“Mau nói!” Vân Chính Thiên có chút gấp nói.
Liên quan đến Mã Thiên Hoa, Ân Minh Tuyết sự tình vốn là hắn ưu tiên hàng đầu từ thời điểm trở về Thiên Môn Quan. Bất quá hàng loạt cố sự liên tiếp xảy ra, tỷ như chiều sâu minh tưởng trạng thái bất ngờ xuất hiện, bệnh tình phức tạp của Lương Thế Nhân, sau đó còn tao ngộ hung thú tập kích làm gián đoạn kế hoạch giải cứu hai nàng.
Nhưng không phải vì vậy mà hắn buông tay bỏ qua. Từ sớm đã triệu tập Thiên Minh Thần Triều giỏi nhất trinh sát giả, này vốn là lúc trước Thiên Phong bộ lạc am hiểu nhất năng lực, bây giờ là do Thiết hộ Pháp Giang Tiểu Phi thống lĩnh Thiết Ưng Quân Đoàn chưởng quản.
Có Giang Tiểu Phi đích thân làm việc, mặc cho Thiên Môn Quan tao ngộ cái gì nạn kiếp, hắn cũng không có để ý, hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao phó chính là hắn tối cường kỷ luật quân nhân.
Chính vì vậy mới có thể vào lúc này phái trinh sát về hồi báo.
Trinh sát bẩm: “Hồi Minh Chủ, dựa theo manh mối và vị trí ngài để lại, chúng thuộc hạ lần mò nhiều ngày rốt cuộc cũng phát hiện vị trí nhị vị tiểu thư bị bắt đi. Nhưng mà . . . “
Nói đến đây, hắn có hơi ấp úng.
Vân Chính Thiên nhíu mày: “Có gì cứ nói, ta không trách tội.”
Nghe vậy trinh sát giả mới nuốt xuống một ngụm nước bọt, lại nói: “Hai nàng căn bản không có bị bắt nhốt, thậm chí còn đang sinh hoạt rất sung túc và vui vẻ a.”
“Ngươi nói vậy là sao?” Vân Chính Thiên.
“Thuộc hạ là nói, nhị vị tiểu thư căn bản không có bị kẻ thù bắt nhốt, cũng không có cái gì lao tù, trái lại còn đang sinh sống ở chỗ đó hết sức tự nhiên. Giang đoàn trưởng sau khi tìm được bọn họ liền thỉnh hai nàng trở về, thế nhưng bị cự tuyệt, hai nàng còn đơn giản đáp lại hắn là . . . “
“Ta không biết ngươi.”
“Ta không biết ngươi? Ngươi xác thực hai nàng đã nói như vậy.” Vân Chính Thiên thanh âm kinh ngạc vang lên.
Mã Thiên Hoa, Ân Minh Tuyết làm sao lại không biết Giang Tiểu Phi cơ chứ, hai nàng đã từng gặp hắn ở Thiên Minh Thần Triều, gần đây nhất là tại Tàn Nguyệt Ảnh Lâu chở về vô số tài nguyên vật tư. Hiện tại nói ‘ta không biết ngươi’ là như thế nào.
“Còn . . . còn nữa . . .” Trinh sát lại ấp a ấp úng.
“Còn gì nữa ngươi mau nói ra!” Vân Chính Thiên hơi mất kiên nhẫn quát lớn.
“Hai nàng cũng không biết Vân Chính Thiên là ai.”
. . .
Đêm hôm đó, tại Thiên Môn Quan nhân khí thập phần sung túc. Mặc kệ là giữa đêm đi chăng nữa, nơi này lúc nào cũng đèn đuốc sáng choang, binh sĩ hoạt động so với ban ngày càng đông hơn mấy lần.
Trải qua hung thú tập kích tình huống, Thiên Vực vẫn là Nhân Vực đều đang sẵn sàng cho một hồi chiến tranh qui mô lớn với Thú Vực, cho nên tăng cường bảo an cũng là chuyện dễ hiểu.
Lúc này tại chính điện có mấy đạo thân ảnh quen thuộc tụ tập. Lần lượt là Vân Chính Thiên cùng Lương Thế Nhân mấy người, còn có Bao lão ngồi ở gần đó mân mê bụng béo.
“Lão đại, ngươi thành công?” Can Hữu Long hướng tới hỏi.
“Ừm, đã thành công dung hợp.” Vân Chính Thiên đáp, thế nhưng chỉ cần nghe âm điệu là biết hắn không có vì thế mà vui mừng, trái lại còn giống đang như đeo đá vào lòng một dạng.
Sáng sớm nhận được tin báo, còn chưa kịp vui mừng vì hai nàng không có nguy hiểm đến tính mạng, lại nghe được cái kia mất trí sự tình đúng thực khiến hắn phi thường đau đầu. Sau khi nghe trinh sát hồi báo toàn bộ, Vân Chính Thiên không chút trì hoãn, trực tiếp bế quan đem Ma Độc Long Vương hồn hoàn cùng hồn cốt hấp thụ.
Lấy hắn đối với nguyên tố cảnh giới lĩnh hội như bây giờ, cùng với thể phách cường hãn, tinh thần lực tràn đầy, cho dù Ma Độc Long Vương hồn hoàn niên hạn đến năm mươi vạn năm cũng không có làm khó được hắn.
Chỗ đáng sợ nhất khi hấp thụ hồn hoàn và hồn cốt của Ma Độc Long Vương chính là huyết mạch phản phệ trường hợp, này cũng là một cái ngọc đá cùng tan thủ đoạn.
Tu luyện tới năm mươi vạn năm, Ma Độc Long Vương cường độ linh hồn đã tương đối cường đại, mà nó chết uất ức như vậy, tàn hồn rất dễ dàng lưu lại trên hồn hoàn hồn cốt.
Chỉ cần ngươi tinh thần lực không đủ, Ma Độc Long Vương tàn hồn liền có thể nhân cơ hội đánh sâu vào tinh thần chi hải, đem nơi đó hoàn toàn phá hủy. Sau đó tàn hồn cũng không thể tiếp tục tồn tại mà tan biến đi, cho nên mới gọi là ngọc đá cùng tan thủ đoạn.
Chỉ có điều, nó huyết mạch so với Vân Chính Thiên chỉ là thứ hạ cấp.
Chỉ cần nhắc đến Băng Hỏa Long Chủ long hồn đang ở trong Vân Chính Thiên tinh thần hải tá túc là đủ để đem Ma Độc Long Vương huyết mạch áp chế không còn xót lại một chút nào. Không những thế hắn mấy cái hồn linh trong người, cái nào không phải tuyệt thế huyết mạch hồn thú sở hữu?
Tiểu Phượng, Bát Dực Phượng Hoàng bản thể, là chân chính Chân Phượng truyền thừa xuống huyết mạch. Còn có Tiểu Hùng, Băng Hùng Vương bản thể, cực bắc chi địa hung thú. Tiểu Hổ, Kim Hắc Ma Thần Hổ bản thể, chảy xuôi trong huyết mạch chính là tồn tại khủng bố trong truyền thuyết Ám Ma Tà Thần Hổ.
Chỉ bằng bao nhiêu đây đỉnh tiêm huyết mạch hồn linh, một cái Ma Độc Long huyết mạch tự xưng vương chẳng là cái gì.
Nếu hoán đổi thành Đế Thiên huyết mạch, chỉ sợ phải đau đầu một phen a.
Chính vì vậy, dùng không đến một ngày thời gian, Ma Độc Long Vương hồn hoàn lẫn hồn cốt đã bị hắn triệt để hấp thụ.
Vân Chính Thiên thành công đánh vỡ bát hoàn cánh cửa, trở thành Hồn đấu la trình tự, lại nắm giữ thêm một cái hồn hoàn năm mươi vạn năm, một cái tả tí hồn cốt năm mươi vạn năm, đồng nghĩa với bốn cái hồn kỹ vô cùng cường đại.
Không cần nghi ngờ, Vân Chính Thiên chỉnh thể thực lực đã có một bước tiến rất dài a.
Còn chưa có nói đến một cái nữa, trong quá trình dung hợp còn có Bao lão, Lương Thế Nhân, Ngạo Thiên Long hộ pháp. Cho nên lật thuyền trong mương sự tình hay thôi đừng nhắc đến, bởi vì căn bản nó chẳng thể nào xảy ra.
Đáng lẽ hôm nay là một hồi yến tiệc thịnh soạn chiêu đãi toàn bộ binh sĩ đã chiến đấu vì Thiên Môn Quan, nhưng vì liên quan đến hai nàng cố sự, buổi tiệc chiêu đãi liền diễn ra hết sức bình thường. Lúc này tiệc đã tàn, chỉ còn lại mấy người bọn hắn ở lại.
Ở lại, dĩ nhiên là để bàn đối sách!
“Lão đại ngươi đừng lo lắng, cho dù có chuyện gì xảy ra, ta không tin các nàng không nhớ được ngươi là ai.” Can Hữu Long lớn tiếng nói.
Ngạo Thiên Long ở một bên trầm tư: “Tà Đế xem chừng đã đối với các nàng ký ức đụng chạm. Ta thấy nếu ép các nàng miễn cưỡng nhớ lại, không biết chừng sẽ đối với ý thức phát sinh tổn thương.”
“Long huynh nói đúng. Lão đại, ta thấy trước hết vẫn là dùng nhẹ nhàng phương thức tiếp cận, sau đó mời tới trị liệu hệ hồn sư để tìm kiếm mấu chốt vấn đề rồi từ từ hóa giải.” Lương Thế Nhân nói.
Đường Minh nói: “Như ngươi nói có thể làm được, bất quá thời gian sẽ kéo dài ra. Vả lại chúng ta đang bị Tà Hồn Điện lẫn Thú Vực nhắm vào, không mau giải quyết chuyện này, chuyện khác ập tới sẽ rất phiền phức.”
“Vậy ngươi nói phải làm thế nào?” Lương Thế Nhân hỏi.
Đường Minh ngập ngừng: “Ta thấy . . . hay là . . . Hừ, ta vẫn chưa có nghĩ ra.”
Mỗi người một câu, càng làm Vân Chính Thiên lòng rối như tơ vò. Hắn thà rằng đối mặt với cường đại địch thủ đang bắt giữ hai nàng, còn hơn là lâm vào tình thế như bây giờ.
Ài, thì ra vẫn tồn tại sự tình mà lực lượng cường đại cũng không thể giải quyết a.
Đúng lúc này, Vô Viêm Phong đột nhiên lên tiếng:
“Các ngươi những cái này nam nhân quả thực ngu si. Mặc cho hiện tại các nàng đã không nhớ Chính Thiên là ai, thế nhưng trong quá khứ mỗi người nàng đều đối với hắn yêu tha thiết, như vậy vẫn còn khả năng đánh thức các nàng trí nhớ. Chỉ cần dùng ngươi tình cảm chân thành đi đối xử với các nàng, ta tin tưởng từ trong tiềm thức sẽ có dao động, khi đó không cần làm bất cứ cái gì, mọi thứ đều được giải quyết êm xuôi.”
Nghe nàng nói, mấy tên nam nhân mặt đực ra trong mười giây. Phá tan bầu không khí tĩnh lặng chính là Đường Minh tiếng hoan hô:
“Có vậy mà chúng ta không nghĩ ra. Lão bà của ta đúng là số một.”
“Phí, ai là ngươi lão bà.” Vô Viêm Phong trợn mắt tức giận.
“Ha ha, sớm muộn gì ngươi cũng là của ta. Chúng ta sớm thân mật có phải tốt hơn không, đỡ lãng phí thời gian.” Đường Minh nham hiểm nói.
“Được rồi, được rồi. Hai tên các ngươi đi ra chỗ khác mà xà nẹo. Lão đại, ý ngươi như thế nào.” Lương Thế Nhân nói.
Vân Chính Thiên hơi lúng túng: “Dùng ta tình cảm chân thành sao?”
“Khó lắm hả?”
Hắn gật đầu: “Thật giống như rất khó.”
Vân Chính Thiên trên phương diện tình cảm quả thực rất yếu kém, thà là cho hắn ra trận giết địch, đối mặt trăm vạn đại quân cũng không lo sợ, thế nhưng chỉ cần liên quan đến nữ nhân cố sự, hắn tu vi phản phất bị phế bỏ a. Tỷ như lần trước cùng Thiên Hoa thú tội, hắn một mặt ăn năn trông thật đáng thương, còn đâu Minh Chủ khí thái đỉnh thiên lập địa khi chém giết tà hồn sư cơ chứ.
Vả lại hắn ở kiếp trước đối với phương diện này cũng không có nhiều cảm thụ sâu sắc. Đừng lấy phong lưu đa tình mà suy diễn, kỳ thực trong đó cũng thể lấy dễ dãi hương vị mà hình dung. Nhiều người cùng yêu thích ngươi, cũng chẳng chứng tỏ được ngươi sở hữu bề dầy kinh nghiệm tình trường.
Cho nên nghe Vô Viêm Phong nói dùng tình cảm đi thanh tỉnh các nàng trí nhớ, đối với hắn thật khó khăn.
. . . . . . . . . . . . . .
Cầu kim đậu, cầu nguyệt phiếu chống đỡ.
Thoải mái chỉnh sửa góp ý cho mình nhé!
Nguồn: Truyencv.com
Banhbaothit
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK