Lần này, ngay cả sắc mặt của người đàn ông trung niên cũng thay đổi.
“Ý của ông là, việc này có liên quan đến nhà họ Lý?”
Ông già kia gật đầu.
“Nhị gia, ngài nói xem... có phải là thế lực sau lưng nhà họ Lý không?”
Nghe vậy, sắc mặt người trung niên trở nên nghiêm túc.
“Ông tiếp tục âm thầm điều tra chuyện Sở Châu, có chuyện gì lập tức báo cáo cho tôi biết.”
“Vâng.”
Ông già kia lập tức đi ra ngoài.
…
Lúc Lý Hiên trở lại biệt thự của mình thì nhìn thấy Hoàng Giang Thái đang chờ ở nhà.
Vốn dĩ sau khi Hoàng Giang Thái đến, ông ấy không dám vào nhà, nhưng mà Lục Kỳ nào dám để cho người giàu nhất Sở Châu đứng ở ngoài cửa nên đã mời ông ấy vào.
Mà Hoàng Giang Thái cũng chỉ dám ngồi nửa mông ở trên sô pha.
Thấy Lý Hiên trở về, ông ấy lập tức đứng dậy.
“Ông vừa mới đột phá, không ở nhà củng cố cảnh giới, tới chỗ tôi làm gì?”
Lý Hiên thấy Lục Kỳ đã làm xong cơm nên mời Hoàng Giang Thái ngồi xuống cùng ăn.
Điều này làm cho Hoàng Giang Thái vui muốn chết, nhưng mà cũng vừa mừng vừa lo.
Thế này thì chứng tỏ Lý Hiên thật sự coi ông ấy là người một nhà.
"Tiền bối, là như thế này, tôi đột phá Tiên Thiên là một chuyện vui, chuẩn bị ngày mốt tổ chức một bữa tiệc chúc mừng nên cố ý tới đây đưa thiệp mời cho tiền bối, hi vọng tiền bối có thể tới."
Nói xong, hai tay ông ấy dâng lên một tấm thiệp mời mạ vàng, thái độ vô cùng cung kính.
Trong bữa tiệc, nếu vị cường giả siêu cấp như Lý Hiên có thể tới tham dự, vậy chắc chắn sẽ là sự răn đe mạnh mẽ nhất.
Ai còn dám nói Hoàng Giang Thái không phải là người đứng đầu Giang Nam nữa chứ?
Lý Hiên không trực tiếp trả lời, mà nhìn về phía Lục Kỳ: "Có muốn đi xem một chút không?”
“Cái này....”
Khi được Lý Hiên hỏi như vậy, Lục Kỳ có hơi luống cuống tay chân.
Bữa tiệc của người giàu nhất Sở Châu, nhất định sẽ có sự tham gia của giới thượng lưu, mà một cô bé lọ lem như cô ấy nào có tư cách này.
Nhưng mà cô ấy còn chưa kịp nói thì Lý Hiên đã có đáp án, hắn nhận thiệp mời.
"Đến lúc đó tôi sẽ tham gia."
“Cảm ơn tiền bối.”
Hoàng Giang Thái mừng rỡ như điên.
Sau khi Hoàng Giang Thái rời đi, cũng là lúc Đóa Đóa phải đi học.
Vốn dĩ Lý Hiên muốn đưa Đóa Đóa đến nhà trẻ, nhưng Lục Kỳ nói cô ấy sẽ đi nên Lý Hiên cũng không kiên trì nữa.
Mà bên kia, lúc Lục Kỳ đưa Đóa Đóa đến nhà trẻ, Vương Vi đang ở cửa nhà trẻ nhìn xung quanh.
Bên cạnh là bạn thân Hạ Thiền của cô ấy, cùng với ông nội của Hạ Thiền là Hạ Lâm Phong.
Bởi vì Lý Hiên từ chối yêu cầu của Vương Vi, vì thế Vương Vi đã đưa thẳng hai ông cháu này tới cửa nhà trẻ, như vậy chỉ cần Lý Hiên đưa Đóa Đóa tới thì bọn họ có thể nhìn thấy Lý Hiên.
Nhưng mà sau khi thấy người đến là Lục Kỳ, Vương Vi nhất thời tức giận nghiến răng nghiến lợi.
“Để tránh mặt tôi, Lý Hiên thà để người khác đưa Đóa Đóa tới à, thật là quá đáng mà.”
Cô ấy đã vỗ ngực cam đoan với Hạ Lâm Phong, nhất định có thể nhìn thấy Lý Hiên.
“Cái kia... ông nội Hạ, thật sự xin lỗi, cha Đóa Đóa lại không tới.”
“Không sao đâu, vốn dĩ ông cảm thấy người vẽ tranh là một cao thủ, còn định bỏ ra giá cao mua tranh của hắn, nếu đối phương không chịu gặp thì thôi.”
“Giá cao?”
Vương Vi vừa nghe vậy, theo bản năng hỏi: "Giá cao bao nhiêu?”
Hạ Thiền ở bên cạnh cười nói: "Ông nội tớ không bao giờ mua tranh với giá dưới 500 ngàn, nếu bức tranh do Lý Hiên vẽ thật sự đủ tốt, cho dù là một hai triệu cũng là rất bình thường."
Nghe nói như thế, đôi môi đỏ mọng của Vương Vi lập tức hơi hé mở ra.
“Nhiều như vậy cơ à.”
Mặc dù cô ấy và Hạ Thiền là bạn thân, nhưng nhà cô ấy lại là gia đình bình thường nên chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy.
“Hừ, tên ngốc Lý Hiên, anh cố ý trốn tôi, kết quả lại bỏ lỡ một khoản tiền lớn như vậy, đúng là đáng đời.”
Vương Vi thở phì phò nói.