Nghe được một lời này, Bao lão ánh mắt trở nên phi thường sắc bén, một vòng hồng nhuận hiện ra trên mặt, môi cong lên:
“Hắc, nói như vậy ngươi nhất quyết bám chặc không buông? Nếu đã như vậy sáu người chúng ta đành phải đàng hoàng phụng bồi đến cùng. Bất quá đừng quên đem phân thân triệu hoán đến đây là an toàn tuyệt đối. Chỉ cần chúng ta liều mạng đánh một trận, chỉ sợ ngươi bản thể cũng gánh chịu trầm trọng tổn thương.”
Bao lão hít một hơi, cười lạnh:
“Mà ngươi thời gian hình như không còn nhiều lắm nhỉ?”
Oong ——!
“Hừm!” Đế Thiên mi đầu hơi nhăn lại. Trên mặt lộ rõ vẻ trầm tư, một đôi kim nhãn đảo qua đảo lại liên tục.
Vừa nãy hắn cùng Bao lão đại khái giao thủ vài chiêu, còn chưa đến thời điểm bộc phát toàn lực lại bị hậu phương chiến sự thu hút. Bích Lân Hoàng Xà thả ra độc vụ quả thực đáng để bọn hắn lưu tâm.
Đế Thiên lưu tâm, bởi vì hắn đối với Bích Lân Hoàng Xà cũng không có quá nhiều tin tưởng. Hồn thú suy cho cùng là hồn thú, không thể giống như nhân loại tồn tại niềm tin tuyệt đối. Còn Bao lão lưu tâm đương nhiên là vì nhân loại thế hệ trụ cột tương lai.
Lại nói Bích Lân Hoàng Xà cùng Đế Thiên xuất hiện kịp thời như vậy đã làm Vân Chính Thiên nảy sinh một tia nghi ngờ, cho nên hắn đã sớm cùng Bao lão câu thông ý tứ, cụ thể là muốn vạch trần bộ mặt thật của Bích Lân Hoàng Xà.
Cái kia Ma Độc Long Vương tuy rằng cường đại, thế nhưng cùng với Vân Chính Thiên giao thủ tinh thần lực trước đó cũng không phải nó. Cho nên hắn mơ hồ đoán ra được Bích Lân Hoàng Xà cũng đã có mặt từ trước, thế nhưng nàng không vì Ma Độc Long Vương mà tiếp viện, trái ngược lại còn giống như chờ đợi hắn chết để xuất hiện đoạt lấy độc châu. Mà Đế Thiên đi theo nhiệm vụ chẳng khác nào thủ hộ giả của nàng, cũng không loại trừ trường hợp Đế Thiên cũng bị nàng dùng lời lẽ dẫn dụ tới đây. Tỷ như đi cứu Ma Độc Long Vương đang bị nhân loại hồn sư vậy công lý do chẳng hạn.
Phải nói Bích Lân Hoàng Xà đích xác một cái giảo hoạt hồn thú. Nếu không phải nàng tu vi còn chút hạn chế, chỉ sợ cả Thú Vực đều bị nàng ta thao túng.
Chỉ là nàng ta gặp phải cực hạn xui xẻo, đụng phải một đánh thanh niên biến thái. Vân Chính Thiên vạch ra kế hoạch không ngờ kế hoạch thành công mỹ mãn đến như vậy, không những phơi bày toàn bộ mưu sâu kế hiểm của Bích Lân Hoàng Xà, mà còn đem nàng ta bí mật sâu nhất lôi ra ánh sáng, cho nên mới có Đế Thiên không muốn tiếp tục chiến đấu tình huống như bây giờ.
Này chính là một cái bùa bảo mệnh đầu tiên, bọn hắn đã hoàn toàn nắm giữ.
Đế Thiên mạnh, quả thực rất mạnh, cho dù lúc này vài cái Bao lão xuất hiện cũng chưa chắc có thể cùng Đế Thiên chân chính bản thể đánh một trận. Bất quá Bao lão cũng đã nắm được Đế Thiên một cái nhược điểm, nói đúng ra là Đế Thiên kiêng kỵ nhất điểm.
Hắn năm nay đã vượt qua chín mươi vạn năm tu vi, có thể nói là đương đại tuổi lớn nhất hồn thú. Mà Thần Giới biến mất nguyên nhân, Đế Thiên cũng không cách nào đột phá bình cảnh, phi thăng thành thần. Nếu như trải qua thêm mấy năm, hắn sẽ tiếp tục đối mặt với thứ chín lôi kiếp, mà lần này lôi kiếp rất có khả năng tước đi hắn toàn bộ sinh mệnh.
Vì để chuẩn bị cho lần lôi kiếp lần này, Đế Thiên nhiều năm qua rất ít khi nào tự tay xuất thủ. Bởi vì càng thôi động lực lượng, hắn càng đem thời gian còn ít ỏi kia rút ngắn lại. Cho nên Bao lão mới lợi dụng điểm này để triệt tiêu đi Đế Thiên ý định làm khó.
Này sự tình cũng nằm trong Vân Chính Thiên suy đoán.
Chỉ không ngờ một chuyện Đế Thiên thế mà vẫn ra tay cứu Bích Lân Hoàng Xà tính mạng, nếu không vừa nãy Lục Kiếm Tề Thiên đã có thể kết liễu nàng ta.
Hai cái sự kiện cộng lại, Vân Chính Thiên có nắm chắc Đế Thiên sẽ nhượng bộ rút lui mà không có tiếp tục làm khó dễ bọn hắn.
Đế Thiên trầm ngâm một chút, thở dài một hơi lại nói:
“Lần này coi như bổn tọa xui xẻo tự chuốc lấy rắc rối. Bất quá Ma Độc Long Vương dù sao cũng bị các ngươi đánh chết, Bích Lân Hoàng Xà cho dù không muốn ta cũng phải đảm bảo nàng ta không tiếp tục bị cách ngươi thanh lý môn hộ. Nếu không ta cái này Thú Thần Đế Thiên danh phận cũng không thể ăn nói với con dân.”
“Đại nhân . . . ngài định tha cho chúng nó sao???” Bích Lân Hoàng Xà kinh ngạc thốt lên.
“Hỗn đãn, ngươi không mau cút đi, đừng có đứng trước mặt ta thêm một giây nào nữa.” Đế Thiên trầm giọng quát.
“Vâng . . . “
Bích Lân Hoàng Xà vẻ mặt khiếp sợ, líu ra líu rít đáp, ngay sau đó lập tức cúi đầu xoay người chạy đi. Rất nhanh đã mất hút tầm mắt.
Nhìn Bích Lân Hoàng Xà rời đi, Vân Chính Thiên vẻ mặt không cam lòng. Hắn mặt dù không muốn phóng sinh cũng không còn cách nào, Đế Thiên quá mạnh mẽ đi. Nếu như hắn không có điểm kiêng kỵ chỉ sợ lúc này tình huống còn không có thoải mái như vậy.
“Tiểu tử, có vẻ ngươi không cam lòng?” Đế Thiên chợt hướng tới Vân Chính Thiên đang siết chặt bàn tay, thản nhiên hỏi.
Vân Chính Thiên hiên ngang đáp: “Tất nhiên là không cam lòng. Các ngươi hồn thú khi không lại đối với chúng ta khởi xướng tập kích. Ta chỉ hận không thể đem chủ mưu của sự tình lần này chém chết mà thôi.”
Đế Thiên hơi nhướng mày, sau đó trên mặt lại xuất hiện một tia ý cười, chợt hỏi: “Tiểu tử, ngươi tên?”
Vân Chính Thiên ngữ điệu không chút thấp bé, ngạo khí trùng thiên nói: “Ta là Vân Chính Thiên, là Truyền Linh Tháp Tháp Chủ đệ tử.”
Hắn nói là Truyền Linh Tháp người, chứ không phải Thiên Minh Thần Triều. Điều này vô cùng dễ hiểu. Lấy Truyền Linh Tháp địa vị, so với Thiên Minh Thần Triệu vượt xa nhiều lắm. Mà quan trọng Truyền Linh Tháp sẽ không bị Đế Thiên dễ dàng như vậy nhắm vào.
Thiên Minh Thần Triều, là cần thời gian để phát triển đấy.
“Ồ, ra là Truyền Linh Tháp thiếu chủ. Được, niệm tình các ngươi Truyền Linh Tháp trong quá khứ với chúng ta hồn thú có chút liên hệ, hôm nay sự việc này chấm dứt ở đây. Bất quá chung ta song phương lưỡng lập, ta không thể hướng các ngươi khẳng định sẽ không có cường giả hồn thú tiếp tục đối với nơi này tấn công. Trừ phi các ngươi nhân loại cam chịu vì chúng ta hồn thú mà phục dịch mới có thể giải quyết vấn đề này.”
Đế Thiên nói, sau đó tay vẽ ra một cái vòng tròn màu đen, cả người tiến nhập vào trong đó. Hắc động chậm rãi đem hắn thân ảnh thôn phệ, sau đó hoàn toàn tiêu thất.
Bao lão nhìn thấy mọi thứ trở lại vẻ yên tĩnh, lúc này mở thở dài một cái: “Lão Đế Thiên này, thực lực quả thật thông thiên. Xem chừng không phải chân chính thần cách không cách nào cùng hắn chống lại. Cái kia không gian áo nghĩa chỉ sợ hắn đã lô hỏa thuần thanh. Nếu như hắn không kiêng kỵ vấn đề tuổi thọ, hôm nay chúng ta khó sống a. Ha ha ha.”
Nghe được như vậy, Vân Chính Thiên năm người dáo dác nhìn nhau, sau đó đồng loạt thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Bọn hắn tuy rằng là thế hệ này nổi bậc nhất một đời tuổi trẻ, bất quá so với chân chính đứng ở đỉnh phong đại lục như cũ có chênh lệch như thiên soa địa viễn. Chỉ cần nhìn Bao lão đạt tới Cực Hạn đấu la tầng thứ, thế nhưng cùng Đế Thiên giao thủ là cỡ nào rơi vào hạ phong. Đế Thiên khí thế nghiền ép đủ để làm cho bọn hắn hình thần câu diệt, vĩnh bất siêu sinh.
Vân Chính Thiên hướng về phía bốn người Ngạo Thiên Long: “Trở về, giải quyết hậu quả, ổn định nhân tâm. Ta cùng sư phụ có chuyện muốn nói.”
“Đã rõ!” Răm rắp đáp ứng hiệu lệnh, Ngạo Thiên Long dẫn theo cả bọn trở về Thiên Môn Quan.
Lần này Thiên Môn Quan bị công kích, may mắn không có ảnh hưởng quá mức nghiêm trọng, chỉ là một vài tòa kiến trúc cổ xưa có dấu hiệu sụp đổ. Chỉ cần tái trùng tu là không có vấn đề.
Bởi vì có Vân Chính Thiên cùng mấy người bọn hắn đứng mũi chịu sào, tử thương binh lính không có con số, chỉ có một vài người bị thương nhẹ mà thôi. Xem như trong cái rủi vẫn còn cái may.
Giao lại cho Ngạo Thiên Long mấy người xử lý, Vân Chính Thiên cùng Bao lão di chuyển tới một khu vực gần đó.
“Tiểu Thiên, có chuyện gì vậy?” Bao lão hỏi.
Vân Chính Thiên một thân trắng muốt trường bào, tóc bạch kim rối tung sau gáy, sắc mặt đôi chút tái nhợt, đặc biệt là đôi mắt lộ ra vẻ mệt mỏi. Bình thường mà nói đại chiến một trận như vậy, cần làm nhất chính là trở về minh tưởng điều tức. Bao lão rất tò mò tại sao hắn lại gấp như vậy nói chuyện với mình.
Vân Chính Thiên hít mạnh một hơi, hai cánh tay vừa phất lên, tức thì có hai đạo lưu quang từ ống tay áo bắn ra, tại trước mặt hai sư đồ hóa thành hai đạo to lớn cự long hư ảnh.
“Băng Hỏa Long Chủ!” Bao lão kinh ngạc.
Thời điểm kết liễu Ma Độc Long Vương, dẫn động Bích Lân Hoàng Xà cùng Đế Thiên xuất hiện. Hai vị Long Chủ đã sớm ẩn nấp bên trong Vân Chính Thiên. Lấy hắn đối với băng hỏa hai loại nguyên tố ám hiểu, cộng thêm linh hồn khống chế năng lực, tạm thời che giấu hai cái khí tức Long Chủ không thành vấn đề.
Vân Chính Thiên nói: “Ma Độc Long Vương khống chế bọn hắn đã nhiều năm. Tuy rằng lúc này thành công thanh tỉnh nhưng hồn phách năng lượng đã quá độ tiêu hao. Với lại Đấu La đại lục thiên địa nguyên lực bây giờ cũng không thích hợp duy trì hồn phách trạng thái, càng không thể tự mình khôi phục lại. Theo như đệ tử suy đoán, hai vị Long Chủ thời gian xem ra đã hết.”
Nghe được như vậy, Bao lão cũng chỉ có thể gật gù. Này liên quan đến linh hồn khống chế lực, lão cũng không có am hiểu, cái này phạm trù quả thực rất khó nắm giữ đấy.
“Ngươi muốn làm cái gì?” Bao lão lại hỏi.
Vân Chính Thiên ánh mắt suy tư, sau đó hướng hai vị Long Chủ ở trên không trung, cung kính:
“Nhị vị, nếu như các ngài có cách nào khôi phục lại hồn phách năng lượng xin hãy nói ra, vãn bối xin dốc sức hỗ trợ.”
Hai vị Long Chủ long hồn vào lúc này hào quang ảm đạm, một vầng ánh sáng nhu hòa lan tỏa ra, cả hai đã hóa thành nhân loại hình dáng. Già nua gương mặt thoáng nhảy lên một tia mỉm cười, đồng thanh nói:
“Chính Thiên tiểu hữu, chúng ta hồn phách đã đến mức cực hạn. Nếu không phải may mắn vẫn lạc ở Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn địa phương, chúng ta long hồn chỉ sợ đã sớm tiêu vong, có thể nói trở thành nơi đó thủ hộ giả là chúng ta quãng thời gian đẹp nhất. Hôm nay ngươi giúp ta trừ đi thủ phạm hủy môn, chúng ta hai người phi thường cảm kích, đối với ngươi có ý định giúp đỡ cũng khắc ghi trong lòng, mãi mãi không quên. Bất quá muốn khôi phục lại năng lượng hồn phách, quả thực không có cách nào, chỉ có thể chờ đợi thời khắc tan biến mà thôi.”
Vân Chính Thiên, Bao lão hai người thoáng ủ dột. Nếu như có cách để giúp hai vị Long Chủ khôi phục, dù có trả giá như thế nào cũng phải làm cho được. Dù sao hai người bọn hắn cũng tương đương hai vị Cực Hạn đấu la, mà cái Nhân Vực thiếu nhất chính là loại này đỉnh tiêm cường giả.
Mặc dù Vân Chính Thiên tự phụ mình sở hữu linh hồn chi lực, thế nhưng loại hồi sinh hồn phách như vậy hắn cũng hoàn toàn bó tay. Giả dụ bây giờ hắn có khiếm khuyết một cái vị trí hồn hoàn thứ tám kia, bất quá muốn dùng Long Chủ long hồn hóa thành hồn linh cỡ nào khó khăn, mặc cho Bao lão đích thân chủ trì nghi thức dung hợp hồn linh cũng không có nữa phần nắm chắc. Mà cho dù có thành công thì Long Chủ năng lực cũng chịu hắn pháp tắc võ hồn mà rơi xuống.
Bất quá cái này kế hoạch quá mức rủi ro, vạn nhất thất bại không những Long Chủ long hồn hoàn toàn tan biến mà hắn cơ thể cũng gánh lấy trầm trọng tổn thương.
Chẳng lẽ thật sự hết cách, đành nhìn hai vị Long Chủ cứ như vậy tan biến hay sao.
Chính vào lúc này, Băng Long Chủ đột nhiên nói:
“Có lẽ vẫn còn một cách.”
“Thật sao?” Vân Chính Thiên cùng Bao lão cơ hồ đồng thanh.
Băng Long Chủ thoáng mỉm cười, lại nhìn sang Hỏa Long Chủ: “Ngươi có cảm nhận được như ta không?”
Hỏa Long Chủ cười, long ngâm nhất nhất quanh quẩn toàn cõi thiên địa.
“Vị diện chiếu cố."
"Pháp tắc nơi tay.
"Nguyên tố chi tử."
" Khởi tạo chi linh."
"Sáng thế chi lực!”
. . . . . . . . . . . . . .
Cầu kim đậu, cầu nguyệt phiếu chống đỡ.
Thoải mái chỉnh sửa góp ý cho mình nhé!
Nguồn: Truyencv.com
Banhbaothit
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK