Chương 02 : Hắn Gọi Là Vân Chính Thiên
Đấu La Tinh, Nhân Vực.
"ẦM! ẦM! ẦM!" Tiếng sấm rền nổ lên liên tục, tựa như vạn trượng không trung trên kia có một vị Lôi Thần đang hướng Đấu La Tinh bên dưới không chút khách khí trút xuống lôi chi nộ.
Chỗ này chính là Nhân Vực một phiến địa thổ, là nơi mà nhân loại sau khi thua trận co mình vào. Bình thường Nhân Vực thời tiết mặc dù không đẹp mấy nhưng cũng rất hiếm khi phát sinh dị tượng sấm rền liên tục như vậy.
Bây giờ vẫn chưa tới giữa trưa, các lão nông dân vẫn còn ra đồng làm việc. Để phục vụ nhu cầu sinh hoạt, lương thực thực phẩm của người dân cho nên phần lớn ngoại thành địa thổ đều được sử dụng vào nông nghiệp. Việc nhìn thấy các cánh đồng xanh rộng lớn được canh tác xung quanh thành thị không phải việc hiếm thấy. Thế nhưng đổi lại là một vạn năm trước tự nhiên sẽ không xuất hiện cảnh tượng này.
Lúc này tại giữa cánh đồng có một tên nông dân đang hỳ hục cày ruộng, hắn một thân cơ bắp lực lưỡng, cánh tay hữu lực vung cuốc, tự tin trước giờ cơm trưa có thể cuốc xong sào ruộng này
Đột nhiên trên trời vang lên vô số tiếng sấm gầm vang vọng, ánh sáng chớp giật lên liên hồi làm hắn không khỏi dừng lại công việc, tiện tay châm một điếu thuốc, sau đó ngẩng đầu lên trời khẽ chau mày nói: "Oa ! Lại gầm nữa. Xem ra hôm nay khí trời đặc biệt không tốt."
Rít lấy một hơi thuốc thật sâu, hắn lại vác lên cái cuốc của mình, hữu lực nện xuống.
"Được rồi Tân ca, chúng ta cuốc hết phần này lập tức trở về, dạo này thời tiết cứ hay như thế, công việc chậm trễ thế này, xem chừng năm nay lại thất thu nữa rồi".
Một đạo nhu mì thanh âm vang lên bên cạnh người thanh niên được gọi là Tân ca. Hắn quay lại nhìn nàng, cười khổ: "Nương tử, ngươi đừng lo, nếu trồng trọt không thu hoạch được cùng lắm ta vào trong thành xem có ai nhờ gì thì làm nấy. Không được nhiều thì cũng được ít, đảm bảo sẽ không khiến ngươi đói bụng đâu nha."
Nữ tử khuôn mặt vốn đang lấm lem bùn đất kia, nghe hắn nói như vậy bất giác nở một nụ cười tươi tắn: "Ta vốn ăn ít, ngươi ăn mới nhiều. Vả lại nhà chúng ta hai người, làm vừa đủ ăn là được, ta cũng không cần gì nhiều đâu."
Tân ca nghe vậy, ánh mắt bỗng ảm đạm: "Xin lỗi ngươi, là do ta ích kỷ. Bằng không ngươi về nhà đi, ở đó ngươi sẽ không chịu khổ như bây giờ."
Nử tử nghe hắn nói như vậy, trợn mắt lên lườm hắn một cái. Tân ca biết mình nói sai vội vàng phân bua: "Không nói vậy nữa, không nói vậy nữa."
"Tha cho ngươi lần này. Chuyện này về sau không cần nói nữa, đánh chết ta cũng không bỏ ngươi mà đi." Nữ tử bĩu môi.
"Nương tử, oa oa!" Tân ca hai mắt rưng rưng, vội vàng bỏ cuốc chạy tới mà ôm chằm lấy nàng.
"Được rồi, lớn như vậy mà vẫn giống như con nít. Hôm nay làm đến đây thôi, về nhà ta nấu cơm cho ngươi ăn nha."
Nàng mỉm cười nói, bất giác ngẩng lên nhìn sắc trời tối đen, trong lòng cũng một mảnh than thở. Mùa vụ mỗi năm vốn thu hoạch không có bao nhiêu, vừa đủ để bán ra một ít lấy tiền tiêu xài, còn lại dự trữ để nấu cơm cho gia đình. Bây giờ thời tiết còn kém như vậy, tương lai không biết làm như thế nào để sống nữa đây.
Đấu La Tinh sau một vạn năm biến hóa, thời đại nhân loại nắm giữ vận mệnh của mình đã qua đi, bây giờ hồn thú mới là chân chính chúa tể của mảnh tinh cầu này. Nhân loại thì thu mình trong Nhân Vực nhỏ bé, hầu hết người dân bình thường đều chỉ mưu cầu cái ăn sống qua ngày mà thôi.
"Nương tử, chúng ta về thôi." Tân ca cười híp mắt nói.
Tân ca tên đầy đủ là Vân Lý Tân, nàng là thê tử của hắn, gọi là Hàn Phi. Hai phu thê bọn họ là một trong số nhiều gia đình sống trong thôn nhỏ gần Long Thần thành. Hàng ngày họ đều ra đồng làm việc, đây là công việc chính kiếm lại thu nhập cho họ trong thời buổi hiện nay. Cứ mỗi một tuần Vân Lý Tân lại đem nông sản đi bán cho các thương lái trong Long Thần thành, kiếm lời chút tiền về trang trải cuộc sống.
Lại nói, Long Thần thành này được đặt tên theo một vị đỉnh cấp cường giả từng tồn tại một vạn năm trước, truyền kỳ về hắn, nhân loại hầu hết đều được học hoặc được nghe kể lại. Hắn vốn dĩ đi từ một tên hồn sư sở hữu phế võ hồn, sau đó bằng chính mình nỗ lực từ từ đạp lên hết thảy, trở thành một vị cường giả được liệt vào hàng đại năng hiếm có.
Hắn gọi là Đường Vũ Lân, Kim Long Nguyệt Ngữ Đường Vũ Lân phong hào Long Hoàng Đấu La, dùng thực lực mạnh mẽ quét ngang hết thảy kẻ thù, bảo vệ Đấu La Tinh khỏi sự xâm lăng của Thâm Uyên vị diện.
Để tưởng nhớ công ơn của Long Hoàng Đấu La, vị thành chủ đầu tiên của tòa thành này đã quyết định lấy tên là Long Thần thành, danh tự này đã theo bọn họ suốt vài ngàn năm nay.
Trong lúc Vân Lý Tân và Hàn Phi chuẩn bị ra về, gió bất chợt thổi mỗi lúc một mạnh hơn, nhanh chóng thổi bay hết dụng cụ làm việc mà họ mang theo. Trời lại tiếp tục gầm vang, nhịp độ càng lúc càng nhanh, khiến cho cả hai người có cảm giác như đây là tiếng gầm của một con hồn thú cường đại, theo mỗi khắc đang thu hẹp khoảng cách về phía họ.
Vân Lý Tân toan chạy tới thu dọn đống vật dụng thì đột nhiên cả vùng trời trong nháy mắt tối sầm lại, tại trên không trung thình lình xuất hiện một bàn tay to lớn, hung hăng xé rách cả bầu trời, tạo thành một vệt đen ngòm hắc động. Bên trong hắc động rõ ràng có vô số đạo bạo phong càn quét mà ra.
Vân Lý Tân thấy một màn này lập tức từ trong nội tâm phát ra kinh sợ, hắn sợ rằng hết thảy biến hóa trên kia là do hung thú đang phát động tấn công Long Thần thành. Bởi vì dưới con mắt phàm nhân của hắn, cũng chỉ có hung thú mới có thể sở hữu khủng bố lực lượng như thế này.
Hồn thú cấp bậc chia làm mười năm, trăm năm, ngàn năm, vạn năm và mười vạn năm. Hồn thú đạt tới mười vạn năm tu vi liền có hai sự lựa chọn mang tính định mệnh. Một là nó có thể trùng sinh thành nhân loại, như vậy tu vi lập tức mất hết, phải tu luyện lại từ đầu. Sau đó chỉ cần đạt tới Hồn Thánh cấp bậc liền chân chính hóa thành người.
Trong lịch sử có rất nhiều trường hợp hồn thú mười vạn năm đi theo con đường này, ví như thê tử của Hải Thần Đường Tam. Nàng là một đầu Nhu Cốt Mị Thỏ mười vạn năm trùng sinh thành người.
Bất quá lựa chọn này quá sức mạo hiểm, xui xẻo nhất có thể bị cường giả cấp độ Phong Hào Đấu La cảm nhận được khí tức hồn thú còn tồn tại trong huyết mạch mà ra tay liệp sát. Nhưng bây giờ hầu hết hồn thú đều không màng đến hướng đi này nữa. Căn bản nhân loại trong mắt bọn chúng, đã không còn mang tính chất nguy hiểm.
Lựa chọn thứ hai chính là tiến hành độ kiếp mỗi mười vạn năm, nếu thành công lập tức trở thành Hung thú cấp bậc, từ đây nó chỉ có thể tiếp tục tu luyện, không thể trùng sinh thành người nữa. Bởi vì tà hồn lực xuất hiện hậu thuẫn, hung thú một vạn năm trở lại đây xuất hiện không ít. Vì lẽ đó nhân loại đã hoàn toàn vô phương chống cự.
Phá toái không gian, xé rách bầu trời mà đến, đích xác chỉ có hồn thú cấp bậc hung thú mới có năng lực. Vân Lý Tân và Hàn Phi không hẹn mà cùng cắm đầu chạy như điên. Đối mặt những thứ kinh khủng này, bọn họ căn bản không có khả năng thừa nhận.
Oanh!
Lúc hai người đang bỏ chạy thì từ trên trời cao đánh xuống một tia cực đại lôi điện, khủng bố xung lực cày nát cả một vùng đất thành vô số lỗ thủng. Ngay vị trí lôi điện đánh xuống mạnh nhất, thình lình xuất hiện một đoàn lôi vân như ẩn như hiện, phản phất mắt thường đều có thể nhìn thấy linh lực tràn ra gào thét như bão vũ, một mảnh nặng nề khí tức ngay lập tức phủ xuống bao trùm cả một vùng không gian.
"Oe . . . Oe . . . !"
"Oe . . . Oe . . . Oe . . . !"
Tiếng khóc trẻ nhỏ bất ngờ vang lên trong không gian hỗn loạn đó, xuyên qua vô số lôi vân chập chùng, rốt cuộc không biết bằng cách nào lại bay vào trong lỗ tai Hàn Phi. Nàng cước bộ lập tức dừng lại, ngẩng đầu lên nghe ngóng.
"Ngươi làm sao thế, mau chạy tiếp đi".
Nhìn thấy thê tử đứng lại, Vân Lý Tân tức giận hét lên.
"Ngươi im lặng một chút, ta nghe được có tiến trẻ nhỏ khóc. Không được! Ta phải quay trở lại tìm nó, nếu không nó sẽ không sống nổi".
"Không được, ngươi điên rồi sao?" Vân Lý Tân nghe vậy lập tức cả kinh. Dị tượng xuất hiện làm trời đất nghiên lệch như thế này, cho dù có chạy vào trong thành cũng không chắc thoát thân, vậy mà Hàn Phi lại còn muốn quay lại tìm kiếm. Hắn lợi hại hoài nghi không biết nàng có thực sự nghe rõ hay chỉ là tiếng gió mà thôi.
Sinh tử lúc này trong gang tấc, nghe thê tử nói vậy, hắn làm sao không nổi giận.
"Ngươi không được đi, ở đây không có đứa bé nào cả, ngươi nghe nhầm rồi!"
Vân Lý Tân mất kiên nhẫn thốt lên, hắn tiến tới nắm lấy tay Hàn Phi dự định kéo nàng đi.
"Ta không có nghe lầm, chắc chắn là có, ngươi cứ đi trước đi, một lát ta sẽ đuổi theo, không thể bỏ mặc một sinh linh nhỏ bé như vậy được." Hàn Phi quả quyết kêu lên.
Nàng vốn là người nhân hậu, từ nhỏ đã học được sự yêu thương, vì vậy việc bỏ lại một đứa trẻ giữa muôn trùng nguy hiểm, nàng tuyệt đối không làm được. Mạnh mẽ gạt tay Vân Lý Tân sang một bên, Hàn Phi quay đầu chạy ngược lại.
Vân Lý Tân trong lòng thầm kêu khổ, bất quá hắn cũng không thể bỏ mặc này, lập tức chạy theo sau: "Đợi ta!"
Không gian hỗn loạn, lôi vân xuất hiện khắp bốn phương tám hướng tàn sát bừa bãi, cả một vùng cánh đồng rộng lớn đã bị cuốn sạch đi, đất đá ngổn ngang lung tung khiến cho cước bộ hai người nặng nề vô cùng, bất quá phu thê hai người vẫn kiên trì tiến lên phía trước xem xét.
Sắc trời lúc này đã hoàn toàn bị một màn đêm đen tối bao phủ, hai người rất khó khăn mới có thể duy trì việc tiến hành tìm kiếm.
"Nàng có chắc ở đây chứ?"
Vân Lý Tân lên tiếng hỏi.
"Ta nghĩ như vậy, thanh âm ấy đột nhiên vang lên trong đầu ta, như nó đang cầu xin sự giúp đỡ, chúng ta nên tìm kỹ một chút nữa ..."
Hàn Phi còn chưa dứt lời, thanh âm kinh hỷ của nàng vang lên.
"Tân ca, ở bên này, ta thấy rồi."
Vân Lý Tân theo tiếng gọi của Hàn Phi mà chạy lại, chỉ thấy lúc này trên người nàng đang ẵm một đạo nhỏ bé sinh linh. Là một bé trai khấu khỉnh, da thịt trắng nõn bụ bà bụ bẫm, trên đầu nó mái tóc màu bạch kim khẽ lay động theo gió.
Thật là một đứa bé đáng yêu.
Vốn dĩ đứa bé đang quấy khóc, được Hàn Phi bế lên dỗ dành liền rất nhanh chìm vào trong giấc ngủ. Hắn ngủ rất ngon, còn ngáy o o, bỏ mặc hết tình cảnh hỗn loạn đang diễn ra.
"Quấn hắn vào trong đây đi, chúng ta mau chóng trở về thôi."
Vân Lý Tân lấy ra một cái khăn to quấn lấy cơ thể đứa bé vào trong, sau đó lại che chắn cho thê tử, hai người lập tức rời đi không dám ngoảnh mặt nhìn lại.
Không biết tại sao từ khi phu thê họ tìm được đứa bé này, khí trời bắt đầu khởi sắc, linh lực cuồng bạo cũng từ từ ảm đạm, không tới thời gian một nén nhang, tất cả đã hoàn toàn biến mất. Trả lại một mảnh yên tĩnh cho khu vực này.
"Ngươi quá sức mạo hiểm, nếu lỡ như có chuyện gì thì sao?"
Trở về nhà an toàn, Vân Lý Tân lên tiếng trách cứ. Nghe vậy Hàn Phi chỉ lè lưỡi cười đáp:
"Ta cũng biết là nguy hiểm, bất quá ta với đứa bé này như có nhân duyên a, nếu không tại sao chỉ có mình ta nghe được tiếng kêu khóc của nó?".
Vân Lý Tân nghe vậy chỉ hừ lạnh nói: "Là ngươi đứng gần hơn nên nghe được chứ sao, được rồi dù sao cũng đem nó cứu ra, mau đem tắm rửa rồi tìm lại cha mẹ cho nó thôi."
"Ân, ta biết rồi."
Sau đó mấy ngày, hai người đi hết mọi căn nhà bên trong thôn, hỏi thăm hết thảy mọi người cũng không có tìm ra được cha mẹ của đứa bé này, cũng không có người nào biết nó là con ai. Ngoài ra vẻ ngoài của nó có vẻ khác người, đa số người dân ở đây đều không có ai giống như vậy.
Cuối cùng phu thê Vân Lý Tân bất đắc dĩ đành phải nhận nuôi nó. Dù sao Hàn Phi cùng Vân Lý Tân cũng không có con, việc nhận nuôi đứa trẻ này hoàn toàn tự nguyện, Hàn Phi sau khi thấy Vân Lý Tân đồng ý, nàng rất vui mừng. Từ đây căn nhà nghèo nàn của họ lại có thêm một miệng ăn.
Tiểu hài tử không thể không có tên, Hàn Phi sau một đêm trằn trọc suy nghĩ đã quyết định đặt cho hắn một cái tên theo họ của phu quân nàng.
"Con trai, con chính là do trời cao ban tặng cho chúng ta, con xuất hiện tại thời điểm hỗn loạn nhưng vẫn có thể ngon giấc, tin tưởng con và ta có một sợi dây liên kết vô hình. Ta quyết định, từ nay tên của con gọi là Vân Chính Thiên."
Đúng là như vậy, hắn gọi là Vân Chính Thiên.
. . . . . . . . . . . . . . . . .
Nguồn : Truyencv.com
Banhbaothit
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK