Lâm Chấn từ trong trạng thái cuồng bạo thanh tỉnh lại, hai mắt lập lòe hung quang nhìn về hướng hai tên tiểu tử vừa trốn thoát.
Hai mắt khẽ nhắm lại muốn cảm nhận hồn lực ba động từ bọn chúng, bất quá không cách nào tìm được. Nhất thời Lâm Chấn bạo nộ, một cước giáng xuống thi thể Chu đội trưởng đang nằm, hắn đã chết vẫn không toàn thây.
“Khốn nạn, không ngờ lại để cho hai con chuột nhắt trốn thoát”
Lâm Chấn đại nộ mắng một câu, bất giác nhìn xuống lòng bàn tay vẫn còn đang run rẩy của mình, trong lòng có một cảm xúc khó tả dâng lên.
Hắn nắm chặt bàn tay lại, tức thì một ít băng hàn khí tức lập tức bị khu trừ, sau đó hóa thành khí trắng tan đi. Lâm Chấn nhíu mày nghĩ thầm.
“Thực lực thằng Tiểu Mã kia không thành vấn đề, còn thằng nhóc kế bên thì rất kỳ lạ, tu vi rõ ràng yếu kém nhưng lại có hồn kỹ cường đại như thế này, rõ ràng sau lưng bối cảnh không tầm thường, nếu không bắt được hai đứa nó, chỉ sợ phiền phức sẽ kéo đến”.
Một số thuộc hạ trong Lâm Minh trại thấy thủ lĩnh giận dữ cũng không dám lên tiếng, mạnh ai nấy tự đi kiểm tra hàng hóa thu được. Đội bảo tiêu do Chu đội trưởng dẫn đầu phụ trách vận chuyển hàng hóa từ Long Thần thành tới Linh Băng thành, bên trong đa số là dược phẩm, kim loại và một số vũ khí.
Toàn bộ hàng hóa này giá trị không hề nhỏ, cho nên mới có tới hai cường giả hồn tôn dẫn đội, nhưng không ngờ gặp phải Lâm Minh trại, là chân chính cự nhân thảo khấu tại khu vực này.
Nếu như gặp một đám thảo khấu tầm thường, chắc chắn không thể đem hai người Chu, Trầm dẫn đội chém giết.
Tuy thành công đánh chết hai người họ nhưng Lâm Chấn tiêu hao hồn lực không ít, lúc này hắn hít sâu một hơi, hạ giọng nói.
“Phái một người đi về doanh trại phát lệnh triệu tập hội nghị ngũ đại đường chủ, nói với bọn họ việc này có thể ảnh hưởng tới sự tồn vong của Liên minh thảo khấu chúng ta”.
Một tên thuộc hạ lập tức lên ngựa trở về trước, lúc này Lâm Chấn khoanh chân ngồi xuống min tưởng khôi phục hồn lực.
Thảo khấu hoạt động tại địa phận Long Thần thành và Linh Băng thành là một tổ chức có qui mô rất lớn, đứng đầu là Ngũ đại đường chủ, mà Lâm Chấn thủ lĩnh Lâm Minh trại là một trong năm vị đường chủ đó.
Tình huống bình thường hắn sẽ không gấp rút triệu tập hội nghị này, bất quá thực lực của đứa nhóc đi chung với Tiểu Mã có danh tính không tầm thường, tuổi xem ra còn nhỏ hơn Tiểu Mã mà sỡ hữu hồn kỹ cường đại, cho nên Lâm Chấn tất nhiên nghĩ đến trường hợp đứa nhóc có bối cảnh không tầm thường chống lưng.
Việc giết người cướp của ở đây diễn ra thường xuyên, nhưng đa phần thảo khấu làm việc rất kín tiếng, đa số đều không bỏ sót cho một người nào còn sống, cho nên ít ai biết được mặt mũi tướng mạo của bọn chúng.
Hôm nay có một trường hợp đặc biệt, Vân Chính Thiên cùng Tiểu Mã thành công trốn thoát, cho nên Lâm Chấn vội vàng triệu tập hội nghị các đường chủ đề bàn bạc.
Mục tiêu chỉ có một là chuẩn bị đối đầu với đại càng quét của các tông môn chính thống.
Vân Chính Thiên cùng Tiểu Mã cắm đầu chạy, không dám quay đầu lại nhìn, bởi vì hai người hắn có liên thủ lại cũng không làm gì được Lâm Chấn, bây giờ đối đầu chỉ có chết. Nhất thời hai người cứ thế mà chạy như điên.
Chạy suốt hai canh giờ, cuối cùng hai người bọn hắn tìm một chỗ kín đáo dừng chân nghỉ ngơi khôi phục thể lực. Tiểu Mã tiến đến một gốc cây, trực tiếp ngồi xuống thở dốc, hai mắt tràn ngập thất vọng dáng vẻ.
Hai người Chu, Trầm chết ngay trước mặt Tiểu Mã hắn mà hắn vô pháp giúp đỡ, nhất thời trong lòng hắn vô cùng đau khổ. Dù sao hắn từ nhỏ đã đi theo hai người họ, cùng nhau tu luyện. Tiểu Mã hắn thiên phú không tốt, không thể chuyên tâm tu luyện, cho nên hắn đã chuyển sang phương hướng học tập tri thức.
Mà kiến thức của hắn có học về Ngũ đại đường chủ thảo khấu ở địa phận này.
Vân Chính Thiên sống trong rừng đã lâu, rất nhanh chóng đã nhóm lên một đốm lửa nhỏ, hắn cẩn thận che kín xung quanh để khói hạn chế bốc lên cao, sau đó lấy từ trong giới chỉ ra một ít thịt, đem nướng lên xong chia cho Tiểu Mã bên kia.
“Ngươi đừng có như vậy, phải ăn một chút đi, nếu không làm sao sống được”
Vân Chính Thiên vừa ăn một miếng thịt vừa nói, còn Tiểu Mã bên kia trong lòng chấn động cho nên vẫn chưa có hành động gì.
Thấy Tiểu Mã như vậy, Vân Chính Thiên cũng không có nói thêm, trực tiếp ăn hết phần của mình, sau đó tự mình dọn dẹp một chỗ ngủ, nhanh chóng đặt lưng nằm xuống. Phong thái vô cùng ung dung thản nhiên, cứ như từ sáng đến giờ chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Tiểu Mã nhìn Vân Chính Thiên không có một chút ảnh hưởng bởi màn chém giết vừa rồi, bất giác lên tiếng hỏi.
“Tiểu đệ, ngươi tuổi còn nhỏ như vậy mà sát phạt rất quyết đoán, lại có kỹ năng sinh tồn nơi rừng sâu, thật ra ngươi là thế nào ?”.
Vân Chính Thiên đang nằm vắt chân, miệng nhóp nhép một cọng cỏ khô, hướng mắt nhìn Tiểu Mã một cái nói.
“Ta tên Vân Chính Thiên, đến từ Long Thần thôn ở ngoại vi Long Thần thành, ta tới đây để tu luyện”.
“Ngươi cũng ở Long Thần thành, vậy là chung một nơi rồi, đội bảo tiêu bọn ta cũng đến từ chỗ này. Vậy ngươi tới đây tu luyện, trưởng bối của ngươi đâu”.
Tiểu Mã nói.
Vân Chính Thiên phun ra cọng cỏ khô trong miệng, hai mắt nhắm lại nói.
“Ta đi có một mình thôi, ở đây bốn năm rồi”.
“Cái gì ?”
Tiểu Mã đột nhiên thất thanh la lên, hai mắt chăm chăm nhìn vào Vân Chính Thiên. Hắn vào rừng tu luyện một mình, lại còn ở đây xuống bốn năm trời. Trời ạ nhìn hắn chỉ khoảng chừng chín mười tuổi mà thôi, bốn năm trước là bao nhiêu tuổi.
“Đừng nói ngươi vừa giác tỉnh võ hồn liền tới nơi này tu luyện a”.
Vân Chính Thiên hí một mắt lên lườm hắn nói.
“Người còn la lớn nữa bọn chúng mà tìm tới ta giết ngươi trước”.
Tiểu Mã nhất thời lấy tay bịt miệng, hạ giọng nói.
“Lần này tuy chúng ta trốn thoát, nhưng bọn chúng chắc chắn cắn chặt không tha, chỉ sợ sẽ phái người truy sát”.
Vân Chính Thiên nghe vậy cũng lên tiếng.
“Ngươi xem ra có chút hiểu biết về đám thảo khấu này, nói ta nghe thử”.
Tiểu Mã thở dài gật đầu một cái, hai mắt nhìn vào đốm lửa lập lòe trước mặt, hai mắt ngưng trọng nói.
“Thảo khấu ở đây qui mô rất có tổ chức, đứng đầu là Ngũ đại đường chủ, mà tên Lâm Chấn kia là một trong năm tên đường chủ. Bọn chúng việc gì cũng dám làm, cướp của giết người, buôn lậu hoặc bạo động chính quyền cũng có mặt, nói chung là rất nguy hiểm”.
Vân Chính Thiên gương mặt vẫn bình tĩnh như hồ nước, bình thản nói.
“Nghĩa là ngoài tên Lâm Chấn lúc nãy, vẫn còn bốn tên mạnh tương đương ?”.
“Đúng là như vậy, ngoài ra dưới năm tên này còn vô số cao thủ nữa, mạnh nhất có lẽ là Hắc Phong trại, tên thủ lĩnh này nghe nói đã đạt tới bốn hoàn cấp bậc”.
Vân Chính Thiên khẽ chau mày, bốn hoàn cấp bậc, hoàn toàn dùng hai chữ khủng bố để hình dung, với thực lực hiện tại của hắn, đối đầu với hai hoàn cấp bậc vẫn rất khó khăn, đừng nói tới bốn hoàn tầng thứ.
“Vậy sau này ngươi tính thế nào ?”
Vân Chính Thiên hỏi Tiểu Mã.
“Đợi qua vài ngày ta trở về Long Thần thành, báo cáo tình hình cho môn chủ, nhờ lão nhân gia hắn xử lý”.
“Môn chủ ? Đội bảo tiêu này cũng thuộc một cái tông môn ?”
Vân Chính Thiên đột nhiên hỏi, trong lời nói có chút tó mò ý tứ.
“Tất nhiên rồi, ở Long Thần thành chúng ta cũng có chút tiếng tăm, ngươi có nghe qua Bàn Long Môn ?”
Nói về tông môn, ngữ điệu Tiểu Mã rất hào hứng. Hắn từ nhỏ đã sống ở đây, có thể xem như là nhà của hắn.
“Bất quá lần này thảm rồi, đi mười lăm người trở về chỉ có mình ta”.
Tiểu Mã buồn bã nói.
Vân Chính Thiên lúc này đã ngồi bật dậy, đặt một tay lên vai Tiểu Mã, trịnh trọng nói.
“Tiểu Mã ca, nếu ngươi có thể sắp xếp cho ta gia nhập tông môn, ta sẽ rất cảm kích, thực lực ta như thế nào ngươi cũng rõ, chỉ cần không phải mấy tên đường chủ thảo khấu trực tiếp ra tay, ta có sức chiến một trận”.
Tiểu Mã nghe vậy lập tức thất sắc hỏi.
“Ngươi cũng thấy bọn chúng hung hãn cỡ nào, lần này có thể phát động chiến tranh với bọn ta, ngươi gia nhập lúc này không sợ vạ lây hay sao”.
Lời Tiểu Mã nói rất đúng, Vân Chính Thiên mặc dù bại lộ dung mạo nhưng dù gì vẫn là một tên tiểu hài tử mười tuổi, ẩn trốn không thành vấn đề, qua vài năm dung mạo sẽ thay đổi, bọn thảo khấu căn bản không truy tìm được.
Gia nhập Bàn Long Môn lúc này thực sự khá mạo hiểm.
“Tiểu Mã ca, người đừng lo, ta trọng nhất là những người nghĩa khí, Chu đội trưởng và Trầm đội phó là hai người như vậy, ta hiện tại muốn vì họ mà ra sức cho Bàn Long Môn”.
Vân Chính Thiên một lời kiên định khiến Tiểu Mã không thể nói tiếp, chỉ gật đầu mỉm cười nói.
“Được rồi, vài ngày sau theo ta trở về, ta sẽ hướng môn chủ xin cho ngươi gia nhập, bất quá nên tạm thời giấu đi thực lực của ngươi, nếu môn chủ có hỏi, cứ nói ta trên đường về vô tình gặp được ngươi”.
“Đồng ý” Vân Chính Thiên kinh hỷ đáp ứng.
Ba ngày sau hai người lại lên đường, thẳng hướng Long Thần thành mà nhanh chóng trở về.
Cũng trong mấy ngày này, Lâm Chấn đã triệu tập hội nghị Ngũ đường chủ tại đại bản doanh Lâm Minh trại của hắn.
Tại một căn phòng rộng lớn, có rất nhiều gương mặt cộm cán trong hắc đạo. Những người này đến từ các trại còn lại, hôm nay tụ tập lại dưới sự hiệu triệu của Lâm Minh trại thủ lĩnh.
“Lâm Chấn huynh, hôm nay có nhã hứng hẹn mọi người ra uống rượu, xem ra vừa ăn được một món béo bở a”.
Một tên đại hán tuổi khoảng tứ tuần, gương mặt bặm trợn, vóc dáng có phần tráng kiện hơn so với Lâm Chấn lên tiếng.
“Ha Ha Phong Kình huynh cứ đùa tiểu đệ, hôm nay hẹn mọi người ở đây là về sự tồn vong của liên minh thảo khấu chúng ta”.
“Nghiêm trọng đến như vậy ?”
Một tên thanh niên nhìn qua có phần trẻ tuổi lên tiếng, hắn vóc người thon dài, bất quá sát khí thập phần nồng nặc.
“Hắc Phong tiểu ca, thực sự rất nghiêm trọng a”
Lâm Chấn thở dài đáp, sau đó tường thuật lại một lần câu chuyện cho mọi người ở đây nghe. Càng nghe sắc mặt mọi người càng ngưng trọng, một tên nữ tử ngồi ở phía cuối đột nhiên lên tiếng.
“Hẳn là bọn chúng là người của Bàn Long Môn ?”
Kế bên nữ tử là một tên bạch phát lão giả, hắn hai mắt thâm thúy nói.
“Nếu là Bàn Long Môn thì không cần phải lo chứ”.
“Đinh Lăng muội, Lão Bạch, Bàn Long Môn hiện tại không dễ chọc vào, lần này ta đồ sát cả đội bảo tiêu của hắn, xem ra lão già đó sẽ chơi tới cùng a”.
Lâm Chấn nói.
“Lâm Chấn lão huynh không cần lo lắng, việc này cứ giao cho Hắc Phong trại ta giải quyết được không, lần này không thể trực tiếp đối đầu, chỉ có thực hiện ám toán mà thôi, vừa may bên ta có một tiểu tử mới nổi, thân thủ cũng khá, giao việc này cho hắn, Hắc Phong ta cam đoan sẽ không khiến mọi người thất vọng”.
Các vị đường chủ khác ánh mắt rơi vào Hắc Phong, người này trong Ngũ đại đường chủ thực lực hiện tại mạnh nhất, lấy tuổi chưa tới ba mươi đã có thành tựu bốn hoàn hồn tông, quả thực không thể xem thường. Ở thế giới này có thực lực là có địa vị siêu nhiên.
Lời Hắc Phong nói ra, những vị đường chủ không dám từ chối, chỉ có thể lặng lẽ đáp ứng. Nhưng Hắc Phong hiểu rất rõ, nếu như lần này tắt trách, địa vị của hắn trong Liên minh sẽ bị ảnh hưởng.
Trở về đại bản doanh, Hắc Phong lập tức ra lệnh.
“Tiểu Kim, gọi Hoàng Võ vào gặp ta, có chuyện cần giao cho hắn làm”.
“Tuân lệnh”.
Sau hai ngày đường, Vân Chính Thiên và Tiểu Mã đã tiến vào lãnh địa Long Thần thành. Hắn hai mắt nhìn về phía tòa thành to lớn, nhất thời trong lòng tràn ngập cảm xúc ấm áp. Rời đi bốn năm, ngày hôm nay rốt cuộc đã đến.
“Cha, mẹ. Chính Thiên đã trở về”.
. . . . . . . . . . . . . .
Nguồn : Truyencv.com
Banhbaothit
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK