự và sứ mệnh của mình.” Ân Minh Tuyết càng nói càng tỏ vẻ hưng phấn.



Vân Chính Thiên ngữ khí trầm thấp: “Hải Thần Đường Tam sao?”



“Ân, chính là hắn.” Ân Minh Tuyết không phủ nhận: “Đường Tam nói cho ta biết, ta là người mà hắn đã dốc sức rất lâu để tìm kiếm, thậm chí hắn phải bấm bụng phái nhi tử của mình là Đường Vũ Lân tự thân xuất mã, thậm nhập vào Ma Giới một thời gian dài, sau đó chớp lấy thời cơ tiến hành ám toán Sát Vũ Quân, chỉ để có thể đánh giết ta, sau đó đem hồn phách của ta tới chỗ này.”



Trong đầu Ân Minh Tuyết lập tức nhớ lại một đoạn hình ảnh ký ức kia, cái người tóc lam dài thật dài cùng với tráng kiện thân ảnh Hải Thần Đường Tam mãi mãi khắc sâu ấn tượng trong đầu nàng.



“Sắc Vũ Ma Vương, ngươi mặc dù là Ma Giới bản địa sinh linh, bất quá ngươi nguồn gốc sâu xa vốn không phải như vậy, ngươi cùng với nhân loại bọn ta là giống nhau. Cho nên ta mới cần sự giúp đỡ của ngươi, chỉ là ngươi hiện tại không có quyền lựa chọn đâu.” Đường Tam ngữ khí nhàn nhạt, nhưng bên trong ẩn chứa sát phạt ý tứ, làm cho Sắc Vũ Ma Vương hồn phách không khỏi run lên cầm cập.



“Muốn chém muốn giết, tùy ý các ngươi.” Sắc Vũ Ma Vương nàng thái độ cực kỳ ương ngạnh, tỏ rõ sự bất hợp tác trong lời nói.



Thế nhưng Đường Tam vẫn nhìn nàng mỉm cười thật tươi, tên đáng ghét này quả thực đẹp trai.



“Không cần lo lắng, ngươi sẽ sớm quên đi đoạn ký ức này, đến khi một lần nữa lấy lại được ký ức, ta tin ngươi sẽ tình nguyện thực hiện yêu cầu của ta.” Đường Tam nói xong, tay hắn cũng đưa ra, tức thì một viên màu đen thâm thúy tinh hạch xuất hiện, tinh hạch thể tích không lớn, cũng chỉ lớn hơn quyền đầu một chút, trên đó có chạm khắc vô số tử sắc hoa văn, bề ngoại lại có ẩn hiện lục sắc hào quang lưu chuyển.



Đường Tam đột nhiên phất tay một cái, Sắc Vũ Ma Vương hồn phách liền bay tới, trực tiếp chui vào bên trong thâm thúy tinh hạch.



“Không, không, ngươi làm cái gì ta???”



“Yên tâm đi, ngươi sẽ không chết, trái lại còn có thể sống lại một đoạn thời gian, chỉ là ở chỗ khác mà thôi. Kiếp sau cố gắng làm người lương thiện, tin tưởng ta, ngươi sẽ thấy thế giới đó mới là nơi đáng sống.” Đường Tam gương mặt tỏa nắng mà nói, phảng phất vừa rồi hành động cùng với hắn không chút liên quan.



Tại thời điểm Sắc Vũ Ma Vương ý thức dần dần chìm vào giấc ngủ, quanh quẩn bên tai nàng vẫn còn động lại câu nói: “Đến khi gặp được hắn, trao cho hắn viên tinh hạch này, hóa thành hắn một bộ phận, trợ hắn thành thần.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK