Mục lục
Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thật là kiếm sao?” Vân Chính Thiên nội tâm vô cùng vui mừng. Kiếp trước ký ức mơ mơ hồ hồ chưa nhớ rõ, bất quá hắn tự cảm nhận được mình đối với kiếm có khát khao như thế nào.



Mà ngay bây giờ thức tỉnh được võ hồn lại là kiếm, trong lòng dâng lên vô vàng mãnh liệt cảm xúc. Ký ức mảnh vỡ tựa như thủy triều dâng lên, lại như gió xuân ùa về, tất cả hóa thành từng dong chảy vào trong đầu của hắn.



Hắn có cảm giác cơ thể đang được tắm trong một hồ nước xanh mát. Tất cả mọi thứ từ tinh thần, kinh mạch, huyết nhục đều được gột rửa sảng khoái vô cùng. Vân Chính Thiên phút chốc lâm vào hồi tưởng.



Hắn nhớ được rằng, ở trong kiếp trước hắn là một tên thiên tài tu luyện kiếm, đối với kiếm đạo không cầu mà ngộ. Từ nhỏ đã bộc lộ ra thiên tư hơn người khiến cho vô số môn phái không tiếc giá nào ra sức chiêu dụ.



Hắn lúc đó tuổi trẻ ngạo khí, quyết định gia nhập một môn phái vô danh trên giang hồ, trong vòng hai mươi năm đem môn phái này đưa lên đến đỉnh cao danh vọng, cũng trong ngần ấy thời gian hắn đối với kiếm đạo lĩnh ngộ đến độ cao chưa từng có.



Sau đó vì cảm thấy mọi chuyện ở đây quá dễ dàng, hắn xuất môn, một mình một kiếm ngao du khắp thiên hạ, khiêu chiến vô số chiến thần.



Bất Tử Thần Nhân, Thánh Kiếm Võ Đang, Côn Ma Thiếu Lâm Tự, Chiến Thần núi Côn Luân … đều lần lượt bại trong tay hắn. Lại qua hai mươi năm hắn được người đời xưng tụng là Kiếm Thần. Từ đó hắn đoạn tuyệt với tên cũ, lấy Kiếm Thần làm tên mới, lại vung tiền xây dựng một toà Kiếm Thần Điện trên đỉnh núi cao nhất Địa cầu.



Toàn tâm toàn ý nghiên cứu kiếm đạo, hy vọng có một ngày đột phá được giới hạn của nhân loại. Trời cao quả thực không phụ lòng hắn, lại thêm hai mươi năm hắn thành công tiến vào cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất, kiếm chiêu Lô Hỏa Thuần Thanh, kiếm ý Xuất Thần Nhập Hóa.



Chân chính bất bại, hậu vô lai giả, tiền vô cố nhân.



Nhưng trời cho ngươi cái này sẽ lấy lại của ngươi cái khác. Mặc dù Kiếm Thần trên phương diện võ học không có ai so được, nhưng hắn lại là một người có tính cách phóng thoáng, không thích trói buộc, coi nữ nhân như một thứ đồ chơi để thỏa mãn dục vọng khi cần. Người ta hay nói có tài mà không có đức, điều này hoàn toàn đúng với vị Kiếm Thần này.



Sống đến hơn 150 tuổi, qua lại với vô số nữ nhân. Con cái đông đến mức không thể nhớ hết. Kiếm Thần Điện thâu tóm toàn bộ tông môn trên thế giới, đạt đến cực hạn quyền lực mà một tên phàm nhân có thể làm được.



Trước lúc lâm chung, đáng lẽ hắn phải cực kỳ mãn nguyện với lịch sử hắn để lại, bởi vì chưa chắc ngàn năm sau có một người nào khác có thể làm được như vậy. Nhưng hắn lại rời đi hồng trần này trong sự buồn bã và tiếc nuối.



Hắn hận vì bản thân đến cuối cùng vẫn không thể vượt qua sinh tử.



Hắn hận vì thế giới này không có tiền cảnh để hắn truy cầu lực lượng cao hơn.



Hắn hận vì mọi chuyện hắn làm tại lịch sử dòng chảy sẽ dần hóa thành hư vô.



Nhưng trên hết, hắn hận vì đến khi lìa đời, hắn nằm trên giường một mình cô độc, không có gia đình cũng không có bằng hữu.



Nhắm mắt xuôi tay, hắn thế mà lại xuyên việt tới Đấu La Tinh này. Tất cả mọi thứ đều thuận theo di nguyện của hắn mà xuất hiện.



Ở Đấu La, sinh tử có thể chưởng khống được, nếu ngươi đột phá được xiềng xích kia, phi thăng thành Thần.



Ở Đấu La, thiên tài trùng trùng lớp lớp, người này nối tiếp người kia mà đản sinh, không ai có thể tự nhận mình là thiên hạ vô địch.



Ở Đấu La, mọi chuyện đều không thể lường trước được, ngươi có thể là đệ nhất thiên tài, chỉ cần sơ sẩy một chút liền trở thành người thiên cổ.



Kiếp này hắn là Vân Chính Thiên. Thế giới mới này chính là một cơ hội thứ hai mà trời cao ban đến cho hắn, để hắn một lần nữa khẳng định với mọi người, hắn đơn giải là khẳng định cho bản thân mình, hắn mãi là Kiếm Thần vô địch.



Trên tay Vân Chính Thiên lúc này, là một thanh trọng kiếm. Thân kiếm độc nhất một màu đen như thanh củi cháy, dài khoảng một mét hai, bề mặt kiếm khá rộng, có thể gọi là trọng kiếm loại lớn. Nhìn qua vô cùng bình thường, thậm chí có thể nói là không có gì đặc biệt.



Trung niên chiến bào nhìn một màn này, hai mắt không tự chủ híp lại. Hắn tập trung toàn bộ tinh thần lực đưa tới quan sát võ hồn của Vân Chính Thiên.



“Khí võ hồn, có lẽ là Hắc Kiếm, mà ta cũng không chắc lắm, loại này tương đối không hiếm gặp cũng không phải cái gì đỉnh cấp võ hồn, bất quá kết hợp với tiên thiên mãn hồn lực, sau này sẽ có thành tựu nhất định, tiểu tử làm tốt lắm”.



Trung niên chiến bào nhanh chóng đưa ra nhận định, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối. Tuy võ hồn Vân Chính Thiên không quá mức cường đại, nhưng không phải phế võ hồn, như vậy là rất may mắn rồi.



Vân Chính Thiên hai mắt nhìn kiếm có vẻ sâu xa, lắc đầu chậm rãi nói.



“Không phải là Hắc Kiếm.”



Trung niên chiến bào trong mắt lộ vẻ khó hiểu, hắn tuy không dám chắc nhưng hình dạng này rõ ràng là Hắc Kiếm: “Làm sao ngươi biết không phải Hắc Kiếm ?”.



Vân Chính Thiên tinh thần toàn bộ tập trung lên kiếm không đáp.



Trung niên chiến bào thấy vậy thở dài một cái, nghĩ rằng tiểu tử này vui mừng quá độ mà có chút ngáo đá mà thôi. Sau đó hắn quay mặt đi tới đài điều khiển, nói: “Tiên thiên mãn hồn lực không phải bình thường, sau này cố gắng tu luyện, nhất định sẽ có thành tựu, nhớ lấy. Mặc dù Chung Cực Hồn Sư Quân Đoàn không ép buộc ngươi gia nhập, bất quá tình huống của ngươi ta vẫn sẽ báo cáo lên cấp trên. Số liệu của ngươi đã được lưu lại, có thể trở về rồi. ”



Thức tỉnh tiên thiên mãn hồn lực như Vân Chính Thiên vốn không nhiều, Nhân Vực hàng năm số lượng đồng dạng như vậy không tới hai mươi người, cho nên việc lưu ý số liệu cũng như thông tin cá nhân của Vân Chính Thiên là điều tất yếu. Trung niên chiến bào cũng không tiến hành khuyên nhủ Vân Chính Thiên gia nhập Quân Đoàn ngay làm gì, bởi vì trước sau gì tiểu tử này cũng phải gia nhập. Sở dĩ tự tin như vậy là vì Nhân Vực lực lượng chiến đấu mạnh nhất ngoài nơi này còn có ai nữa đâu.



Giác tỉnh võ hồn nghi thức đạt được hoàn mỹ kết quả, Vân Chính Thiên một mặt vui vẻ trở ra ngoài doanh trại. Chạy tới bên cạnh Vân Lý Tân đang ngồi chờ, thản nhiên nói: “Cha, ta thành công”.



Vân Lý Tân đang ngồi rít thuộc, nghe được hài tử nói như vậy ngay lập tức nhảy dựng lên, một mặt ngạc nhiên hỏi lại: “Ngươi thành công? Thành công thật sao? Ha ha ha, ta biết ngay mà, ngươi đẹp mắt như vậy, hỏi sao trời cao không chiếu cố.



Vân Chính Thiên bật cười: “Đẹp mắt có liên quan đến việc trở thành hồn sư sao.”



Vân Lý Tân phất tay cười n ói: “Mặc kệ ta nói điên nói khùng đi. Ta quả thực rất vui sương. Nói, mau nói cho ta nghe ngươi là cấp mấy hồn lực, võ hồn lại là cái gì.”



Đối với con cháu trong gia đình có được hồn lực chảy xuôi trong cơ thể, ai mà không hoan nghênh vui mừng. Trở thành hồn sư là ước mơ của đại đa số nhân loại a.



“Tiên thiên mãn hồn lực, võ hồn là kiếm”. Vân Chính Thiên nhe răng đáp, không quên giơ hai ngón tay tạo thành hình chữ V.



“Mãn cấp? Ha Ha ha! Chính Thiên con trai ngoan của cha, ngươi thật sự khiến gia đình nở mày nở mặt rồi.”



Vân Lý Tân làm sao không hiểu được tiên thiên mãn hồn lực ý vị như thế nào. Con trai hắn Vân Chính Thiên có được cao cấp nhất hồn lực cấp bậc khởi điểm, trong tương lai tu luyện tốc độ sẽ cực kỳ nhanh, so với những người khác, quả thực nhanh hơn không chỉ một bậc.



“Trở về nhà kể cho mẹ ngươi nghe, đảm bảo nàng sẽ rất cao hứng.”



Vân Lý Tân hai người cùng trở về nhà lập tức kể lại cho Hàn Phi nghe. Nàng sau khi nghe tin trong lòng cũng vui mừng, nhưng đồng dạng cũng có một chút lo âu.



Trở thành hồn sư là chức nghiệp cao cấp nhất đại lục, bất quá đi kèm với nó là vô số nguy hiểm không thể lường trước được. Hồn sư giới phân chia thành nhiều cấp độ, từ hồn sĩ, hồn sư, đại hồn sư, hồn tôn, hồn tông, hồn vương, hồn đế, hồn thánh, hồn đấu la và phong hào đấu la.



Cứ mỗi mười cấp sẽ phải thu thập một hồn hoàn để đột phá bình cảnh. Hồn hoàn thu được thông qua liệp sát hồn thú mà có, nguy hiểm vô cùng. Bất qúa hai vạn năm trước, tại thời điểm số lượng hồn thú ít đến thảm thương, gần như tiếp cận diệt chủng tình trạng, một vị tuyệt thế thiên tài đản sinh liền giải quyết vấn đề này.



Hắn sáng tạo nên một khái niệm hồn hoàn hoàn toàn mới, gọi là hồn linh. Sau đó conf trở thành người sáng lập Truyền Linh Tháp loại siêu cấp tổ chức tồn tại. Vị tháp chủ này là một trong hai người có thể sánh ngang với Long Hoàng Đấu La Đường Vũ Lân. Hắn là Linh Băng Đấu La Hoắc Vũ Hạo.



Hoắc Vũ Hạo năm đó thành công sáng tạo hồn linh, mang đến cho nhân loại và hồn thú rất nhiều lợi ích. Nếu như hồn hoàn dựa vào tu vi hồn thú mà có màu sắc khác nhau, từ vàng, tím, đen, đỏ thì hồn linh cũng đồng dạng như vậy. Chỉ có một điểm đặc biệt là ở số lượng hồn hoàn mà một cái hồn linh mang đến cho hồn sư.



Hồn linh được sáng tạo ra làm quan hệ giữa nhân loại và hồn thú dần dần hòa hoãn. Một vạn năm trước nhân loại không cần đi liệp sát hồn thú vẫn có thể thu được hồn linh thông qua mua bán với Truyền Linh Tháp.



Sau này thú triều liên tiếp nổ ra đẩy nhân loại vào hiểm cảnh, Truyền Linh Tháp không có đủ tài nguyên để duy trì số lượng hồn linh cung cấp cho hồn sư như trước được nữa. Ngược lại hồn thú tăng mạnh khiến đông đảo hồn sư bất đắc dĩ phải quay lại phương pháp cũ, đó là tiến vào rừng liệp sát hồn thú, thu thập hồn hoàn để đột phá bình cảnh.



Hồn thú có dễ dàng bị liệp sát? Tất nhiên là không. Từ khi hồn thú có tà hồn lực trợ giúp, chênh lệch giữa hồn thú và hồn sư ngày càng xa nhau hơn. Rốt cuộc hồn thú cường đại sẽ trở thành hồn hoàn của hồn sư hay chính hồn sư trở thành thức ăn trong bụng hồn thú.



Hàn Phi cũng vì vấn đề này mà đâm ra lo âu. Vân Chính Thiên tuy không phải con ruột của nàng nhưng nàng yêu thương hắn còn hơn như thế nữa. Bất quá không khí gia đình đang vui, nàng đành nén lo lắng vào bên trong.



Hôm nay Vân Chính Thương được Hàn Phi nấu cho một bữa ăn thịnh soạn, với đầy đủ cá thịt các loại. Khác hẳn với bữa cơm đạm bạc hằng ngày chỉ có cơm rau và một chút thịt.



“Ha ha ha! Thật là cao hứng. Chính Thiên lại có thiên phú mạnh mẽ như vậy, sau này chúng ta sẽ không phải cực khổ nữa.”



Vân Lý Tân từ khi trở về cứ cười suốt mà thôi. Hàn Phi thấy vậy tức giận nói: “Ngươi chỉ nghĩ được có vậy thôi hả? Không thấy Chính Thiên con đường sau này tràn ngập nguy hiểm hay sao?”



Vân Chính Thiên miệng nhỏ phớt phớt nói: “Sau này kiếm được nhiều tiền sẽ mua đồ ăn ngon cho hai người.”



“Hài tử ngoan, hài tử ngoan.” Vân Lý Tân lại càng cười lớn.



Hàn Phi mặc kệ hắn, quay sang Vân Chính Thiên lo lắng nói: “Ba ngày sau phải nhập học, ta không thể tiếp tục chăm sóc cho con, về sau phải tự lo cho bản thân mình.”



Trở thành chân chính hồn sư, Vân Chính Thiên có tư cách tiến vào học viện để học tập. Long Thần thành tương đối to lớn, có không ít học viện tuyển học viên. Vả lại một tên hồn sư tiên thiên mãn hồn lực như hắn đi xin nhập học, đoán chừng học phí cũng không cần phải trả a.



Vân Chính Thiên nghe được Hàn Phi thật tâm lo lắng cho mình, trong nội tâm hắn dâng lên một tia ấm áp.



“Mẹ, ngươi đừng lo, ta có thể tự chăm sóc cho mình. Bất quá ta có chuyện muốn nói, ta quyết định không vào học viện, ta muốn tự mình lịch lãm tại khu rừng lân cận. Trong đó đa số hồn thú rất nhỏ yếu, thích hợp cho ta luyện tập. Ước chừng vài năm sẽ lại trở về thăm mọi người.”



“Không được!” Hàn Phi nghe một lời này, lập tức lớn tiếng quát lên. Vân Chính Thiên kế hoạch này chưa có bàn trước với hai người họ. Nhất thời làm Hàn Phi nổi nóng.



Cũng dễ hiểu, Vân Chính Thiên chỉ mới sáu tuổi, một tên nhỏ tuổi như vậy tiến nhập rừng rậm là quá mức nguy hiểm. Vào độ tuổi này, tất cả mọi người đều phải tới học viện để học tập tri thức, dưới sự bảo hộ của các lão sư mới có thể an toàn được.



Với quyết định của Vân Chính Thiên, Hàn Phi vừa nghe lập tức không đồng ý.



“Mẹ ngươi nó đúng, tuổi nhỏ như vậy tiến vào rừng rậm là quá sớm”. Vân Lý Tân một bên cũng nghiêm túc lắc đầu nói.



Đột nhiên Vân Chính Thiên đứng dậy rời khỏi bàn ăn, hai chân quì xuống hướng hai người Vân Lý Tân và Hàn Phi khấu đầu ba cái.



“Ngươi làm cái gì vậy?” Hàn Phi vội vàng nâng hắn dậy.



“Cha, Mẹ. Chính Thiên cảm kích ơn dưỡng dục của cha mẹ trong sáu năm qua, mặc dù ta không phải là máu mủ ruột thịt, nhưng hai người đồng dạng đối với ta còn hơn cả ruột thịt, một đời này ta sẽ mãi ghi nhớ.”



Nghe một lời này, Hàn Phi hai hàng nước mắt rốt cuộc không kiềm được mà chảy ra, hắn đã biết … từ khi nào hắn biết mình không phải con ruột của họ.



“Bất quá ta lộ tuyến tu luyện đã xác định từ đầu không thể đem hai chữ bình thường để hình dung được, bởi vậy ta sẽ không gia nhập học viện vào lúc này, mong cha mẹ hiểu cho hài tử bất hiếu mà chấp thuận ý định của ta.”



Vân Chính Thiên nói, trong nội tâm có một chút nhỏ lệ. Bất quá lời nói của hắn, một tên sáu tuổi không thể nào nói được. Chỉ có Kiếm Thần hơn trăm tuổi mới có thể buông ra một lời kiên định như vậy.



Vân Lý Tân nghe vậy, trong đáy mắt thoáng có chút tự hào, hắn đi sang ôm lấy Hàn Phi đang khóc nấc vào lòng, nói khẽ: “Thê tử, ngươi đừng quên, Chính Thiên là trời cao phái xuống, cuộc đời của hắn có lẽ được đình sẵn bất phàm. Chúng ta không thể vì sự ích kỷ mà chôn vùi tiền đồ của hắn được.”



“Nhưng mà … hắn dù sao cũng là con của chúng ta, ta không muốn hắn chịu khổ cực.” Hàn Phi nấc thành tiếng nói.



Vân Chính Thiên lúc này không có tiếp tục nói nữa. Nữ nhân rất dễ để tình cảm lấn át, cho nên lúc này rất cần một khoảng lặng để Hàn Phi yên tĩnh suy nghĩ.



Một lúc sau khi Hàn Phi đã bình tĩnh trở lại, hai mắt hoen đỏ nhìn Vân Chính Thiên một hồi lâu, miễn cưỡng lên tiếng: “Khi nào ngươi đi?”



Vân Chính Thiên đứng ở một bên lặng lẽ đáp: “Ngày mai”.



Hàn Phi hai mắt trợn lên không nói câu nào nữa mà trực tiếp đi vào trong phòng, trong lòng hận không thể dùng dây thừng cột tên tiểu tử này lại cho hả giận. Vân Lý Tân ở lại khẽ lắc đầu, tiến lại gần Vân Chính Thiên bồng hắn lên nói.



“Con trai, ngươi có biết ngươi không giống một đứa trẻ sáu tuổi chút nào không? Bất quá ngươi đã hứa sẽ trở về, ta tin ngươi. Nam nhân lời nói tựa ngàn vàn, không làm được tốt nhất không nên nói. Đã nói ra thì phải làm, ngươi nhớ chứ.”



“Cha, ta ghi nhớ.” Vân Chính Thiên cười nói.



“Còn nữa.” Vân Lý Tân lại mở miệng.



Vân Chính Thiên chớp mắt: “Còn gì nữa?”



Vân Lý Tân nghiêm mặt: “Nam nhân hai gối có dát vàng, chỉ được quỳ với cha mẹ, không được quỳ trước ai nữa. Ngươi làm được không?”



Vân Chính Thiên mỉm cười: “Ta hứa với ngươi.”



“Ừm, ta sợ ngươi ra khỏi nhà không lâu liền quỳ trước gái, làm mất thể diện gia đình ta. Nói chứ để từ từ rồi quỳ cũng không sao.” Vân Lý Tư một mặt tựa như thánh nhân truyền đạo dõng dạc nói.



“Yên tâm, ta không giống như ngài đâu!” Vân Chính Thiên hờ hững đáp.



“Tiểu tử thúi, ngươi nói cái gì?”



Sáng hôm sau.



Vân Chính Thiên đã tỉnh dậy từ sớm, hắn muốn càng sớm càng tốt khởi hành. Đột nhiên hắn nhìn thấy ở đầu giường có một cái nhẫn kim loại, lập tức nhận ra đây là thứ mà chỉ có Đấu La thế giới mới có. Cái nhẫn này là một cái không gian trữ vật hồn đạo khí.



Trữ vật hồn đạo khí giá cả vốn không rẻ, nhà hắn lại rất nghèo, làm sao lại có một cái ở đầu giường như thế này?



Trữ vật hồn đạo khí có khả năng trữ vật bên trong, chứa được rất nhiều vât phẩm, Vân Chính Thiên thuận tiện rót hồn lực vào kiểm tra liền phát hiện bên trong có rât nhiều quần áo, lại còn có lương khô, nước sạch. Nhất thời nước mắt lăn ra.



Chuẩn bị chu đáo như thế này còn ai khác ngoài Hàn Phi. Tấm lòng của nàng hắn mãi mãi không quên.



“Xem ra mẹ cũng không phải thật sự nghèo khó như bề ngoài. Vậy cũng được, ít ra trong thời gian ta không có ở đây hai người cũng không đói chết.” Vân Chính Thiên trong lòng thầm nghĩ.



Đi xuống nhà, Vân Lý Tân và Hàn Phi đã đợi sẵn. Vân Lý Tân tiến lại nói.



“Bây giờ ngươi đã là một tên hồn sư chân chính, sau này làm gì cũng phải lấy đạo nghĩa làm gốc, hành hiệp trượng nghĩa, giúp đỡ người yếu đuối.”



Vân Chính Thiên ra sức gật đầu.



Hàn Phi vẫn đứng đó nhìn Vân Chính Thiên tiểu bảo bối của nàng. Năm đó trời cao mang tiếng khóc của hắn dẫn đến cho Hàn Phi, cuối cùng khiến cho Vân Chính Thiên lần đầu tiên sau trăm năm chân chính cảm nhận hương vị gia đình ấm áp.



“Cha, mẹ. Chính Thiên đi rồi sẽ về, hai người ở lại mạnh khỏe.”



Nói xong hắn cất bước, đến khi bóng lưng chuẩn bị khuất dạng phía cuối đường. Hàn Phi mới giật mình chạy theo, một tiếng hét lên.



“Chính Thiên, ngươi không trở thành cái thế cường giả, thì đừng có trở về làm gì.”



Nói xong nàng sụp xuống nghẹn ngào, Vân Lý Tân cũng hớt hải chạy theo đỡ lấy nàng. Vân Chính Thiên ở xa nhưng vẫn nghe được một lời này, hắn lập tức hét lên trả lời.



“Ta hứa với hai người, sẽ trở thành cái thế cường giả, hảo hảo bảo vệ hai người mãi về sau.”



Hàn Phi nghe vậy, trên mặt rốt cuộc xuất hiện một nụ cười thật tươi.



“Chính Thiên bé bỏng của chúng ta, đã trưởng thành rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK